Chương 501
Lâm Phú Quý thấy nàng không nói đùa thì không nhịn được nói: "Nàng đừng vờ ngớ ngẩn. Nàng xem bộ dáng của chính nàng đi, nàng cũng là nương của hai đứa bé rồi, người này trẻ tuổi hơn nhiều so với nàng. Hắn nguyện ý chăm sóc nàng chắc chắn là vì có mưu đồ..."
Tần Thu Uyển không nhịn được vung tay lên: "Đừng nói những lời nói nhảm này, trong lòng ta hiểu rõ." Nàng giống như cười mà không phải cười: "Ngươi cũng có thể tìm cô nương mỹ mạo trẻ tuổi chăm sóc, vì sao ta không thể?"
Nghe những lời này, Lâm Phú Quý vô thức nhìn vẻ mặt nam nhân kia.
Giang Tầm nhận thấy được ánh mắt của hắn, lập tức cười với hắn: "Có thể chăm sóc Trương cô nương là phúc khí của ta."
Lâm Phú Quý bị nghẹn lại, nói không ra lời.
"Vị công tử này, ngươi còn quá trẻ, hẳn là còn chưa thành thân. Vì sao lại muốn làm khổ mình?"
Giang Tầm nghiêm túc đáp: "Duyên phận vốn dĩ không rõ ràng."
Lâm Phú Quý: "..." Duyên phận cái rắm.
Hắn thấ nam nhân này đi theo Trương Chiêu Đễ thuần túy là vì thèm muốn bạc.
Có bạc thì sẽ có duyên phận!
Trương Chiêu Đễ không chịu nghe lời khuyên của hắn nhất định muốn qua lại với nam nhân này. Về sau chắc chắn sẽ bị lừa gạt!
"Trương Chiêu Đễ, nàng nghe ta, đuổi người này đi đi."
Tần Thu Uyển không nhịn cười được: "Lâm Phú Quý, ngươi thật là hài hước. Đây là vị hôn phu của ta, là phu quân về sau của ta, ngươi nói ta đuổi người thì ta phải đuổi sao? Ngươi là cái thá gì?" Nàng tiếp tục nhấn mạnh: "Ngươi cũng đừng quên, bây giờ hai chúng ta đã không còn quan hệ gì cả, ngươi cũng đã cưới người khác, tại sao lại ngăn cản không cho ta tái giá?"
Lâm Phú Quý trầm mặc: "Ta từ trước đến nay đều không muốn bỏ nàng. Chiêu Đễ, nếu như nàng nguyện ý quay lại thì ta sẽ trở về thuyết phục mẫu thân và tổ mẫu."
"Ngựa tốt không ăn cỏ lại, Giang công tử tốt hơn ngươi đủ chỗ, ta phải ngốc lắm mới quay trở về với ngươi?" Tần Thu Uyển phất phất tay: "Chúng ta còn có việc, không tiễn."
Lúc đi ra khỏi tiểu viện, vẻ mặt Lâm Phú Quý hoảng hốt, còn suýt nữa bị vấp vào cánh cửa. Sau khi được tùy tùng bên cạnh đỡ lấy, hắn chậm rãi lên xe ngựa: "Đi đến ngõ Dương Liễu."
Ngõ Dương Liễu ở ngoại thành, bên trong tốt xấu lẫn lộn, ưu điểm duy nhất chính là tiền thuê giá hời. Phu thê nnhà họ Trương đang ở chỗ đó.
Hai người đã sớm hạ quyết tâm, bất luận xảy ra chuyện gì thì cũng sẽ không về lại thôn. Trước tiên tìm một nơi ở tạm, chờ đến khi nữ nhi mềm lòng thì những ngày an nhàn của bọn họ sẽ đến.
Nhưng muốn ở phủ thành ở tạm cũng không dễ dàng, hai người từ việc ăn uống ngủ nghỉ đều phải tốn hao không ít. Mấy ngày gần đây, thời tiết lạnh nóng bất thường, buổi tối Trương phụ uống rượu quên đắp chăn, cứ như vậy nằm một đêm, ngày hôm sau liền phát sốt.
Bệnh tình hung hiểm, khó khăn lắm mới hết nóng. Trương mẫu vẫn cho rằng nữ nhi không thể nào thật sự mặc kệ bọn hắn nên có thể đã phái người âm thầm đi theo phu thê bọn họ.
Cho nên lúc có người tìm đến mình, Trương mẫu rất là vui mừng, bà ta luôn cảm thấy là nữ nhi không muốn nhìn bọn họ chịu cảnh khổ sở nên đã phái người đến đây đón người.
Bà ta nhanh như chớp chạy vào trong viện, sau đó liền thấy Lâm Phú Quý đứng ở cổng.
Nữ nhi không đến, bà ta có hơi thất vọng. Nhưng mà tế tử tận hiếu tâm thì cũng là một chuyện tốt. Trên mặt bà ta mang theo nụ cười khách khí: "Phú Quý, sao con lại tới đây?"
Lâm Phú Quý nhìn viện tử dơ dáy bẩn thỉu, rất giống với tiểu viện đã từng trong thôn, hắn đứng ở cửa ra vào ngập ngừng hồi lâu, không biết đặt chân chỗ nào.
"Nương, ta có chuyện quan trọng phải nói cho người." Sau khi Lâm Phú Quý giàu lên thì cũng không còn để mắt đến nhạc phụ nhạc mẫu nữa, hắn mặc dù không biểu lộ nhưng trong giọng nói khó tránh khỏi sẽ có chút miệt thị với nhạc phụ nhạc mẫu.
Trương mẫu không phát hiện ra sự khác thường trong giọng nói của tế tử, hiếu kì hỏi: "Chuyện gì?"
Lời hỏi ra miệng, trong nội tâm và trong ánh mắt bà ta đều tràn đầy chờ mong.
Lâm Phú Quý đối diện với ánh mắt như vậy thì liền cảm thấy nhạc mẫu trước mặt giống như là sói đói, bất cứ lúc nào cũng muốn nhào lên cắn mình một cái.
"Là chuyện liên quan tới Chiêu Đễ. Hôm nay ta tới cửa tìm nàng, nàng có mời ta vào cửa. Nhưng sau khi ta vào cửa liền phát hiện bên cạnh nàng có một nam tử tuổi trẻ, ít nhất phải nhỏ hơn nàng năm sáu tuổi, vẻ ngoài rất khôi ngô." Ngữ khí Lâm Phú Quý không tốt lắm: "Cũng không biết hai người đã quen biết bao lâu, Chiêu Đễ nói là sẽ đính ước với hắn, ta khuyên hồi lâu cũng vô dụng. Người xem thế nào!"
Nghe những câu đó, Trương mẫu lập tức hoảng hốt.
Dưới cái nhìn của bà ta, nữ nhi không có bao nhiêu bạc, cho nên điều quan trọng là phải dỗ tốt tế tử Phú Quý này.
Nhưng hôm nay nữ nhi giống như là bị điên, nhất định muốn rời khỏi Lâm phủ. Nếu như tức giận còn đỡ, bây giờ còn mang nam nhân vào trong nhà, rõ ràng là muốn thành thân... Cho dù cuối cùng nàng vẫn đuổi nam nhân kia đi thì Lâm gia biết chuyện xong cũng tuyệt đối sẽ không đón nàng nhập phủ nữa.
Nữ nhi không về được phủ, phu thê bọn họ cũng đừng nghĩ có thể về được.
Nghĩ đến những thứ này, Trương mẫu sao có thể ngồi vững nữa?
"Ta sẽ đi xem xem." Nói xong bèn quay người vào cửa, đổi một bộ y sam khác.
Mục đích của Lâm Phú Quý cũng là như vậy. Thấy Trương mẫu muốn chạy tới khuyên, hắn lập tức thở dài một hơi.
Sau khi đuổi Lâm Phú Quý đi, Tần Thu Uyển đã biết hắn sẽ đi đến tìm phu thê nhà họ Trương, hai người đó có thể sẽ tiếp tục tới cửa. Hai phu thê đó giống như là thuốc cao da chó, mỗi một lần tìm tới cửa đều sẽ ở lỳ không đi.
Nàng dẫn theo Giang Tầm ra cửa.
Trương mẫu đến nhà thấy không có ai, người gác cổng cũng nói chủ tử không ở nhà. Bà ta cảm thấy đây là lời từ chối, nữ nhi chắc chắn vẫn còn ở trong phủ, chỉ là không muốn gặp mình mà thôi.
Bà ta quyết định chắc chắn, dứt khoát ngồi trước bậc thang trên cửa nhà, dự định sẽ đợi đến cùng, hôm nay không gặp người sẽ không về.
Phải biết, nam nhân này ở trong phủ thêm mỗi một khắc đồng hồ thì sẽ có thêm một phần nguy hiểm bị người ta phát hiện.
Một mực chờ đến hoàng hôn, Trương mẫu trông mòn con mắt mới chờ được xe ngựa của nữ nhi.
"Chiêu Đễ, con trở lại rồi, ta có lời muốn nói với con."
Tần Thu Uyển nghe lời này liền biết là Trương mẫu, nàng vén rèm lên: "Nương muốn nói cái gì?"
Nàng vừa vén lên rèm, Trương mẫu lập tức liền phát hiện nam tử trẻ tuổi bên trong. Vóc dáng kia đúng là tuấn tú, bà ta nói không nên lời tán dương, chỉ cảm thấy hắn giống như là người trong bức họa.
"Con qua đây cho ta."
Mặt bà ta có dày thì cũng không dám nói xấu ở trước mặt người ta, cho nên mới muốn kéo nữ nhi sang một bên khác nói chuyện riêng.
Tần Thu Uyển tựa ở trên giường êm: "Ta bận rộn một ngày nên rất là mệt mỏi, không muốn đi đâu hết, có chuyện thì nói ngay ở chỗ này đi!" Nàng nghĩ đến cái gì bèn đưa tay kéo Giang Tầm một phát: "Vừa vặn người ở đây, ta cũng muốn nói với người một tiếng, vị này là vị hôn phu của ta, hôn kỳ định vào hai tháng sau."
Trương mẫu: "..." Cái gì?
Vừa rồi còn nói là đính ước, sao đã nhanh như vậy?
Bà ta nhìn Giang Tầm ngồi trong xe ngựa: "Nhà ngươi ở chỗ nào? Trong nhà còn có người nào? Tuổi tác bao nhiêu?"
Giang Tầm khẽ khom người: "Trong nhà của ta còn có phụ thân, nhưng mà ta cũng không được phụ thân yêu thương, tương đương với việc không có người thân. Bá mẫu, người yên tâm, về sau ta chắc chắn sẽ chiếu cố Chiêu Đễ thật tốt."
Trương mẫu: "... " Rốt cuộc là ai chăm sóc ai?
Nhớ lại lời nói của Lâm Phú Quý, bà ta liền vô thức cảm thấy vị nam tử tuổi trẻ tướng mạo tuấn tú này đang trèo cao với nữ nhi nhà mình.
Nam nhân này vẻ ngoài tốt, nếu như gia thế còn tốt thì muốn ai mà chẳng được. Vì sao lại nhìn trúng một nữ tử đã sinh hai đứa con rồi còn bị đuổi về nhà như nữ nhi?
"Hai người các ngươi không thích hợp, mối hôn sự này ta không đồng ý." Trương mẫu không bao giờ đồng ý nữ nhi tìm nam nhân khác tái giá, huống chi đây còn là một người có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Quyết định xong, giọng nói của bà ta càng thêm kiên quyết: "Có lẽ ngươi không biết, nữ nhi của ta và Phú Quý là phu thê nhiều năm, tình cảm sâu đậm, hai người bọn nó bây giờ chỉ là đang cãi nhau. Nữ nhi của ta tìm ngươi chính là vì muốn làm Phú Quý tức giận, hai đứa bọn nó sớm muộn cũng sẽ quay lại. Vị công tử này, ngươi mặc dù còn trẻ nhưng cũng không thể buông thả như vậy, ngươi nên sớm nghĩ kỹ đường lui đi."
"Ta chính là đường lui duy nhất của hắn." Tần Thu Uyển nói tiếp: "Hắn đã đáp ứng là về sau sẽ ở bên cạnh ta, cả một đời không rời không bỏ."
Trương mẫu: "..."
Bà ta đưa tay kéo nữ nhi: "Con ra đây, ta có chuyện rất quan trọng muốn nói cho con biết."
Tần Thu Uyển nhấc tay lên, né tay của bà ta: "Ta không muốn nghe."
Trương mẫu nhấn mạnh: "Ta là vì muốn tốt cho con."
"Không cần." Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Từ nhỏ đến lớn, các ngươi chưa từng đối tốt với ta, hiện tại mới quan tâm thì quá muộn rồi. Hơn nữa, ta đã lớn rồi, xử sự tự có chừng có mực, cũng có thể gánh chịu hậu quả. Nếu người muốn khuyên ta rời khỏi Giang công tử thì chỉ uổng phí môi lưỡi mà thôi, mời trở về cho!"
Trương mẫu vô cùng bất lực, vành mắt đều đỏ lên vì tức. Thấy xe ngựa muốn nhập phủ, mà bà ta lại không giữ lại được, gấp đến độ kêu to: "Phụ thân ngươi bị bệnh, trong nhà không có bạc mua thuốc!"
Tần Thu Uyển làm bộ như không nghe thấy, rất nhanh đã vào phủ.
Lâm Phú Quý nhìn thấy thái độ của hai mẫu tử với nhau, cũng nhìn thấy mẫu nữ hai người đối chọi gay gắt thế nào. Trong lòng của hắn hiểu rõ, muốn để nhạc mẫu khuyên Trương Chiêu Đễ quay lại thì rất không có khả năng.
Phải tìm biện pháp khác thôi.
"Nhạc mẫu, ta có chút bạc, người lấy trước trở về chữa bệnh cho nhạc phụ đi." Lâm Phú Quý cho một miếng bạc.
Trương mẫu không kìm được vui mừng. Vẫn là câu nói kia, nữ nhi không chịu hiếu kính thì có tế tử chịu hiếu kính là được rồi.
Tiễn người đi xong, Lâm Phú Quý nghĩ nghĩ, lại trở về phủ tìm nữ nhi.
Một lát sau, Lâm Khai Cầm cũng đến, nàng vừa nghe nói nương sắp gả đi xong thì một khắc cũng không dám trì hoãn, vội chạy tới đây.
"Nương, con nghe nói người lại muốn đính ước, đối phương là dạng người gì..." Nàng nhìn người dưới hiên, ánh mắt ngỡ ngàng.
Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Chính là vị công tử này."
Lâm Khai Cầm cúi đầu xuống: "Nương, nếu như người không có bạc nữa thì hắn có rời khỏi người không?"
"Sẽ không!" Người mở miệng là Giang Tầm.
Nói thật, khi Lâm Khai Cầm nghe thấy phụ thân nói, nàng cũng đã hạ quyết tâm là sẽ phải khuyên nương không đính ước. Nhưng đến khi thấy được người... Nàng lập tức liền bỏ đi suy nghĩ này.
Mẫu thân và vị Giang công tử này ở cùng một chỗ rõ ràng là mẫu thân của mình chiếm được hời mà, vì sao phải cự tuyệt?