Trước hôm nay hai tỷ đệ vẫn còn cảm thấy người Lâm gia xem thường cả nhà bọn họ, nhưng cũng sẽ không có ý đồ xấu với bọn họ. Nếu không thì cũng sẽ không ngàn dặm xa xôi đón người trở về.
Thế nhưng, cảnh ngộ của nương như thế khiến cho hai người đều có chút lo lắng.
Bọn họ vì sao phải hạ độc nương?
Cũng bởi vì bà ấy muốn rời đi sao?
Tỷ đệ hai người nghĩ mãi mà không rõ, trực tiếp hỏi ra.
"Ta biết một bí mật của bọn họ." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Phụ thân con và ta giúp đỡ lẫn nhau nhiều năm qua, bất luận tình cảm như thế nào thì cũng đã cùng nhau nuôi lớn hai tỷ đệ các con. Các con đi ra bên ngoài nghe ngóng một chút từ những lời liên quan tới việc ta rời khỏi Lâm gia, có lẽ có thể đoán được một chút chân tướng."
Thật ra, hai tỷ đệ đã sớm nghe nói qua.
Bên ngoài, việc được người ta nói đến nhiều nhất chính là chuyện nương bị người Lâm gia đe dọa nên mới cầm bạc rời đi.
Tất cả bọn họ đang nói người Lâm gia không tử tế.
Lâm Khai Cầm đã hơi hiểu được, nàng nhìn thoáng qua đệ đệ bên cạnh: "Nương, bọn họ có động thủ với bọn con hay không?"
Nàng không biết nương đã làm như thế nào để nhìn ra canh kia có độc, nhưng nàng biết, nếu như đổi lại là mình thì chắc chắn là không nhìn ra.
Nếu như quả thật có người muốn độc chết nàng thì chẳng phải là sẽ rất dễ dàng sao?
Nghĩ như vậy, Lâm Khai Cầm lại không muốn trở về nữa. Có nhiều bạc thì cũng phải có mạng để tiêu chứ.
Cái viện này mặc dù nhỏ một chút, nhưng cũng áo cơm không lo, quan trọng nhất là sẽ không có ai hạ độc bọn họ.
Nhưng mà, Lâm Khai Cầm không biết trong tay nương có bao nhiêu bạc, lỡ như vào ở thì hết tiền, có lẽ sẽ lại phải trở về cuộc sống khổ sở trước kia.
Cho dù không đến mức luân lạc tới hoàn cảnh như thế thì cũng sẽ không có Lâm phủ hậu đãi.
Trong lúc nhất thời, Lâm Khai Cầm vô cùng khó xử.
Bên cạnh, sắc mặt Lâm Khai Nguyên cũng trắng bệch. Thực ra, lần trước Chu Hoa dẫn hắn đi Hoa Lâu, hắn bị nương tóm về xong thì trong lòng đã thầm cảm thấy, Chu Hoa không chỉ dẫn hắn ra ngoài để trải nghiệm, mà là muốn hại hắn.
Không ngờ đến cả nương cũng suýt bị độc chết, nếu như ngày nào đó Chu Hoa cũng hạ độc thủ thì hắn có tránh được không?
Để tay lên ngực tự hỏi, Lâm Khai Nguyên cảm thấy mình không tránh được.
Vốn còn muốn khuyên nương hồi phủ, lúc này chính hắn cũng không muốn trở về.
Bọn họ trước khi đến đã thương lượng qua, nếu như nương khăng khăng không trở về thì hai người sẽ ở cùng nương mấy ngày. Đến giờ phút này, hai tỷ đệ cũng không lo nghĩ gì nữa liền sai người chuẩn bị phòng cho mình.
Phòng còn chưa chuẩn bị cho xong, người của Lâm lão phu nhân đã đến, cố ý đón hai tỷ đệ hồi phủ.
Thực ra, lúc nghe nói hai tỷ đệ tới thăm mẫu thân, lão phu nhân đã rất tức giận. Bà ta trực tiếp đe dọa, nếu như hai tỷ đệ không trở về thì đời này cũng đừng mong trở về.
Lời đe dọa vừa ra, hai tỷ đệ đã không suy nghĩ nhiều liền trở về phủ.
Trước khi đi, hai người còn sợ nương thương tâm, Lâm Khai Nguyên đuổi hạ nhân đi, lặng lẽ móc ra một tờ ngân phiếu: "Nương, người cầm đi. Về sau con sẽ lại chuẩn bị cho người."
Nói xong, hai tỷ đệ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Tần Thu Uyển cầm tờ ngân phiếu dở khóc dở cười. Vậy ra hai người này vẫn không chịu dời ra ngoài là vì muốn tiếp tế cho nàng.
Hai tỷ đệ rời đi xong, nàng cũng không nhàn rỗi, đi đến cửa hiệu mình mới đặt mua.
Cửa hiệu tu sửa đã đâu vào đấy, Tần Thu Uyển trong lúc rảnh rỗi còn đi dạo trên đường.
Không biết hai nhà Lâm Nghiêm thương lượng làm sao mà từ hôn sự cưới nhị phòng nay đã biến thành thỉnh thê. Hôn kỳ càng ngày càng gần cũng có không ít người bàn tán.
Trong lúc rảnh rỗi, Tần Thu Uyển cũng đi đến trà lâu nghe bọn họ nói chuyện phiếm.
Sau khi Trương Chiêu Đễ đến phủ thành, Lâm phủ chê nàng mất mặt nên không thích đưa nàng đi ra ngoài. Cộng thêm cuộc sống trở về ngắn ngủi, trong lúc đó còn bệnh một trận. Cho nên, người nội thành có nghe nói qua thê tử của Lâm Phú Quý, nhưng thật sự lại không có ai được nhìn thấy mặt.
Thế là, Tần Thu Uyển có ngồi ở chính đường nghe thì mọi người vẫn tiếp tục cảm khái chuyện Trương Chiêu Đễ số khổ.
Lúc cửa hiệu sắp tu sửa xong, Lâm Phú Quý đã tiếp tục thành thân.
Trước đó, hắn có tới cửa mấy lần, nhưng đều bị Tần Thu Uyển cự tuyệt ở ngoài cửa.
Chỉ chớp mắt đã đến mùa thu, nắng gắt cuối thu rất nóng nực. Nếu như không tất yếu thì Tần Thu Uyển đều không thích đi ra ngoài tầm giữa trưa.
Ngày hôm đó nghe nói có một thợ mộc đang làm việc thì bị thương tay, Tần Thu Uyển tự mình đi thăm, bị thương rất nặng, chảy không ít máu, cũng may là không để lại mầm bệnh. Tần Thu Uyển đưa người đi đến y quán, chờ băng bó xong lại tự mình đưa người về nhà.
Cả nhà thợ mộc đều rất cảm kích, còn không ngừng cảm thán mình gặp được người tốt. Tần Thu Uyển ngược lại không quan tâm lắm, vẫn là câu nói kia, khi bạc có nhiều đến trình độ nhất định thì cũng chỉ còn là vấn đề số lượng mà thôi, có thể trợ giúp người khác thì nàng rất sẵn lòng.
Đi ra từ bên trong ngõ hẻm, tâm tình Tần Thu Uyển không tệ, dự định sẽ tựa vào xe ngựa chợp mắt. Còn chưa dựa vào được thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, cả người nàng mất khống chế ngã về phía trước, cũng may tay mắt lanh lẹ đỡ lấy khung cửa mới không bị ngã ra ngoài.
Nàng thò đầu ra, muốn hỏi xa phu nguyên do thì liền thấy một nam tử tuổi trẻ cao ráo nằm ở giữa đường.
Nam tử kia da thịt như bạch ngọc, lộ ra ánh sáng, dung mạo tuấn tú. Lúc này hai mắt nhắm nghiền, lông mi rất dài, giống như là ngủ thiếp đi.
"Đi xem có chuyện gì xảy ra?" Xa phu nhảy xuống, đi đến trước mặt nam tử kia thăm dò hơi thở, lại sờ lên trán hắn.
"Hình như là ngủ say rồi?"
Tần Thu Uyển hơi bất lực: "Chuyển người lên ven đường, chúng ta đi đi!"
Xa phu đưa tay đi chuyển thì tay lại bị hắn bắt lấy: "Cứu ta."
Hai chữ nói ra rồi liền ngủ tiếp.
Đã nói đến từ cứu, vậy hẳn là trên người nam nhân có một chút chuyện phiền toái. Tần Thu Uyển trầm ngâm một lát: "Đưa người đi đến nha môn, nói là chúng ta nhặt được trên đường."
Đây là ngoại thành, cách nha môn một đoạn đường rất dài. Trong xe ngựa, Tần Thu Uyển tìm chỗ thoải mái dựa vào, còn nam nhân kia đang hôn mê nằm bên cạnh.
Xe ngựa vừa mới chuyển qua một lối đi liền nhìn thấy phía trước có không ít người hình như muốn gây sự, cầm côn bổng đi quanh bốn phía. Xa phu có chút sốt sắng, vô thức đi chậm lại.
Tần Thu Uyển quét mắt một vòng, liền thấy một phụ nhân trung niên đứng ở giữa, mặc một bộ y sam sặc sỡ, nửa hở nửa kín, nhìn rất giống người bên trong Hoa Lâu.
Nàng nhìn thoáng qua nam tử tuổi trẻ ngồi trong xe ngựa có dung mạo còn tinh xảo hơn nữ tử, lờ mờ cũng đoán được chân tướng.
Tiếng hò hét ồn ào càng ngày càng gần, nam tử ban nãy nằm trên đất như có cảm giác, đề phòng mở mắt ra, nhìn thấy Tần Thu Uyển thì lập tức thở ra một hơi.
"Là nàng!"
Tần Thu Uyển vốn đang nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nghe được ngữ khí quen thuộc bèn nghiêng đầu nhìn hắn. Nghĩ rõ ràng được đầu đuôi câu chuyện, nàng liền không nhịn được bật cười.
"Sao chàng lại thảm như vậy? Chậm một chút nữa, có phải sẽ bị đưa đi tiếp khách rồi không?"
Giang Tầm: "..."
"Ta thảm như vậy, nàng nên đau lòng mới đúng chứ. Sao còn cười trên nỗi đau của người khác?"
Hai câu nói xong, người bên ngoài đã đến trước mặt: "Vị tiểu ca này, phiền ngươi xốc rèm lên để bọn ta nhìn bên trong một chút."
Mã xa phu không chịu: "Bên trong là chủ tử nhà ta, là nữ tử. Các ngươi nhiều người như vậy không quá phù hợp. Hay là ta bảo nàng ra nói với các ngươi mấy câu?"
"Nam nhân không được nhìn, vậy ta nhìn thì được rồi chứ?" Một giọng nữ trung niên vang lên.
"Ta đang đi trên đường bình thường, tại sao phải cho các ngươi nhìn?" Tần Thu Uyển không chút khách khí, vênh mặt hất hàm nói: "Còn không mau tránh ra cho ta. Nếu dám quấy rầy, ta sẽ đi tìm Trần thúc thúc của ta."
Tri phủ đại nhân họ Trần, phàm là người hữu tâm đều biết.
Tiếng nói bên ngoài ít dần đi, không bao lâu sau, xe ngựa lại chuyển động.
Đám côn đồ nhìn xe ngựa chuyển qua góc đường, trong đó có người không nhịn nổi nói: "Phúc nương, lỡ như người kia ở bên trong..."
"Hẳn là không có đâu." Phúc nương khoát tay áo: "Nghe giọng nói đã thấy không giống."
Hơn nữa, nữ tử trong xe ngựa tuổi tác không ít, chắc cũng đã gả cho người khác. Phụ nữ thành thân rồi cho dù có cứu người thì cũng sẽ không ở cùng nam nhân xa lạ trong một xe ngựa.
Quan trọng nhất là, bọn họ không phát hiện trong xe ngựa người kia có chứng cứ gì, nếu như bởi vậy mà đắc tội thân thích của Tri phủ đại nhân thì thật sự là không lời.
Làm ăn Hoa Lâu vốn đã được bên quan phủ mắt nhắm mắt mở cho qua, nếu như lại dây dưa thì việc làm ăn này sợ là sẽ không làm được.
Bà ta bình thường cố gắng rút ngắn quan hệ với quan phủ còn không kịp, nào dám đắc tội?
Trên đường về nhà, Giang Tầm lại mê ngủ, đại khái là vì cảm thấy mình an toàn nên không cần dậy nữa.
Giang Tầm ngủ một giấc hết một ngày đêm, trong lúc đó còn uống mấy ngụm canh.
"Thuốc hạ quá nặng." Hắn lắc đầu: "Cho dù là ta cũng suýt nữa không chạy thoát. Bên trong Hoa Lâu quá bẩn thỉu, nam nữ đều tiếp, lát nữa phải nghĩ cách hủy đi mới được."
Tần Thu Uyển từ chối cho ý kiến: "Chàng có đói bụng không?"
Giang Tầm đã đói đến mức ngực dán vào lưng, ăn hai bát cơm mới để đũa xuống. Hai người muốn ôn lại chuyện cũ, thuận tiện nói một vài câu về tình hình bên mình. Đang nói thì người gác cổng lại đến đây.
"Chủ tử, quý gia lại tới."
Tần Thu Uyển không chút nghĩ ngợi mà nói: "Không gặp, đuổi người đi!"
Người gác cổng dừng một chút, lại nói: "Hắn còn mang theo phu nhân mới."
Đúng là khinh người.
Tần Thu Uyển vốn muốn đuổi đi, nhưng nhìn thoáng qua Giang Tầm, lập tức đổi chủ ý: "Mời bọn họ vào."
Lâm Phú Quý mang theo kiều thê, bộ dáng hăng hái.
Hắn hôm nay cố ý đến là muốn để Trương Chiêu Đễ hiểu rõ, không có nàng hắn vẫn rất ổn.
Ai ngờ vừa vào cửa, liền thấy hai người nói cười yến yến bên bàn.
Trương Chiêu Đễ dời ra ngoài mới hơn một tháng, mà da thịt hồng hào trắng nõn, khí chất cũng khác biết rất lớn so với trước kia. Sau khi Lâm Phú Quý trở về, bởi vì da thịt đen nhánh, bình thường cũng không hiểu quy củ lắm nên không ít lần bị người ta nói hắn là đồ nhà quê, nói hắn mặc y sam lão gia nhà giàu giống như là đi ăn trộm, toàn thân không cân đối.
Trước kia Trương Chiêu Đễ cũng giống vậy.
Thế nhưng bây giờ, Lâm Phú Quý nhìn trước mặt nữ tử thì thực sự không dám nhận: "Ta mới nửa tháng không đến, sao nàng lại..."
Tần Thu Uyển đang chờ câu sau của hắn.
Với Lâm Phú Quý, điều quan trọng nhất không phải là Trương Chiêu Đễ thay đổi, mà là nam nhân bên cạnh nàng.
Dung mạo tuấn tú, thân hình cao ráo, xương tay rõ ràng, nhìn quý giá vô cùng, giống như là công tử thế gia văn võ song toàn.
Lâm Phú Quý hiếu kì hỏi: "Vị này là ai?"
Tần Thu Uyển đưa tay kéo cánh tay Giang Tầm lại: "Bằng hữu của ta. Mấy ngày nữa sẽ đính ước, đến lúc đó chính là vị hôn phu thê."
Lâm Phú Quý tỏ rõ vẻ kinh ngạc: "Nàng đi đâu tìm được người này?"
"Không mượn ngươi xen vào." Tần Thu Uyển thuận miệng đáp.
Lâm Phú Quý rất không cam tâm: "Dạng người này có thể sống cùng được sao? Không phải là muốn lừa bạc nàng đấy chứ?"
Tần Thu Uyển lập tức nói: "Cho dù bị hắn lừa gạt thì ta cũng cam tâm tình nguyện. Ta cao hứng, ta vui lòng!"
Lâm Phú Quý: "..."