Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 499 - Chương 505

Chương 505
Khương thị xuất sinh thư hương môn đệ, từ nhỏ đến lớn đều rất hiểu quy củ. Nếu như không tất yếu thì đều không muốn làm phiền song thân nương gia.

Thấy Lâm lão phu nhân nguyện ý nói, nàng liền dừng chân.

Lâm lão phu nhân hơi do dự, há miệng nhiều lần, cũng không biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Khương thị hơi mất kiên nhẫn: "Tẩu tẩu, tẩu nói cho ta."

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta không phải tẩu tẩu của ngươi, cũng không phải Lâm gia phụ, đây đều là việc tư nhà các ngươi, ta là một ngoại nhân cũng không nên xen vào."

Lâm phu nhân nghe vậy thì chột dạ vô cùng, vốn dĩ không dám lên tiếng.

Lâm lão phu nhân cũng cảm thấy khó mà mở miệng. Thấy Khương thị đã mất hết kiên nhẫn lại muốn quay người đi ra ngoài, bà ta cắn răng một cái, nói: "Lúc trước khi Tài Đức và con đính ước do không hiểu chuyện nên đã làm một vài chuyện sai."

Chuyện sai lầm đã nhiều năm như vậy, theo lý thuyết hẳn là phải sớm quên đi mới đúng. Bây giờ lại đề cập, có lẽ vì đó đã là những chuyện phát sinh gần đây và có quan hệ với lúc trước mà thôi.

Nghĩ đến lời tẩu tẩu nói là tẩu tẩu lui ra ngoài là bởi vì phát hiện bí mật của Lâm gia, lại còn có quan hệ với Chu gia mẫu tử... Mặt Khương thị nhanh chóng đổi sắc: "Nói rõ ràng đi!"

Nàng từ trước đến nay luôn tỏ ra là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, đối đãi trưởng bối kính cẩn nhu hòa, bây giờ ngữ khí lại nghiêm khắc vô cùng.

Mà lão phu nhân nhiều năm qua vẫn luôn rất để ý đến phẩm tính của vãn bối lại không hề lên tiếng trách cứ, thực ra, nhìn thấy sắc mặt tôn tức, trong lòng lão phu nhân đã hiểu rõ là nàng đã đoán được chân tướng.

Việc đã đến nước này, không còn cần thiết phải giấu giếm nữa.

"Chu Viện Viện lúc trước ăn nhờ ở đậu, muốn ở lại Lâm phủ, dùng kế chuốc say Tài Đức, sau đó ở lại một đêm." Dù đã đến giờ phút này, lão phu nhân cũng không muốn đổ lỗi sai lên người tôn tử, có thể đẩy là sẽ đẩy.

"Ta biết việc này xong thì rất giận dữ, trực tiếp đuổi người đi. Trước đó, còn ép Chu Viện Viện uống một bát canh tránh thai." Lão phu nhân thở dài: "Nhưng nữ nhân kia quá khôn khéo, ai biết nàng ta lại..."

Nghe đến đó, tia hi vọng trong lòng Khương thị liền dập tắt.

Sắc mặt nàng tái nhợt, thân hình lảo đảo muốn ngã, thực sự không tiếp thụ được chuyện như vậy.

Phụ thân nàng là cử nhân, Khương thị từ nhỏ đã đọc đủ thứ thi thư, năm đó nàng vừa mới qua mười tuổi đã có không ít người tới cửa cầu thân, trong đó cũng không thiếu người môn đăng hộ đối, thậm chí còn có công tử gia thế hơn cả Khương phủ. Nàng không muốn gả cho nam nhân chỉ biết tam thê tứ thiếp, tranh thủ tình cảm với những nữ nhân khác để lấy được sự trân trọng và kính trọng của phu quân, cho nên nàng đã cự tuyệt những công tử vọng tộc kia, chọn trúng Lâm Tài Đức xuất thân thương hộ.

Gia đình thương gia không hiểu quy củ, những năm gần đây Khương thị đã rất là chướng mắt. Nhưng nghĩ tới phu quân của mình toàn tâm toàn ý thì liền cảm thấy những cái kia đều có thể nhẫn nhịn.

Khiến mình ấm ức gả đi mà lại mang về kết quả như vậy. Khương thị chỉ cảm thấy vô cùng châm chọc: "Quả nhiên là gia đình thương gia!"

Nàng nhìn về phía Lâm phu nhân: "Điệt nữ của bà quả nhiên là không biết xấu hổ, nàng ta không gả cho ai được sao? Cứ phải bám lấy nam nhân của người khác, vậy mà bà còn bao che, ta thấy các người cũng giống y như nhau..."

Sắc mặt Lâm phu nhân trắng bệch.

"Im ngay!" Người giận dữ hét lên là Lâm lão phu nhân: "Bất luận xảy ra chuyện gì thì nó vẫn là nương ngươi, là trưởng bối của ngươi. Xảy ra chuyện như vậy, ai cũng không mong muốn. Ngươi tức giận thì có thể tranh luận, sao có thể mắng vốn trưởng bối? Ngươi chẳng phải được giáo dưỡng lắm sao?"

Khương thị giận vô cùng: "Lâm gia các người lừa ta nhiều năm như vậy, còn không biết xấu hổ đề cập đến giáo dưỡng với ta?"

Giọng nói của nàng vô cùng kích động.

Lâm lão phu nhân nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển, vuốt vuốt mi tâm: "Có việc chúng ta hồi phủ rồi nói."

"Muốn về các người đi mà về." Khương thị cất bước rời đi: "Năm đó các người đã hứa hẹn là Tài Đức chỉ có một mình ta. Nếu đã làm không được thì mối hôn sự này coi như bỏ."

Ý của nàng rõ ràng là muốn rời đi.

Bà tức Lâm gia lập tức cuống lên, vốn cho rằng cô nương xuất thân thư hương môn đệ hẳn là rất chú trọng thanh danh, bất luận xảy ra chuyện gì cũng sẽ không hòa ly. Kết quả Khương thị cũng mang thái độ như vậy.

Hai bà tức liếc nhau, vội vàng đuổi theo.

Khương thị không để ý đến hai người, sau khi ra cửa liền nhanh chóng lên xe ngựa nghênh ngang rời đi.

Tần Thu Uyển đứng ở cửa chính bên ngoài nhà mình: "Các ngươi còn đi vào nữa không?"


Hai bà tức Lâm gia lúc này còn đang hoảng hốt, đâu còn tâm tư vào cửa nữa?

"Trương Chiêu Đễ, ngươi cố ý đúng không?" Lâm phu nhân biết, mình lần này cho dù có thể xoay chuyển được nhi tức thì về sau cũng mất đi uy tín ở trước mặt nhi tức, không còn ra dáng bà bà được nữa.

Chuyện này đối với bà ta mà nói là một chuyện đặc biệt khó tiếp nhận.

Nói như vậy, về sau nhi tử của bà ta làm quan, bà ta cũng không thể trở thành lão thái thái như bà bà nói một không hai trong phủ nữa rồi.

Tần Thu Uyển đưa tay chỉ chóp mũi của mình: "Ta?" Nàng giễu cợt nói: "Là ta ép nhi tử bà không minh bạch với những nữ nhân khác để rồi làm ra hài tử hay sao? Hay là ta ép nhi tử bà hứa hẹn cả đời chỉ cưới một mình nàng ta? Người giữ mẫu tử Chu Hoa lại trong phủ là bà, người muốn Chu Hoa nhận chủ quy tông cũng là bà, bà lấy đâu ra mặt mũi mà trách ta?"

Trước hôm nay, Lâm phu nhân còn chưa bị người nào chỉ vào mũi nói như vậy, lập tức tức giận, mặt đỏ lên: "Phụ nhân nông thôn là cái loại miệng lưỡi bén nhọn, ta sẽ nhìn xem ngươi có thể được ý đến khi nào!"

Nói xong, bèn đưa tay nâng bà bà bên cạnh.

Lâm lão phu nhân đưa tay từ chối, tránh né tay của bà ta, cũng không nhìn vẻ mặt bà ta mà liền đi lên xe ngựa.

Là bà tức nhiều năm, Lâm phu nhân biết, bà bà đang giận mình. Trong lòng càng thêm oán hận Trương Chiêu Đễ, nhưng lúc này cũng không phải lúc tìm nàng tính sổ, vội vàng đi theo.

"Nương, người đừng nóng giận."

Hai bà tức chưa trở về phủ mà đi theo Khương thị ra khỏi thành, ở ngoài thành mười dặm mới đuổi kịp người.

"Tức phụ Tài Đức, chúng ta là người một nhà. Vấn đề này đã xảy ra thì chúng ta nên ngồi cùng một chỗ thương lượng giải quyết. Con cứ như thế chạy về nương gia cũng không phải biện pháp." Lâm lão phu nhân tận tình khuyên bảo: "Có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, vấn đề này thật sự là không nên truyền ra bên ngoài. Con không nghĩ cho mình thì cũng phải suy nghĩ cho hai đứa bé! Bọn nó sắp đến tuổi nghị hôn rồi... Ta biết con tức giận, đúng là Tài Đức có lỗi với con! Nhưng các conn là phu thê nhiều năm, những năm này nó đối với con thế nào, chính con cũng hiểu rõ. Nó thật sự là do không hiểu chuyện bị người ta tính kế, bản thân cũng không phải người háo sắc... Con tức giận thì cứ tức giận, về sau tìm nó tính sổ, hoặc là đánh nó một trận cũng được..."

Tuyệt đối đừng về nương gia.

Quan trọng nhất là, đừng cho Khương cử nhân biết tôn tử làm những chuyện kia.

Cho dù muốn để ông ta biết thì cũng đừng huyên náo khó coi như vậy.

Lâm phu nhân cũng tới trước thuyết phục: "Tức phụ Tài Đức, nương sống hơn nửa đời người, nói lời đều rất có đạo lý, trong lòng con phải suy nghĩ rộng lượng lên, đừng vì xúc động mà làm ra chuyện hối hận."

Khương thị vốn đang trong cơn thịnh nộ, Lâm lão phu nhân là lão thái thái nói nàng còn có thể miễn cưỡng nghe vào vài câu. Nhưng nghe thấy bà ta mở miệng, càng giận không chỗ phát tiết: "Ta xúc động?"

Nàng đưa tay chỉ chóp mũi của mình, giận đến mức không lựa lời nói: "Nữ nhân nào gặp phải chuyện này có thể tỉnh táo? Suy bụng ta ra bụng người, bà tỉnh táo một cái cho ta xem?"

Nàng không kiên nhẫn vung tay lên, "Các người đừng coi ta là đồ đần mà lừa gạt."

Lâm lão phu nhân vội vàng giải thích: "Chúng ta không có!"

Thấy các nàng còn muốn giảo biện, Khương thị phẫn nộ vô cùng: "Giống như lời các người nói, Chu Viện Viện là do tính kế Lâm Tài Đức mới có hài tử. Nhưng nàng ta đã làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, vì sao các người còn muốn giữ nàng ta lại?"

"Những năm gần đây, còn coi nàng ta như khách hàng!" Khương thị tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Nếu không phải vì có lời hứa lúc trước, sợ là các người đã sớm để cho mẫu tử bọn họ vào cửa rồi nhỉ?"

"Không phải như vậy." Lâm lão phu nhân vô thức giải thích.

Khương thị nhấn mạnh: "Chính là như vậy!"

Nàng dặn dò xa phu: "Đi nhanh lên, ngày mai trước khi trời tối, hẳn là có thể về nhà."

Lâm phu nhân tay mắt lanh lẹ kéo dây cương lại: "Tức phụ Tài Đức, sắc trời không còn sớm, đường ban đêm nguy hiểm. Con muốn về nương gia cũng được, nhưng hãy chọn buổi sáng rồi lên đường, để Tài Đức đi cùng con." Bà ta vô cùng sốt ruột: "Từ lúc conn vào cửa, ta đã coi con như nữ nhi ruột thịt của mình. Ta không yên lòng để con đi đường buổi tối, con mau cùng ta hồi phủ đi."

Khương thị không muốn trở về.

Ba người cứ ở trên quan đạo lời qua tiếng lại, mãi cho đến khi trời tối, Lâm Tài Đức mới nhận được tin tức chạy tới. Lúc đó ba người còn ở chỗ ấy giằng co.

"Phu nhân, sắc trời không còn sớm, ngoài thành rất là nguy hiểm. Bất luận xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn nên hồi phủ."

Khương thị nhìn nam nhân này, bóng đêm mông lung, nàng không thấy rõ ánh mắt của hắn.

Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nàng vẫn cảm thấy nam nhân này ngoại trừ hơi hám lợi, quy củ trong nhà không rõ ràng thì những cái khác vẫn khá tốt.

Chí ít, hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt, dù có hẹn bằng hữu đi ra ngoài thì cũng chỉ uống trà nói chuyện phiếm, chưa từng đi đến Hoa Lâu. Nàng còn tưởng mình chọn đúng người, hiện tại mới phát hiện là mười phần sai.

"Lâm Tài Đức, ngươi nói thật với ta, ngươi có biết thân thế của Chu Hoa hay không?"

Lâm Tài Đức lắc đầu: "Ta không biết!"

Nghe vậy, Khương thị tỏ rõ vẻ thất vọng.

Nam nhân này đến cả trách nhiệm cơ bản nhất cũng không có. Nếu như hắn thẳng thắn thừa nhận thì nàng sẽ còn xem trọng hắn một chút.

Nàng xuất giá nhiều năm cũng hiểu được nhiều chuyện nam nữ, trường hợp nam nữ mới chỉ làm một lần mà đã có thể có thai luôn rất là hiếm. Cộng thêm những năm gần đây bà bà vẫn luôn thiện đãi mẫu tử kia... Nàng cũng đã đoán được, chuyện giữa Lâm Tài Đức và Chu Viện Viện không hề đơn giản.

Hai người tương giao nhiều năm, bây giờ chuyện bại lộ, hắn lại đem những chuyện này đẩy lên người Chu Viện Viện. Khương thị không phải đồng tình với Chu Viện Viện, mà là chướng mắt kẻ như Lâm Tài Đức vừa xảy ra chuyện liền trở mặt không nhận người.

Hắn đối xử như vậy với Chu Viện Viện, liệu có thể cũng đối xử như thế với nàng?

Đại khái là đã nhìn ra ý nghĩ của nàng, Lâm Tài Đức vội vàng giải thích: "Ta thật sự không biết nàng ta có hài tử, sau này phu quân nàng ta qua đời, việc giữ nàng ta ở lại trong phủ cũng là ý của mẫu thân. Mấy năm qua ta và nàng ở La Thành, ngày lễ ngày tết mới trở về một lần, việc này nàng cũng biết, ta làm sao có thể âm thầm qua lại với dạng nữ nhân…không biết xấu hổ như nàng ta?"

Hắn tiến lên một bước, cầm tay của nàng: "Phu nhân, người trong lòng ta ngưỡng mộ nhất là nàng, không ai có thể vượt qua nàng. Chúng ta hồi phủ đi, nếu nàng tức giận thì có thể đánh ta mắng ta. Nàng phải quay về, Yến nhi vẫn cần nương nó mà."

Khương thị rũ mắt nhìn tay hắn nắm chặt cổ tay mình: "Ngươi dự định xử trí như thế nào đối với mẫu tử kia?"

Lâm Tài Đức vô thức nói: "Ta sẽ đuổi các nàng đi, cả một đời cũng sẽ không để họ xuất hiện trước mặt nàng."

Lâm lão phu nhân há hốc mồm, thấy sắc mặt tôn tức khó coi bèn đem lời ra bên khóe miệng nuốt ngược vào.

Lâm phu nhân cũng không dám lên tiếng.

Khương thị nhìn về phía mấy người bọn họ: "Các ngươi đều đồng ý tiễn người đi?"

"Tiễn!" Bản thân Lâm lão phu nhân cũng không phải là người không quả quyết, tiền đồ của tôn tử so với một tên trọng tôn tử phế vật cũng không quan trọng như vậy.

Hơn nữa, tiễn người đi xong còn có thể âm thầm chăm sóc mà.

Tâm tư Khương thị rối loạn vô cùng, nói thật, nàng không thể chịu được chuyện người bên gối phản bội, nhưng vì còn có hai đứa bé, nàng cũng không thể bỏ nổi cái nhà này. Hơn nữa, phụ thân cả một đời được người người kính trọng, nếu như nàng hòa ly trở về nhà thì người biết sẽ nói nàng bị ủy khuất, còn người không nói lý thì có lẽ sẽ nói nàng ghen tị quá đáng.

Nếu như nàng trở về nhà thì sẽ ảnh hưởng đến danh dự của phụ thân!

Nhưng nếu không quay về, cứ như vậy nuốt xuống cục tức này, nàng càng không chịu được.

 
Bình Luận (0)
Comment