Chương 502
Điều duy nhất làm Lâm Khai Cầm đắn đo chính là nếu như mẫu thân trở lại Lâm phủ thì sẽ được làm chủ mẫu Lâm phủ.
Nếu như Lâm gia không nhằm vào nương như vậy thì có lẽ là nương cũng có thể sống tốt hơn. Nghĩ đến việc nương có thể sẽ xa cách mình, Lâm Khai Cầm cũng không dám khuyên nương trở về nữa.
Giang Tầm nhìn ra hai mẫu nữ có lời muốn nói, thức thời đứng dậy cáo từ.
Trong phòng chỉ còn lại hai mẫu tử, Lâm Khai Cầm mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói: "Nương, người đã nghĩ kỹ chưa? Sau khi thành hôn, về sau coi như lại không trở về được."
"Ta không muốn trở về." Tần Thu Uyển nói thẳng: "Ta cảm thấy ở chỗ này rất tốt, trên đầu không có trưởng bối, hạ nhân cầm bạc ta phát cũng không dám khinh bỉ ta. Chỉ là, sau khi Nghiêm Thanh Thanh vào cửa cuộc sống của hai tỷ đệ các con có lẽ sẽ không dễ chịu, nếu như không nhịn được thì hãy đến ở với ta. Ta không có ở đó thì hai người các con phải chiếu cố lẫn nhau, nếu như xảy ra chuyện không giải quyết được thì nhất định phải tới nói cho ta."
Lâm Khai Cầm nghe nương dặn dò những lời này, hốc mắt dần dần ướt át. Hiện tại cuộc sống rất dễ chịu, nhưng nàng lại hơi nhớ nhung thời gian khổ cực ở trong thôn.
Khổ thì đúng là khổ, nhưng lại không bị người ta khinh bỉ, không phải sợ nguy hiểm đến tình mạng.
Lâm Khai Cầm đi một chuyến không công trở về.
Phu thê nhà họ Trương đương nhiên là vô cùng bất mãn, bọn họ rất không cam tâm, lại một lần nữa tới cửa thuyết phục.
Lần này giống như lần trước, đến cả cửa cũng không thể vào.
Trương mẫu tức giận, âm thầm cắn răng, lòng tràn đầy tức tối, nhưng lại không thể làm gì nữ nhi.
Tần Thu Uyển đang chuẩn bị đính ước, Nghiêm Thanh Thanh lại tìm tới cửa.
Lúc đến nàng ta đã đổi sang mặc một bộ váy áo giản dị, tóc cũng tùy ý, nhìn thế nào cũng thấy giống như là một nha đầu.
Thấy bộ dáng này của nàng ta, Tần Thu Uyển kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi lại ăn mặc như này?"
Nghiêm Thanh Thanh đứng cách khá xa, nói: "Trương tỷ tỷ, ta tới chính là muốn nhắc nhở ngươi, ngươi đã nhận bạc của ta thì nên hết lòng tuân thủ hứa hẹn. Tuyệt đối đừng đổi chủ ý!"
Tần Thu Uyển kinh ngạc hỏi: "Tại sao ngươi lại có suy nghĩ nnhuw này?"
Nghiêm Thanh Thanh mấp máy môi. Sau khi hai bọn họ thành thân, cuộc sống coi như là không tệ. Tối nào Lâm Phú Quý cũng sẽ trở về phòng, nhưng mà, mấy ngày nay hắn liên tục nhảy trên tránh dưới, tìm cách thuyết phục người trong nhà, buổi tối lúc ngủ cũng lật qua lật lại, rõ ràng là không ngủ được.
Nàng biết, hắn vẫn không thể từ bỏ suy nghĩ muốn đón Trương Chiêu Đễ về.
Một nam nhân trong tay có bạc sẽ rất dễ dàng có thể đạt được mục đích. Nghiêm Thanh Thanh thật sự sợ hãi Trương Chiêu Đễ sẽ quay lại, cho nên mới mất công đi chuyến này.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không trở về."
Nhận được lời chắc chắn, Nghiêm Thanh Thanh chợt cảm thấy năm ngàn lượng bạc kia rất đáng giá, lập tức không ở lại nữa, đứng dậy cáo từ.
Nghĩ đến cái gì, Tần Thu Uyển gọi người lại: "Lão phu nhân có đề cập đến chuyện nhận Chu Hoa làm con thừa tự không?"
Nghiêm Thanh Thanh trầm mặc. Lão thái thái đúng là có nói đến, nhưng nàng ta không tiện cự tuyệt, Lâm Phú Quý lại muốn lấy lòng lão thái thái nên vấn đề này mặc dù còn chưa thành nhưng trong lòng mọi người đều đã ngầm thừa nhận.
"Có."
Tần Thu Uyển hiếu kì: "Không phải ngươi muốn vô duyên vô cớ có thêm một nhi tử đấy chứ?" Nàng lại bổ sung: "Không sợ nói cho ngươi, ta bị đuổi đi nhanh như vậy ra cũng cũng có chút liên quan đến Chu Hoa."
Nghiêm Thanh Thanh nghe xong lời này liền đoán được bên trong có ẩn tình. Lúc trước nàng mặc dù đã cho bạc, nhưng cũng biết người Lâm gia sẽ không dễ dàng buông tha. Nhưng Chiêu Đễ vừa cầm được bạc đã được cho phép rời đi... Lúc ấy nàng liền đoán được, Trương Chiêu Đễ thuận lợi rời đi như vậy hẳn là có sử dụng một chút thủ đoạn.
Bây giờ xem ra, công lao này cũng có một phần của mẫu tử Chu Hoa.
Nói thật, có không ít người rất thích mấy việc kết giao như này. Trong phủ có một biểu muội, nhất là khi Chu thị còn là một quả phụ dung mạo tươi sáng, cho nên Nghiêm Thanh Thanh vẫn luôn rất đề phòng.
Nghe ngữ khí của Trương Chiêu Đễ giống như là không đồng ý nhận Chu Hoa làm con thừa tự, Nghiêm Thanh Thanh e dè hỏi: "Bọn họ chọc giận ngươi à?"
Kỳ thật chính là muốn nghe được lý do người Lâm gia dễ dàng thả Trương Chiêu Đễ rời đi như vậy.
"Hai mẫu tử Chu gia không trực tiếp chọc giận ta." Tần Thu Uyển hạ giọng: "Chu Hoa kia thật ra là hài tử nhị phòng."
Nghiêm Thanh Thanh: "..."
Nàng ta sửng sốt hồi lâu, chần chờ nói: "Nếu ta nhớ không lầm thì Chu thị trước đó đã gả cho người khác, đứa bé kia rõ ràng là của nàng ta và phu quân, như sao lại dính líu quan hệ với nhị đệ?"
"Lúc trước nàng ta có bầu rồi mới bị gả đi." Ngữ khí Tần Thu Uyển vẫn bình thản: "Các nàng vẫn luôn tính toán nhận Chu Hoa làm con thừa tự cho đại phòng, sau đó tiếp nhận của cải trong nhà. Đây mới là kết quả mà bà bà ngươi muốn nhất."
Nghiêm Thanh Thanh không hoài nghi lời nói này.
Suy bụng ta ra bụng người, nàng ta cũng không chấp nhận được việc đưa gia nghiệp cho hài tử của những nữ nhân khác.
Thời điểm ra đi Nghiêm Thanh Thanh đầy bụng tâm sự, lúc lên xe ngựa còn suýt nữa giẫm trượt té một cái.
Tần Thu Uyển không biết nàng ta trở về sẽ nói thế nào với hai bà tức Lâm gia, dù sao thì chuyện nhận làm con thừa tự cũng đã bị kéo lại, một hai tháng vẫn chưa có người nào dám đề cập.
Chỉ chớp mắt đã đến cuối năm, nội thành rất là náo nhiệt. Cũng là lúc này, Lâm Tài Đức mang theo thê nhi về nhà ăn tết.
Mấy tháng nay, cửa hiệu của Tần Thu Uyển buôn bán không tệ, nàng cũng đã đính ước với Giang Tầm. Hôn kỳ của hai người định vào năm sau, phu thê nhà họ Trương biết được thì vẫn muốn lên cửa khuyên nhưng đáng tiếc là đến cả cửa cũng không vào được.
Biện pháp cũng đã nghĩ ra được. Trương mẫu thấy không vào được liền chạy ra ngoài đường chắn người hỏi thăm, biết được nữ nhi mở cửa hiệu liền thường xuyên đi đến bên ngoài cửa hiệu chờ.
Ngày hôm đó, Tần Thu Uyển và Giang Tầm mới từ ngân lâu đi ra, lại bị Trương mẫu chặn lại.
Trên người bà ta mặc áo bông màu xanh, chất vải rất mới, không quý giá lắm, mà chỉ là cách ăn mặc bình thường của bách tính trong thành này.
"Chiêu Đễ!"
Trương mẫu nói với giọng rất lớn, chỉ sợ nữ nhi không nghe được.
Chuyện này cũng đã phát sinh qua, bởi vì rõ ràng là người ở ngay trước mặt, nhưng nữ nhi vẫn giả vờ như bị điếc.
Tần Thu Uyển quay lại: "Nương, có việc gì?"
Nghe từ "Nương" thốt ra, Trương mẫu có cảm giác thật là khó tả, bình thường nữ nhi sau khi xuất giá thì đều muốn ở cùng nương mình nhiều hơn. Nàng thì xa cách, lúc gọi nương ngữ khí nhẹ nhàng, thái độ lạnh nhạt, giống như chỉ là hỏi buổi tối hôm nay ăn cái gì.
"Chiêu Đễ, ta có lời muốn nói với con."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Nếu người muốn khuyên ta trở về Lâm gia thì từ bỏ đi. Ta không thích nghe."
Trương mẫu: "..."
Bà ta hạ giọng: "Vì sao con cứ nghĩ quẩn như vậy? Nam nhân này ngoại trừ dung mạo tốt thì còn có chỗ nào tốt? Con thích hắn vì hắn nghèo, hay là vì hắn biết cách quyến rũ người khác?"
Tần Thu Uyển ăn ngay nói thật: "Ta thích hắn vì đó là hắn."
Khóe môi Giang Tầm hơi vểnh lên, trong ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Trương mẫu bị chẹn họng: "Chiêu Đễ, ta là nương của con, ta sẽ không hại con, con nghe ta nói một câu..."
"Không cần nói, ý ta đã quyết." Tần Thu Uyển chuẩn bị lên xe ngựa, Trương mẫu muốn tiếp tục lôi kéo, lại bị hạ nhân ngăn lại. Sau đó đừng nói là kéo, đến cả một mảnh góc áo của nữ nhi bà ta cũng không đụng tới được.
Nhìn xe ngựa đi xa, Trương mẫu dậm chân, không cam lòng trở về ngoại thành.
Ở trong phủ thành này, lượng bạc tiêu xài rất là lớn, Trương phụ lần trước bị bệnh nên gần đây đều phải tốn rất nhiều tiền thuốc.
Trương mẫu phải chăm sóc ông ta, còn phải đi tìm nữ nhi, căn bản là không rảnh để làm việc. Hai người tiêu xài mấy ngày nay đều phải dựa vào tế tử.
Cũng bởi vì như thế mà hai phu thê đều thực tình hi vọng nữ nhi và tế tử quay lại.
"Chiêu Đễ, nó cánh cứng cáp rồi, không chịu nghe ta nữa." Trương mẫu thở dài: "Cái tên mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai kia, ngoại trừ đẹp mắt thì còn có chỗ nào dung được? Muốn sinh hoạt cần củi gạo dầu muối, ở phủ thành này, mỗi ngày mở mắt là cần bạc, cũng không biết Chiêu Đễ nghĩ như thế nào."
Trương phụ trầm giọng nói: "Ngày mai ta đi tìm nó."
"Vô dụng." Trương mẫu khoát tay áo: "Ông nhìn ta đi ít sao? Thấy được nó mấy lần nhưng không nói được một câu nào. Con nha đầu chết tiệt đó chính là thứ Bạch Nhãn Lang, còn không đáng tin bằng Phú Quý."
Trương phụ nghe lời này thì tức giận đấm lên chăn mền: "Chờ ta khỏe lên, ta nhất định phải trừng trị nó."
"Trong nhà không còn nhiều bạc, ta phải đi tìm Phú Quý đã." Nói đến đây, Trương mẫu lại thở dài: "Lần trước hắn đã không kiên nhẫn rồi, chúng ta sợ là không cầm được bạc nữa, đến lúc đó chúng ta phải làm sao bây giờ?"
"Đến lúc đó rồi tính." Trương phụ hừ nhẹ: "Trương Chiêu Đễ có năng lực, hay là không nghe lời thì cũng không thể nào mặc kệ phụ mẫu."
Trương mẫu giật giật môi, bây giờ phu thê hai người ở phủ thành, nữ nhi quả thật không để ý đến bọn họ.
Bà ta còn nghe nói, nữ nhi làm buôn bán tâm địa thiện lương, còn giúp đỡ không ít người.
Có bạc đưa cho người ngoài, nhưng lại không cho bọn họ, Trương mẫu vì thế còn rất khó chịu, nhưng mà, trong nội tâm bà cũng biết được nguyên do. Lúc trước phu thê bọn họ đối xử với ba tỷ muội cũng không quá tốt, chỉ có thể nói là Chiêu Đễ đã rất hận bọn họ.
Mỗi lần đến cuối năm, nhà nào cũng bận bịu. Người qua lại với Tần Thu Uyển không nhiều nên cũng không cần chuẩn bị bao nhiêu lễ, trong nhà chỉ có một mình nàng, coi như là nhàn nhã.
Cũng vào lúc này, Lâm phủ đưa lễ vật. tới
Không phải quản gia tặng, mà là tức phụ Lâm gia tặng.
Tần Thu Uyển muốn mặc kệ bọn họ, nhưng bây giờ hai đứa bé còn ở trong phủ, trong mắt người ở bên ngoài, các nàng chính là trưởng bối của Trương Chiêu Đễ. Nếu như nàng cự tuyệt người ta ở ngoài cửa thì chính là nàng không hiểu chuyện.
Mấy tháng không gặp, Lâm lão phu nhân vốn mang tóc hoa râm đã biến thành trắng xóa, mặt mày tiều tụy, nhìn già nua đi không ít.
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Bà làm sao vậy?"
"Mấy ngày nay hơi mệt mỏi." Lâm lão phu nhân thuận miệng nói một câu: "Chiêu Đễ, chúng ta mặc dù không phải người một nhà, nhưng ta vẫn là trưởng bối của ngươi. Hôm nay ta tới muốn dặn dò ngươi mấy câu."
Bà ta tới gần một chút: "Họa từ miệng mà ra, chuyện không thể nói ra, ngươi tốt nhất nên mang vào trong quan tài."
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường, khoát tay áo: "Ta đến cả phụ mẫu còn không nhận về nhà cũng là bởi vì không muốn bị người ta dạy dỗ. Hài tử của ta cũng sắp trưởng thành, không còn là hài tử ba tuổi, làm việc tự có chừng có mực, không cần bà dạy!"
Lâm lão phu nhân: "..."
Bà ta kéo Tần Thu Uyển sang một bên, thấp giọng nói: "Chuyện liên quan tới mẫu tử Chu Hoa, ngươi không được nói ra bên ngoài."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Con người của ta vốn không nghĩ nhiều, chỉ cần có người hỏi một chút thì ta sẽ quên đi lời dặn dò của bà. Nghe bà nhắc đến bọn họ, ta chợt nhớ tới một chuyện, trước đó hình như ta đã nói cho một người... Đúng rồi, là nói với Nghiêm Thanh Thanh."
Lâm lão phu nhân: "..."
Giờ bà ta mới hiểu, tôn tức ban đầu còn chấp nhận việc này, không hiểu vì sao lại đột nhiên đổi chủ ý, một mực không chịu nhận hài tử. Hoá ra đầu nguồn là ở chỗ này!
"Chiêu Đễ, sao ngươi có thể nói chuyện như vậy ra bên ngoài?"
Tần Thu Uyển không hiểu: "Nghiêm Thanh Thanh đâu phải người ngoài?" Nàng nghiêm túc đáp: "Dù sao ta cũng không muốn Khai Nguyên có thêm một người ca ca, Nghiêm Thanh Thanh hẳn là cũng không suy nghĩ khác ta lắm, các ngươi vẫn nên bỏ hết hi vọng đi! Chu Hoa vốn nên nhận tổ quy tông, các ngươi nhét đi lung tung như vậy, không phải là tự tìm phiền phức sao?"
Hạ nhân đang đứng ở cách đó không xa, Lâm lão phu nhân cả kinh nói: "Ngươi im ngay." Bà ta tới gần một chút: "Cẩn thận tai vách mạch rừng."
Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Người khác thích nghe thì cứ nghe."
Lâm lão phu nhân: "..." Mấu chốt là việc này không thể để cho người khác biết, nếu không sẽ xảy ra tai họa lớn.