Chương 503
Nhìn thấy tôn tức cũ không quan tâm đến việc này, lòng Lâm lão phu nhân tràn đầy nóng ruột.
Mấy ngày trước khi hết năm, bà ta liền thúc giục hai phu thê Lâm Tài Đức tranh thủ thời gian về La Thành. Thế nhưng tôn tức lại không vội, còn nói tháng hai sẽ có phần cưới giao khăn tay cho nhi tức, nàng ta muốn ở lại xem lễ.
Lâm lão phu nhân không cam tâm, sau khi khuyên mấy lần, vì sợ nói quá nhiều sẽ làm cho người ta hoài nghi. Hôm nay bà ta mới tới cửa đưa năm lễ, cũng muốn thuận tiện dặn dò luôn.
"Chiêu Đễ, ta biết ngươi có rất nhiều hiểu lầm với ta, thích khiến ta khó chịu. Nhưng mà, để ta nhắc nhở ngươi một câu, Lâm phủ không chỉ có ta mà còn có hai đứa con của ngươi. Tài Đức sống tốt, cũng có thể kéo theo bọn nó!"
"Ngươi cũng là nữ nhân, biết nữ nhân rất hay ghen. Chuyện này tuyệt đối không thể để tức phụ của Tài Đức biết... Ngươi giúp ta lần này, về sau ta sẽ quan tâm Khai Nguyên hơn."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta đã biết."
Nghe được câu này, Lâm lão phu nhân đã hơi thả lỏng.
Không có gì để nói, chính sự nói xong, ba người rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.
Càng tới gần hôn kỳ, Tần Thu Uyển càng bận rộn. Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, nàng vừa mới trở lại nhà liền thấy một bóng người từ trong hẻm nhỏ đối diện lao ra thẳng đến trước mặt nàng.
Tần Thu Uyển lui về sau hai bước để tránh đi, trong bóng đêm mông lung, lờ mờ nhìn thấy nữ tử thân hình lồi lõm ở trước mặt.
"Tỷ tỷ, tỷ phải giúp ta..."
Nghe được tiếng khóc này, Tần Thu Uyển lập tức liền nhận ra được, nữ tử chạy đến trước mặt nàng khóc lóc cầu xin này chính là Đông nhi mấy tháng không gặp.
Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Ngươi có thai?"
Đông nhi không được tự nhiên, đưa tay sờ cái bụng: "Tỷ tỷ, bất luận ta đã làm ra bao nhiêu chuyện sai thì hài tử cũng vô tội. Cầu xin tỷ giúp ta lần này."
Tần Thu Uyển nhớ phu thê nhà họ Trương có nói, Đông nhi không trở về qua quê, bèn hỏi: "Những ngày qua ngươi ở nơi nào? Là Lâm Phú Quý nuôi ngươi sao? Phụ thân hài tử trong bụng ngươi có phải là hắn hay không?"
"Ở bên ngoài ngõ Dương Mai." Sắc mặt Đông nhi trắng bệch: "Tỷ tỷ, ta bôn ba một ngày, bây giờ rất đau bụng."
Nàng ta đưa tay ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, chậm rãi đi vào trong phủ.
Tần Thu Uyển kéo nàng ta lại: "Có chuyện thì ở chỗ này nói, đi vào làm gì?"
Đông nhi: "..."
Tần Thu Uyển kéo nàng ta đến chỗ bậc thang: "Ngươi vẫn chưa trả lời ta, phụ thân đứa nhỏ này rốt cuộc là ai?"
Đông nhi lúng túng hồi lâu, mới nói: "Là của ca ca Phú Quý."
Tần Thu Uyển đã sớm đoán được nội tình, nghe vậy cũng không bất ngờ, lại hỏi: "Có thai là chuyện tốt, mấy vị trưởng bối Lâm gia hẳn là rất vui lòng mang ngươi về, sao phải cần ta giúp một tay?"
"Ta không dám về." Nói đến đây, nước mắt Đông nhi giống như là hạt châu, tách tách rơi xuống dưới.
"Phu nhân quá độc ác, nha hoàn bên cạnh ta đã lén cho ta uống thuốc phá thai cũng may là ta kịp thời phát hiện, nếu không... ta bụng lớn như thế, sợ là đã một thi hai mạng... Huhuhu... Thật là đáng sợ... Sao nàng ta dám... Ta còn nói ở bên ngoài, hắn chỉ dám hạ độc thủ, nếu như ta trở về phủ thì sợ là chết cũng không biết chết như thế nào..." Đông nhi càng khóc càng thương tâm: "Nếu như ta xảy ra chuyện, nàng ta sẽ không cảm thấy lương tâm bất an sao?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Mẫu tử các người bình an thì nàng ta mới bất an!"
Đông nhi: "..."
Đến giờ khắc này, nàng ta đã rất hối hận vì mình cố ở lại phủ thành. Nếu như trở lại thôn, mặc dù không có cuộc sống giàu có như vậy thì cũng không nguy hiểm đến tình mạng.
Nhưng muốn nàng ta về nhà, nàng ta lại không nỡ.
"Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp ta lần này."
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Ta đưa ngươi về Lâm phủ nhé?"
Nàng rất tình nguyện khiến cho hai phu thê Nghiêm Thanh Thanh khó chịu, Đông nhi không xuất hiện liền thôi, nếu như nàng ta xuất hiện, hai phu thê chắc chắn sẽ cãi nhau.
Đời trước, Nghiêm Thanh Thanh muốn Trương Chiêu Đễ chủ động rời đi, mà chính Trương Chiêu Đễ cũng không suy nghĩ nhiều. Nàng ở lại chỗ này tuy sẽ bị người nhà khinh bỉ, nhưng mà, nhà nương nàng cũng không đáng tin cậy nên nàng đã sớm coi phụ tử Lâm Phú Quý là người nhà của mình, bọn họ đều ở nơi này, nàng đương nhiên sẽ không rời đi, thế là mới cự tuyệt.
Sau này, Nghiêm Thanh Thanh vào cửa, thân thể Trương Chiêu Đễ cũng đã càng ngày càng suy yếu. Về phần hai đứa bé, nữ nhi thì bị người ta khi dễ, không thể không gả cho một thiếu gia ăn chơi. Nhi tử thì lại biến thành thiếu gia ăn chơi, tuổi còn nhỏ đã khiến nữ tử có bầu. Cũng bởi vậy mà lão phu nhân đã hoàn toàn từ bỏ hắn, còn chủ động giúp hắn nạp rất nhiều thiếp thất, muốn để hắn sinh con đẻ cái.
Trương Chiêu Đễ nhìn nữ nhi xuất giá, nhìn nữ nhi cứ ba ngày thì hai ngày trở về khóc lóc. Nhìn thấy nhi tử uống một loại dược an khang, nghe nói là có thể giúp cường thân kiện thể, nhưng thực ra, tinh thần thì càng ngày càng tốt mà thân thể thì sẽ càng ngày càng yếu. Vô tình nàng biết được tất cả những thứ này đều là do những người còn lại của Lâm gia tính toán, mà chính nàng, uống thuốc lâu như vậy thật ra là không đúng bệnh, mẫu tử ba người có kết cục thảm liệt như vậy đều có sự tham dự của hai bà tức Lâm gia bao gồm cả Nghiêm Thanh Thanh, Lâm Phú Quý biết nội tình nhưng lại ngầm đồng ý... Nàng đã bị tức chết.
Trong số những người trêu tức nàng, cũng có Đông nhi.
Đông nhi nghe được lời đề nghị này, sắc mặt liền biến đổi: "Ta không muốn."
Tần Thu Uyển buông tay: "Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm vì ngươi, nhiều hơn thì ta cũng không giúp được, ngươi đi đi."
Đông nhi cũng là vì cùng đường mạt lộ mới đến nơi này, nàng nghe nói chuyện phu thê nhà họ Trương ở trong thành, vốn là muốn đi tìm bọn họ. Nhưng lại nghĩ một chút, phu thê nhà họ Trương thân phận thấp, lại còn là hộ nông dân bị người ta xem thường. Mình đi theo bọn họ cũng sẽ không có ngày nào được sống dễ chịu, hơn nữa, hai phu kia thê đều là kẻ tư lại. Nếu như nàng ta nhận được ân huệ của bọn họ thì sợ là cả đời này sẽ bị bọn họ ỷ lại.
So sánh qua lại thì cái nhà nhỏ tinh xảo của Trương Chiêu Đễ, trong phủ còn có hạ nhân hầu hạ chính là lựa chọn tốt nhất.
Bản ý của Đông nhi là muốn ở chỗ này, sau khi sinh xong hài tử sẽ trở về Lâm phủ sau. Bị nói là nhân tình đúng là khó nghe, nhưng dù sao cũng hơn hẳn so với mất mạng.
Nàng không ngờ, Trương Chiêu Đễ lại khó khăn như vậy. Nàng đã thảm như vậy mà Trương Chiêu Đễ vẫn không thương tiếc chút nào, mà chỉ muốn đem nàng đuổi đi cho xong việc.
Nước mắt Đông nhi vỡ đê, khóc đến mức thương tâm: "Tỷ tỷ, ta muốn ở lại chỗ này, chờ ta sinh xong hài tử sẽ tính sau. Tỷ giúp ta lần này, về sau cả một đời ta đều nhớ ân tình của tỷ, ngày khác có cơ hội nhất định sẽ hậu báo!"
"Ta sẽ không giữ ngươi lại." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Đi nhanh lên đi! Nể tình đồng hương, ta sẽ không nói hành tung của ngươi cho Nghiêm Thanh Thanh biết."
Đông nhi: "..."
Nàng dùng tay áo lau nước mắt, nghe xong lời này, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, thân hình lảo đảo như muốn ngã, giống như lúc nào cũng có thể ngã sấp xuống.
Ánh mắt Tần Thu Uyển lướt qua lưng nàng, cười lạnh một tiếng, khẽ dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Đi mời Lâm Phú Quý tới."
Nha hoàn lặng lẽ chạy đi, Đông nhi bụm mặt khóc không phát hiện.
Sau gần nửa canh giờ, Lâm Phú Quý đuổi tới. Xuống xe ngựa, liền thấy Đông nhi ngồi xổm trên mặt đất.
Hắn vội vàng tiến lên kéo: "Ngươi làm sao vậy?"
Đông nhi miễn cưỡng ngừng khóc: "Ta đến thăm tỷ tỷ."
"Ngươi bụng lớn như thế, không nên chạy loạn." Lâm Phú Quý cẩn thận từng li từng tí nâng người lên xe ngựa, lại không nhịn được quay lại trách cứ: "Để các ngươi trông nom phu nhân, sao các ngươi có thể mặc cho nàng xuất phủ, toàn bộ đều trở về lãnh phạt cho ta."
Dưới đáy là một loạt tiếng cầu xin tha thứ.
Tần Thu Uyển nhìn thấy tất cả những chuyện này, lên tiếng nói: "Quý lão gia uy phong thật lớn! Nơi này là nhà bọn ta, ngươi đừng tưởng là nhà mình thích làm gì thì làm. Hơn nữa, ta ở đây rất bận, mau đem người đi đi, đừng để nàng ta đến quấy rầy ta."
Đông nhi đã khóc đến mức không thành tiếng.
Nàng ta thực sự không muốn trở lại tiểu viện tử trước đó, làm sao nàng ta có thể biết đồ nha hoàn bưng lên có độc hay không.
Thuốc phá thai còn đỡ, dù là cửu tử nhất sinh thì cũng còn đường sống. Nhưng nếu là hạ độc, nàng ta còn có thể còn mạng sao?
"Phú Quý ca ca, ta muốn ở lại chỗ này cùng tỷ tỷ."
Tần Thu Uyển đã quay người vào cửa, làm bộ như không nghe thấy lời này.
Lâm Phú Quý đang trầm ngâm, nghe được tiếng đóng cửa sau lưng cất lên, bèn quay lại nhìn, ở cổng làm gì còn có người nào?
Mà mấy chuyện này, một lát sau, Nghiêm Thanh Thanh đã biết hết.
Trước khi vào cửa, Nghiêm Thanh Thanh đã biết Lâm Phú Quý có hai đứa con, nhưng lại không nghĩ ra, nàng mới vừa vào cửa không lâu thì hài tử bên ngoài của hắn đã sắp lâm bồn. Nếu không phải nha hoàn bên cạnh phát hiện manh mối trên người hắn thì nàng bây giờ vẫn còn mơ mơ màng màng không biết gì.
Những ngày này Lâm Phú Quý rất ít khi tới cửa, lần nào cũng mang theo vẻ không toại nguyện. Hắn biết tính tình của Trương Chiêu Đễ sau khi biến đổi đã rất quật cường. Lúc này cửa đã đóng lại thì vô luận như thế nào cũng không mở ra.
Hắn không nói lời nào ôm người nhét vào xe ngựa, đưa về tiểu viện tử đặt mua.
Trên đường đi, Đông nhi nhìn như đang khóc nhưng kỳ thật trong lòng đều đang suy nghĩ đối sách. Nếu Nghiêm Thanh Thanh đã biết nơi nàng đến thì về sau nhất định sẽ đến tận cửa gây chuyện, hoặc là hạ độc nàng.
Không thể trêu vào còn không trốn được sao?
"Phú Quý ca ca, cái nhà kia quá ồn, ta có thể không trở về được không?"
Lâm Phú Quý lại hiểu là Đông nhi muốn theo hắn hồi phủ.
Hắn cũng muốn đón người về, nhưng hắn và Nghiêm Thanh Thanh mới thành thân không lâu, vào thời điểm này lại mang nữ nhân trở về thì nàng chắc chắn sẽ tức giận.
Đành phải đợi thêm một chút.
Lâm Phú Quý thuận miệng hỏi: "Bên nào ồn?"
"Bên phải cực ồn." Đông nhi lập tức nói: "Bọn họ giống như có bệnh vậy, trong hậu viện còn nuôi gà, trời chưa sáng đã bắt đầu gáy o o, buổi tối ta đều không ngủ được, buổi sáng bị đánh thức liền không có tinh thần."
Lâm Phú Quý gật đầu: "Vậy ta chuyển ít bạc để gia nhân kia mua lại viện tử đó."
Đông nhi: "... Đừng!"
Trong lúc nhất thời, nàng không nghĩ ra lý do để cự tuyệt: "Thực sự quá lãng phí."
"Vì nàng và hài tử, chỉ có một chút bạc mà thôi, không sao hết." Lâm Phú Quý vung tay lên, đã sai người đi xử lý.
Đông nhi thấy vậy, lo lắng nói: "Ta rất sợ ở cái nhà kia, có thể đổi chỗ khác sao?"
Lâm Phú Quý dò xét nàng: "Đông nhi, hai chúng ta cũng coi như hiểu rõ nhau. Nàng vốn là cô nương hộ nông dân, một người lên núi xuống nước đều được, rừng già cũng dám xông, hiện tại nàng nói với ta là nàng sợ một tiểu viện, nàng cho rằng ta sẽ tin sao?"
Sắc mặt hắn lạnh nhạt: "Nàng đang mang thai, không thể già mồm như vậy."
Nhìn hắn thật sự tức giận, Đông nhi cũng hoảng hốt: "Phú Quý ca ca, ta không phải..."
Lâm Phú Quý khoát tay áo: "Không cần giải thích nữa."
"Phu nhân phát hiện ta rồi, nàng ta muốn hạ dược ta!" Đông nhi bật thốt lên: "Ta cũng không muốn ra ngoài, nhưng không phải là không có cách nào khác sao? Phú Quý ca ca, huynh có thể bảo vệ được mẫu tử bọn ta không?"
Lâm Phú Quý: "..."
Hắn tỏ rõ vẻ không thể tin: "Phu nhân phát hiện ra nàng?"
Đông nhi cắn môi gật đầu.
Nói thật, trước đó nàng cũng từng nghĩ sẽ nói chân tướng sự thật cho Lâm Phú Quý biết, nhưng nàng lại sợ Lâm Phú Quý không dám đối nghịch với tân hôn thê tử... Đến lúc đó, lỡ như hắn không che chở được nàng, ngược lại còn giúp Nghiêm Thanh Thanh ép nàng phá thai thì nàng mới thật sự xong đời!