Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 500 - Chương 506

Chương 506
Khương thị hơi chần chờ, mấy người Lâm gia vội vàng tiến lên hết nói lại khuyên, nhét nàng vào xe ngựa, cuối cùng chạy ngược về thành trước khi trời tối.

Trên đường trở về, Khương thị không nói một lời. Lúc đến cửa phủ, nàng như nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Trương Chiêu Đễ nói các người muốn giết người diệt khẩu là như nào? Ai ra tay?"

Bà tức Lâm gia liếc nhau, trăm miệng một lời: "Không có chuyện đó."

Nếu như bây giờ hỏi Lâm phu nhân kẻ đáng ghét nhất là ai thì bà ta chắc chắn sẽ trả lời là nhi tức cũ.

"Tức phụ Tài Đức, bôn ba một ngày rồi, con cũng mệt mỏi, nhanh đi về nghỉ ngơi đi!"

Một bên đẩy người, một bên nhìn trừng mắt nhìn nhi tử. Ý tứ bảo hắn trở về nhớ dỗ dành cho tốt.

Vấn đề này đã xảy ra, ngoại trừ hòa hảo thì cũng chỉ có thể hòa hảo.

Tình hình vừa rồi đúng là dọa người, nhưng vẫn có thể khuyên trở lại... Theo Lâm phu nhân, cái nàng ta muốn chính là Lâm phủ tỏ ra một thái độ chắc chắn, đồng thời cũng phải hứa hẹn đầy đủ.

Khương thị tâm lực lao lực quá độ, đúng là rất mệt mỏi. Hất cái tay nam nhân bên người đưa qua, lập tức trở về hậu viện.

Chu thị biết một vài chuyện mới xảy ra trong phủ, sau khi hai bà tức đi, trong nội tâm nàng ta thấp thỏm không thôi, cả một buổi chiều đều đứng ngồi không yên. Nghe nói người trở về, lập tức tiến đến chính phòng.

"Di mẫu, như thế nào rồi?"

Hôm nay Lâm phu nhân phí hết không ít môi lưỡi, lại còn mất mặt trước nhi tức, lúc này trong lòng đang bực bội. Thấy nàng hỏi, liền lạnh nhạt nói: "Tức phụ Tài Đức nói muốn hai mẫu tử các ngươi rời đi."

Nghe nói như thế, mặt Chu thị liền đổi sắc: "Di mẫu, hôn sự Hoa nhi đang ở trước mắt, nếu như mẫu tử bọn con rời khỏi Lâm phủ thì nó còn có thể..."

So với tôn tử, đương nhiên là nhi tử quan trọng hơn. Bây giờ tiền đồ nhi tử sắp bị hủy, Lâm phu nhân nào còn quan tâm đến Chu Hoa?

"Hiện tại quan trọng nhất là ổn định tức phụ Tài Đức!" Trong giọng nói của Lâm phu nhân tràn đầy bực mình: "Nếu như nàng ta thật sự trở về nương gia thì về sau Tài Đức phải làm sao? Ngươi có thể phân rõ nặng nhẹ hay không?"

Bà ta khoát tay áo: "Trở về đi, lát nữa ta sẽ bảo xe ngựa đưa các ngươi rời đi."

Thấy điệt nữ còn muốn quấy rầy, bà ta thở dài: "Ngươi yên tâm, ngươi là điệt nữ của ta, Hoa nhi là tôn tử của ta, ta sẽ không mặc kệ các ngươi, dọn ra ngoài chỉ là kế tạm thời. Ta trước tiên sẽ dàn xếp cho các ngươi ra điền trang ngoại thành, đợi nàng ta hết giận thì chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn."

Đã nể mặt như vậy, nếu Chu thị lại muốn quấy rầy thì chính là nàng không hiểu chuyện.

Nàng thực sự không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy vẻ nóng ruột và không kiên nhẫn giữa lông mày di mẫu, nàng lại không dám dây dưa nữa, muốn nói lại thôi hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Di mẫu, người nhất phải nhanh đón bọn con trở về."

"Ta đã biết." Lâm phu nhân không kiên nhẫn phất phất tay.

*

Tần Thu Uyển nhìn thấy Lâm gia gà bay chó chạy, trong lòng vô cùng vui sướng.

Buổi sáng hôm sau, nàng đang chuẩn bị đi ra ngoài, liền thấy trước cổng có một chiếc xe ngựa khung xanh, nàng quay qua nhìn, liền thấy rèm xe ngựa xốc lên, lộ ra mặt Chu thị.

"Ồ, khách quý ít gặp." Tần Thu Uyển đứng trên bậc thang hỏi: "Ngươi đây là muốn thăm hỏi ta sao? Thực sự không khéo, ta còn có việc, không rảnh nói chuyện phiếm với ngươi."

Chu thị đêm qua vốn dĩ không ngủ được, hôm nay sau khi lên xe ngựa thì càng nghĩ càng không cam tâm. Chuyện nhi tử được nhận làm con thừa tự cho đại phòng vốn đã thành chín phần, kết quả là bởi vì Trương Chiêu Đễ cự tuyệt và mấy chuyện huyên náo mà nàng ta làm sau đó mà bị hủy. Cho nên trước khi ra khỏi thành, nàng đã bảo xa phu đến đây một chuyến.

Về phần tới rồi thì muốn làm cái gì, Chu thị tạm thời không nghĩ tới.

Theo bản tâm thì nàng ta thật sự muốn chém nữ nhân Trương Chiêu Đễ này ra thành muôn mảnh! Nhưng hiện tại, nàng ta không nghĩ ra được biện pháp trả thù, chỉ hung ác nói: "Trương Chiêu Đễ, ngươi chớ đắc ý. Những chuyện này ta sẽ nhớ kỹ, ngày khác nhất định hậu báo!"

Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Hồi trước ngươi cũng nói lời này, lúc đó ta đã cảm thấy có gì không đúng, không bao lâu liền phát hiện ra thân thế của Chu Hoa. Nghe ngữ khí của ngươi lúc này, hình như ngươi còn có thể trở về?"

Nàng lắc đầu: "Lâm Nhị phu nhân quả nhiên là rộng lượng."

Sắc mặt Chu thị tái nhợt.

Tần Thu Uyển nhìn sắc mặt nàng ta: "Người đuổi ngươi đi là ai? Lâm phu nhân phái người sao?"

Trong lòng Chu thị cả kinh.

Lúc đuổi mẫu tử bọn họ đi, bà tức Lâm gia đã hứa với Khương thị là sẽ khiến mẫu tử các nàng cả một đời này đều không thể trở lại phủ thành.

Nhưng thực ra, di mẫu chỉ là đưa nàng ta đi ra điền trang ở ngoại thành.

Chu thị rất nhanh đã thu liễm vẻ khác thường trên mặt mình, quay người lên xe ngựa, rất nhanh đã biến mất ở góc đường.

Tần Thu Uyển chỉ người gác cổng: "Ngươi đi cùng, xem nàng ta đi đâu!"

Buổi sáng Khương thị liền biết được hai mẫu tử đã rời đi, sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, Lâm Tài Đức thấy thế càng bận trước bận sau, ân cần vô cùng.

"Lâm Tài Đức, lúc trước chàng thật sự bị gài bẫy sao?"

Cho dù không phải, Lâm Tài Đức cũng không thể thừa nhận! Dù sao thì biểu muội cũng đã bị đuổi đi, không có nhân chứng, hắn liền thản nhiên gật đầu: "Đúng." Lại lau mặt một cái: "Lúc xảy ra chuyện này, ta suýt nữa đã sụp đổ. Rất lâu sau đó ta cũng không dám đụng vào nữ nhân nữa, ngay cả nương ta, ta cũng cảm thấy phiền chán."

"Sau này gặp nàng, ta phát hiện ta lại không ghét nàng. Sau khi lấy nàng thì ta đã hoàn toàn thuộc về nàng."

Nghe những lời này, khóe môi Khương thị hơi vểnh lên: "Miệng lưỡi trơn tru, chàng đúng là biết dỗ ta vui."

Lâm Tài Đức nghiêm túc đáp: "Ta đây là lời thật lòng."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Tài Đức phải buông xuống hết những chuyện khác, chỉ một lòng chăm sóc thê tử, còn đi mua không ít đồ vật.

Khương thị vốn đang mang tâm trạng bực bội, nhưng sau khi thấy hai mẫu tử bị đưa đi, nỗi bực bội trong nội tâm nàng liền ít đi năm phần. Khi thấy hắn mua nhiều đồ như vậy mang về, những sự không cam lòng và oán giận mặc dù vẫn còn, nhưng đã bị nàng đặt ở đáy lòng.

Bất luận xảy ra chuyện gì thì cuộc sống cũng phải hướng về phía trước.

Khương thị đúng là rất ghét Lâm Tài Đức khi biết hắn làm những việc này, nhưng tuổi tác của nàng không cao lắm, nếu như trở về nhà thì không thể nào được ở lại trong phủ, mà nếu như nàng tái giá thì chắc chắn cũng chỉ làm kế thất cho người ta.

Những nam nhân kia không tránh được việc lại có tam thê tứ thiếp. Nói không chừng còn có rất nhiều hài tử, Khương thị chỉ nghĩ tới đã cảm thấy phiền chán. Hơn nữa, Lâm Tài Đức còn biết cách an ủi, không phải nam nhân nào cũng có thể làm được.

Nể tình hài tử, nàng dự định tha thứ cho hắn một lần, coi như chuyện hai mẫu tử Chu gia chưa từng xảy ra.

Khương thị trèo vào bồn tắm, ngâm mình ở trong thùng nước hồi lâu. Trong lúc đó cũng thuận tiện sắp xếp lại mọi chuyện rồi mới đứng dậy ra ngoài.

Vừa ra khỏi gian nhỏ liền thấy nha hoàn bên cạnh đưa lên một phong thư.

"Ở đâu vậy?" Khương thị nhăn nhăn lông mày, người viết thư cho nàng hẳn là chỉ có nương gia.

Nhưng nhìn nét chữ này lại không giống.

"Là một tiểu nha đầu đưa tới, nói ngài xem xong thì chắc chắn phải để ý việc này."

Khương thị lên lòng hiếu kỳ, nhanh chóng mở ra, sau đó sắc mặt nàng thoáng chốc khó coi trở lại.

Đúng vào lúc này, Lâm Tài Đức đẩy cửa đi vào: "Phu nhân, ta trở về rồi."

Khương thị tức giận, sắc mặt tái nhợt, vỗ mạnh lên bàn: "Lâm Tài Đức, mẫu tử các người coi ta là kẻ ngu?"

Hôm nay Lâm Tài Đức đã hao hết tâm lực mới dỗ dành được nàng, vốn cho rằng chuyện đã qua. Không ngờ chỉ là mới đi ra thư phòng một chuyến, Khương thị đã tức giận thành như vậy.

Hắn miễn cưỡng nở một nụ cười: "Đây là thế nào?"

Khương thị nhét lá thư này vào trong tay hắn: "Chính ngươi nhìn xem."

Trên thư không viết gì khác chỉ viết chỗ ở bây giờ của Chu gia mẫu tử. Lúc trước khi hai người mới thành thân, Lâm Tài Đức còn dành thời gian mang nàng ra ngoài du ngoạn nhiều lần, trong đó có điền trang này. Nếu nhớ không lầm thì đó là quà bà bà tặng lúc thành thân.

Lúc trước Lâm Tài Đức còn lấy cái này ra để khoe khoang, nói là phụ thân sủng ái nhất mẫu thân hắn.

Lâm Tài Đức thấy rõ ràng chữ trên giấy kia thì mặt liền hơi biến sắc: "Chuyện này, ta không biết!"

Khương thị đã không nhìn hắn nữa, cất giọng dặn dò: "Chuẩn bị ngựa xe!"

Những nha hoàn kia đã đi theo nàng nhiều năm, thấy nàng thật sự nổi giận, lập tức liền sai người chuẩn bị ngựa xe.

Mấy hơi sau Khương thị đã đi ra khỏi viện tử, bước lên xe ngựa.

Lâm Tài Đức gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng nhìn về phía viện của nương.

Hắn không biết là hai ngày này Lâm phu nhân vì chuyện của hắn mà cũng sứt đầu mẻ trán, lúc này đã ngủ rồi.


Nữ tử đã đi ngủ lại phải dậy ra ngoài thì ít nhất phải phải chuẩn bị ăn mặc gần nửa canh giờ.

Không nhìn thấy nương, bên này lại sắp đi. Lâm Tài Đức dưới tình thế cấp bách, vội vàng nhảy lên: "Phu nhân, ta tuyệt đối không làm việc này, ta đi chung với nàng. "

Bộ dáng rất chính trực.

Nhưng trên đường đi ra ngoài thành, Lâm Tài Đức đều liên tục cầu nguyện nương đã biết tin tức rồi dời hai mẫu tử kia đi. Nhưng mà, đây chẳng qua chỉ là ý nghĩ của hắn mà thôi.

Đợi đến khi Lâm phu nhân chạy tới thì hai người đã sớm ra khỏi phủ.

Chu thị ở điền trang luôn cảm thấy cuộc sống buồn tẻ không có gì thú vị. Cộng thêm trong nội tâm nàng có việc nên cũng không đi dạo bên ngoài.

Nghe được tiếng đập cửa, Chu thị cũng không có tinh thần phản ứng.

Nơi này là ngoài thành, người tìm tới cửa ngoại trừ nông dân thì chính là phụ nhân hài tử.

"Lâm tú tài?"

Nghe được câu này, Chu thị lập tức tỉnh táo lại, nàng bỗng nhiên đứng dậy chạy vội tới cổng, nhưng người nhìn thấy không phải phụ thân hài tử, mà là kế mẫu của hài tử.

Nhìn thấy sắc mặt biểu tẩu khó coi, Chu thị liền biết mình bại lộ rồi, lúc này làm ra bộ dáng ngờ vực: "Biểu ca, sao các người lại tới đây?"

"Ai bảo ngươi ở chỗ này?" Tia hi vọng trong lòng Lâm Tài Đức cuối cùng cũng mất hết, trong giọng nói tràn đầy bực mình: "Không phải nương nói là đã đưa các ngươi đưa đi ra ngoại thành rồi sao, sao các ngươi còn ở lại chỗ này?"

Chu thị: "..."

Nàng ta cũng không biết giải thích thế nào!

*

Tần Thu Uyển gần đây đang chuẩn bị xuất giá, việc làm ăn bên trong cửa hiệu cũng khá khẩm, phu thê nhà họ Trương không có tìm tới cửa, cuộc sống coi như là yên bình.

Khi hôn kỳ tới gần, công việc của nàng cũng dần dần lu bù lên. Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, nàng vừa mới ngồi xuống dùng mấy ngụm cơm thì lại có người đến đây bẩm báo: "Chủ tử, bên ngoài có người tự xưng là đồng hương của ngài."

Động tác gắp thức ăn của Tần Thu Uyển dừng lại: "Là ai?"

"Nói là từ Bách Hoa thôn tới." Nha hoàn chần chừ một lúc: "Quần áo trên người bọn họ đều không ổn lắm."

Đây chỉ là lời khách khí. Cách ăn mặc của những người kia há lại chỉ có không ổn, quả thực là quá nghèo!

Trên thân mỗi người đều mang miếng vá, y sam rách vá tung toé, kỳ thật cũng không biết là bao lâu không rửa mặt, nha hoàn cũng không dám tới gần.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Mời vào đi!"

Người trong thôn cũng không phải đều là người xấu, nếu như quả thật có người cùng đường mạt lộ tới cửa cầu xin thì nàng vẫn rất vui lòng giúp một tay.

Người đi tới là một đôi phu thê chừng bốn mươi tuổi, còn có một thiếu niên chứng mười lăm mười sáu tuổi đi theo.

"Chiêu Đễ, viện này của muội giống như họa vậy, thực sự quá đẹp." Vừa thấy mặt, phụ nhân liền bắt đầu khen liên mồm: "Còn muội nữa, y sam thật là phú quý, giống như thật sự trở thành phu nhân nhà giàu vậy, ta cũng không dám nhận nữa rồi."

Nam nhân kia cũng nói tiếp: "Đừng nói là nàng, cho dù là người trong thôn có lẽ cũng không dám nhận."

Hai người kia Trương Chiêu Đễ có quen biết, coi như là bản gia đường huynh bên nhà nương nàng, sớm đã ra ngũ phục, không còn mấy thân cận nữa. Nhưng vị đường ca này rất thích uống rượu, bình thường qua lại khá nhiều với Lâm Phú Quý.

Quan trọng nhất là lúc trước Lâm Phú Quý uống rượu với hắn xong còn từng nói là muốn kết thân với nhau.

 
Bình Luận (0)
Comment