Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 498 - Chương 504

Chương 504
Trái tim Đông nhi nâng lên tận cổ họng, ánh mắt lom lom nhìn Lâm Phú Quý, không buông tha bất luận một chuyển động nào trên mặt hắn.

Lâm Phú Quý rất căng thẳng, nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy việc này rất khó giải quyết. Hắn hít sâu hai cái: "Sao nàng ta phát hiện được? Với cả sao nàng phát hiện nàng ta hạ dược nàng?" Hắn cố tìm lấy chút hi vọng: "Trong này sẽ không có hiểu lầm đấy chứ?"

Hắn cường điệu nói: "Chuyện giữ nàng lại phủ thành, ta đã giấu diếm rất tốt. Cho đến tận giờ này, bên cạnh ta vẫn chưa có người nào phát hiện ra nàng."

"Ta cũng không biết phu nhân đã phát hiện thế nào." Đông nhi khóc nói: "Lúc trước ta có thai, huynh còn muốn ta uống thuốc phá thai, chén thuốc kia ta uống một nửa, sau đó còn phun ra. Đừng nói là có bao nhiêu khó chịu, chỉ riêng cái mùi kia cũng khiến ta nhớ như in cả một đời, cho nên hôm nay bưng chén thuốc dưỡng thai kia lên ta cảm thấy rất quen..."

Lâm Phú Quý như có điều suy nghĩ: "Sau đó nàng liền chạy tới nơi này?"

Đông nhi khóc lóc giải thích: "Ta muốn nhờ tỷ tỷ nể tình đồng hương mà giúp ta một tay, trước tiên để ta sinh ra hài tử... Ta thật sự không biết nên làm sao bây giờ... Ta ở bên ngoài phu nhân có thể nhúng tay, nếu như trở về phủ thì chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao?"

"Đừng khóc, ta sẽ đổi chỗ ở cho nàng." Dù gì cũng là nữ nhân của mình, trong bụng còn có thân sinh cốt nhục của mình, Lâm Phú Quý cũng không phải là người lạnh lùng như vậy.

Nghe nói như thế, Đông nhi kinh ngạc vui mừng hỏi lại: "Thật sao?"

Lâm Phú Quý chỉ cảm thấy đau đầu, hắn cũng không giàu có như người ngoài tưởng. Sau khi trở lại Lâm phủ, mặc dù mỗi tháng đều có nguyệt để tiêu, nhưng hắn tiêu xài quá lớn, nhiều khi còn không đủ.

Dưới tình hình như vậy, mua được cái viện này đã rất miễn cưỡng, khẽ cắn môi mua một cái thì liền phải nắm chặt dây lưng quần, cuộc sống căng thẳng.

Bây giờ mua viện tử lại không thể dùng, mặc dù có thể bán lại mua, nhưng Đông nhi không chờ nổi. Hắn thở dài: "Nàng đừng trở về, những hạ nhân trước đó cũng thay hết đi, ta sẽ đi chọn thích hợp viện tử giúp nàng, nàng ở lại tạm đã."

Trong lòng Đông nhi có suy nghĩ riêng của mình, thật sự có vài lời không thể ở nói thẳng trước mặt. Nàng liếc trộm vẻ mặt Lâm Phú Quý nhiều lần: "Phú Quý ca ca, huynh mua nhà? Hay là thuê cho ta?"

Lâm Phú Quý hơi mất kiên nhẫn: "Bất luận là như nào thì chỉ cần nàng có địa phương đặt chân là được rồi."

Đông nhi hơi thất vọng, không phải là bởi vì nam nhân này mất kiên nhẫn mà là bởi vì trong lời nói của Lâm Phú Quý có hàm ý là không muốn mua nhà.

Nàng vốn còn muốn có một căn nhà dưới danh nghĩa của mình... Đông nhi là cô nương lớn lên trong thôn, đã từng chịu khổ thật sự, cho nên từ trước đến nay đều rất coi trọng tiền bạc. Lâm Phú Quý không dễ nhìn, cao lớn thô kệch da còn ngăm đen, tuổi tác cũng rất cao.

Nhưng nói thật, nếu không phải hắn có bạc thì Đông nhi cũng sẽ không chạy theo hắn.

Hơn nữa, lúc Đông nhi rời nhà, tất cả mọi người trong nhà đã dặn dò nàng phải cẩn thận làm việc, đi chuyến này hết ba lượng bạc, vô luận như thế nào cũng phải hồi vốn.

Đông nhi vẫn luôn ghi tạc việc này ở trong lòng. Trước đó lúc ở bên ngoài nàng đã để dành được ba lượng bạc, tính cả ba lượng trước đó Trương mẫu trả lại, nàng đã đưa cho đồng hương mang về.

Số bạc này không nhiều, Đông nhi vẫn muốn lấy được nhiều hơn, ví dụ như một căn nhà!

Nhưng nam nhân đang sinh khí, Đông nhi không dám nói quá nhiều, bèn vội vàng cúi đầu.

Tần Thu Uyển nghe hạ nhân bẩm báo liền biết chuyện hai người đã nói chuyện hồi lâu rồi mới biến mất ở cửa ra vào. Người đi là được, nàng cũng không hỏi nhiều.

Qua hết năm, thời tiết càng ngày càng ấm. Lúc cởi đi bộ quần áo mùa đông đổi sang áo xuân, cũng là lúc có không ít người đi ra ngoại thành đạp thanh.

Nhưng mà Tần Thu Uyển không hào hứng với cái này lắm, nàng đang chuẩn bị hôn sự. Buổi chiều ngày hôm đó, mãi mới có lúc nhàn rỗi, nàng muốn chợp mắt một hồi thì lại nghe hạ nhân bẩm báo, nói là bên ngoài có người tới cửa thăm hỏi.

"Lần này là ai?"

Nàng rất không kiên nhẫn, hạ nhân cúi đầu nói: "Hình như là Nhị phu nhân Lâm gia! "

Tần Thu Uyển sững sờ một chút: "Khương thị?"

Người gác cổng gật đầu một cái, lại lắc đầu nói: "Ta chưa từng nhìn thấy Nhị phu nhân, cũng không biết có phải hay không."

"Mời vào đi."

Phụ thân Khương thị là học giả, nàng từ nhỏ đã được tập mấy chữ, tính tình dịu dàng, mặt mày ôn nhu, gặp người la cười.

Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Ngồi đi!"

Khương thị nhìn thoáng qua, không đợi hạ nhân dâng trà, liền mở miệng cười: "Ta còn có thể gọi tỷ là tỷ chứ!" Nói đến đây, nàng ta hơi xúc động: "Vốn ta còn tưởng rằng chúng ta sẽ làm tẩu tử đệ muội cả đời, không ngờ lại hữu duyên vô phận. Tỷ tỷ, vì sao tỷ lại rời khỏi?"

"Chuyện quá khứ đừng có nhắc lại." Tần Thu Uyển đi thẳng vào vấn đề: "Ta vốn đang định ngủ trưa, nếu ngươi rảnh rỗi tới tìm ta nói chuyện phiếm thì để hôm khác đi!"

Khương thị cười: "Không được làm người thân, chúng ta còn có thể làm bằng hữu. Tỷ tỷ cần gì phải cự tuyệt người ngàn dặm?"

"Ngươi không biết những chuyện phát sinh khi ta dời ra ngoài, có nói những lời này ta cũng không trách ngươi." Tần Thu Uyển trầm mặt: "Nhưng mà, ta sẽ không làm bằng hữu với người Lâm gia." Bình thường có thể không lui tới thi sẽ không lui tới, ngày trước để cho Lâm gia lão phu nhân vào cửa đã là nể tình hai đứa bé rồi.

Nụ cười trên mặt Khương thị dần biến mất, bầu không khí có chút xấu hổ. Nàng ta nghĩ nghĩ, nói ra ý đồ của mình: "Tỷ tỷ cũng ở trong phủ hồi lâu, hiểu vị biểu muội kia được bao nhiêu?"

"Dù sao cũng không phải người tốt, còn từng hạ độc ta." Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta chưa từng làm tổn thương nàng ta, nàng ta lại ra tay với ta. Cũng không biết là nàng ta bị làm sao mà liên tục ra tay với mẫu tử bọn ta."

Khương thị nhìn mặt mày của nàng: "Tỷ tỷ, ta muốn hỏi một chút, nguyên do lúc trước tỷ rời khỏi Lâm phủ là gì?"

"Là lão phu nhân muốn nhận Chu Hoa làm con thừa tự trên danh nghĩa của ta, ta không chịu!" Tần Thu Uyển phất phất tay: "Chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại, ngươi trở về đi!"

Khương thị vì có lòng nghi ngờ nên mới đi chuyến này, nhưng chỉ lấy được câu trả lời như vậy, đương nhiên là không hài lòng, nàng ta tới gần chút, hạ giọng nói: "Còn có nội tình khác không? Tỷ tỷ nói cho ta, ta cam đoan không truyền ra bên ngoài."

Tần Thu Uyển nhìn mặt mày của nàng ta: "Ngươi thật sự muốn biết?"

Khương thị: "..." Xem ra thật sự có nội tình!

Nàng không ngừng gật đầu.

Tần Thu Uyển còn chưa lên tiếng, hạ nhân bên ngoài đã bẩm báo: "Hai vị phu nhân Lâm gia tới, nói là có chuyện rất gấp. Lưu ca không ngăn cản được."

"Không cần cản, để các nàng vào đi." Tần Thu Uyển nhìn Khương thị trước mặt: "Ngươi cũng đã nhìn ra, việc này không thể coi thường. Các nàng rất sợ ngươi biết, lát nữa chính ngươi phải để ý."

Nàng không phải có lòng tốt nhắc nhở, mà là muốn Khương thị cảnh giác một chút, sau khi phát hiện bí mật trong này thì liền đại náo với người Chu gia.


Khương thị nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi vô cùng.

Hai bà tức Lâm gia tới rất nhanh, lúc chạy vào cổng còn hơi thở dốc, trên trán đều có một tầng mồ hôi mịn. Lão phu nhân lớn tuổi, phải mất thật lâu sau mới đến.

Lâm phu nhân e dè hỏi: "Hai người các ngươi đang nói cái gì?"

Tần Thu Uyển không mở miệng.

Khương thị nghĩ đến đây việc hai bà tức có chuyện giấu diếm mình, còn phải nghĩ trăm phương ngàn kế giấu một mình mình thì liền không nhịn được tức giận. Nàng từ lúc vào cửa lên vẫn được tất cả mọi người ưu đãi, những năm gần đây không ai dám để nàng tức giận, cho nên đây là lần đầu tiên nàng phải chịu ủy khuất như vậy. Lúc này đã không còn kiên nhẫn: "Hai chúng ta đang nói đến nguyên do lúc trước tỷ tỷ rời đi."

Nghe nói như thế, hai bà tức lập tức giật mình, cũng không nhịn được thay đổi vẻ mặt.

Thấy thế, Khương thị càng thêm chắc chắn trong này có việc, mà còn là việc lớn!

"Nương, có thể giải hoặc cho con không?"

Mặt Lâm phu nhân lộ vẻ xấu hổ.

Khương thị hỏi là hỏi hai bà tức, nhưng ánh mắt có để ý đến tẩu tử cũ, nhìn trên mặt nàng lộ chút vẻ giễu cợt thì lập tức hiểu rõ, bà bà hời cũng tham dự vào trong đó.

"Nếu các người không nói thì ta sẽ về nhà, để phụ thân ta tới hỏi."

Lâm lão phu nhân vốn đang mệt mỏi thở hổn hển, nghe được câu này thì lập tức ngừng thở dốc, vội vàng nói: "Cũng không có việc gì lớn, nói cho con cũng không sao." Bà ta chớp chớp mắt với nhi tức.

Lâm phu nhân lập tức hiểu ra: "Cũng không có gì, chỉ là việc biểu muội con hạ độc Chiêu Đễ, Chiêu Đễ phát hiện xong thì nhất quyết muốn rời đi, chúng ta cũng không khuyên nổi. Cho nên..."

"Hẳn là lão phu nhân hạ độc ta mới đúng." Tần Thu Uyển ăn ngay nói thật: "Lúc ấy ta muốn rời đi, các nàng không chịu, nhưng thật ra là muốn diệt khẩu."

"Diệt vì chuyện gì?" Khương thị vô thức hỏi.

Tần Thu Uyển không nói!

Khương thị suýt nữa thì gấp chết, nhìn cái này, lại nhìn cái kia, cười lạnh nói: "Ta vẫn nên về nhà bảo phụ thân ta tới hỏi." Nói xong liền xoay người rời đi.

Lâm lão phu nhân vẫn luôn cho rằng biết sai có thể thay đổi là mỹ đức. So với thừa nhận trước mặt cử nhân thì thà nói trước mặt tôn tức còn hơn. Dù sao, vấn đề này cũng đã bị Trương Chiêu Đễ biết được, tôn tức cũng đã tìm được nơi này, muốn giấu diếm không có kẽ hở thì vốn dĩ không có khả năng.

Bà ta nhắm mắt lại: "Ta nói!"

 
Bình Luận (0)
Comment