Chương 499
Hai phu thê không muốn làm việc, chỉ muốn nằm yên cũng có người hầu hạ.
Nghe nữ nhi nói như vậy, thấy không phải nói đùa, sắc mặt hai người đều trở nên khó nhìn.
"Chiêu Đễ, bọn ta vất vả lắm mới tới được đây, cho dù muốn trở về thì cũng không phải hiện tại!" Ngữ khí Trương mẫu hơi kích động, nhưng nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của nữ nhi liền biết không thể tiếp tục tranh chấp nữa, bà ta hòa hoãn ngữ khí lại: "Bọn ta là phụ mẫu của con, sẽ không hại con, bọn ta cũng không phải ở không. Về sau chúng ta sẽ đi đến Lâm gia giúp con lấy lại công đạo."
Nói đến đây, bà ta oán hận nói: "Lâm Phú Quý là đồ vong ân phụ nghĩa khốn nạn. Sau khi giàu có liền vứt bỏ thê tử cũ, ta không xé miệng hắn thì không được."
Trương phụ rất tán thành, cũng phụ họa mắng vài câu.
Tần Thu Uyển thì lại rất tình nguyện nghe. Vốn nàng còn muốn đưa hai người này đi ra ngoài nhưng bây giờ lại thấy cũng không cần vội vã như vậy.
Phu thê hai người thấy thế càng mắng thêm dữ dội, nói đến chỗ kích động còn vỗ tay dậm chân.
Đúng vào lúc này, người gác cổng tới bẩm báo: "Chủ tử, bên ngoài có người tới cửa thăm hỏi, nói tìm ngài có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Tần Thu Uyển hiếu kì hỏi: "Ai vậy?"
Người gác cổng có chút chần chờ: "Hắn nói hắn họ Lâm, là... nam nhân...của ngài."
Phu thê nhà họ Trương hai mặt nhìn nhau.
Tần Thu Uyển càng thêm hào hứng, nhìn về phía Trương mẫu: "Nương, người làm đi.”
Trương mẫu: "..."
Nói thật, sau khi ba nữ nhi gả đi, bà ta không còn quá quản lý cuộc sống các nàng nữa, cũng không thân cận với mấy tế tử, bình thường đều khách khí qua lại. Sau này Lâm Phú Quý nhận tổ quy tông, bà theo bản năng liền khách khí với tế tử hơn rất nhiều. Sau khi đến phủ thành còn liên tục lấy lòng.
Vừa rồi ở ngay trước mặt nữ nhi, bà mắng Lâm Phú Quý xối xả. Nhưng nếu như thật sự ở trước mặt hắn, bà ta vẫn không dám nói.
Dù sao thì lỡ như sau này phu thê hai người hòa hảo, bà ta còn phải dựa vào tế tử dưỡng lão, nếu như đắc tội người ta, người ta mặc kệ bà thì phải làm sao bây giờ?
Nhưng nhìn vẻ mặt nữ nhi chờ mong, trong nội tâm bà ta cũng hiểu rõ, nếu như mình không răn dạy Lâm Phú Quý vài câu thì có lẽ sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài.
Bà ta trầm ngâm một lát, xắn tay áo xoay người rời đi.
Ý nghĩ của Trương phụ cũng không kém là bao, sợ thê tử thật sự đi răn dạy tế tử, cũng vội vàng đi theo.
Tần Thu Uyển đi cuối cùng, không nhanh không chậm.
Cửa chính, Lâm Phú Quý đúng là đang muốn vào tới
Hắn đã hai ba ngày không hồi phủ, hôm nay mới trở về một lần. Vốn còn muốn nhìn xem Trương Chiêu Đễ đã bớt tức giận đi chưa, nhưng mới vừa vào cửa liền nghe nói nàng cầm thiết kết thư rời đi. Lâm Phú Quý tìm được chỗ của nàng liền vô thức đuổi theo.
Dù đến bây giờ, Lâm Phú Quý cũng không cho rằng Trương Chiêu Đễ thật sự có thể cam lòng bỏ hắn. Nghe người gác cổng nói muốn bẩm báo, trong lòng của hắn chỉ muốn cười lạnh.
Đối với việc mình có thể gặp người hay không, hắn vẫn nắm chắc mấy phần. Nhìn thấy bóng người ở cổng xuất hiện, hắn đầu tiên là sửng sốt một chút: "Nương?"
Trương mẫu nghe hắn gọi mình, trong lòng có chút bất ngờ, trầm mặt nói: "Lai Quý, lúc trước Chiêu Đễ gả cho ngươi, tình hình nhà các ngươi như nào trong lòng ngươi hiểu rõ. Những năm gần đây nó đi theo ngươi ngậm bao nhiêu cay đắng, ngươi cũng đều nhìn thấy. Sao hiện tại cuộc sống dễ chịu rồi, các ngươi lại không vượt qua nổi?"
Nghe nói như thế, Lâm Phú Quý chỉ cảm thấy oan uổng: "Cũng không phải ta ép nàng đi."
"Đây chính là chỗ cao tay của ngươi. Chiêu Đễ nhà chúng ta đầu óc đơn giản, nhưng hai người các ngươi là phu thê nhiều năm như vậy, hài tử cũng đã lớn như vậy. Ngươi khiến nó rời đi không nói, còn khiến nó cam tâm tình nguyện không oán không hối." Trương mẫu càng nói càng tức, từ trong đáy lòng bà ta cho rằng, nữ nhi rời khỏi Lâm gia chính là vì bị bọn họ tính toán.
Nha đầu kia có lẽ là không thể làm gì hơn.
Lâm Phú Quý lắc đầu: "Nương, không phải như người nghĩ đâu. Hôm nay ta đến chính là vì biết được tin tức Chiêu Đễ dời ra ngoài nên muốn đón nàng trở về."
"Cái này thì rất đúng." Trương phụ nhanh chóng nói tiếp: "Đích thê vẫn là tốt nhất, hai người các ngươi còn có hài tử. Cuộc sống khổ sở trước kia còn qua được, hiện tại càng phải sống tốt hơn."
Ông ta quay đầu nhìn lại, nhìn về phía nữ nhi: "Chiêu Đễ, Phú Quý tới đón con hồi phủ, con mau tranh thủ thời gian đi cùng nó đi!"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Ta không quay về."
Phu thê nhà họ Trương lộ vẻ mặt lo lắng.
Sắc mặt Lâm Phú Quý không tốt lắm: "Chiêu Đễ, nàng tức giận cũng phải có mức độ, nên thấy tốt thì lấy. Nhắc nhở nàng một câu, ta không có kiên nhẫn lắm đâu."
Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Ta cũng không ép ngươi đến, ngươi tự đi là được rồi."
Lâm Phú Quý: "..."
Hắn trầm mặc: "Chiêu Đễ, nàng thật sự không hối hận?"
Tần Thu Uyển lắc đầu.
Lâm Phú Quý cảm thấy nàng hẳn là vẫn còn đang tức giận, mình tới nơi này đón người đã là hạ thấp tư thái cầu hoà, còn nếu muốn khiến hắn ủy khúc cầu xin thì hắn làm không được. Trước khi đi, hắn nói: "Nếu nàng không quay về, ta cũng không bắt buộc, nàng tự mình ở nơi này tĩnh tâm lại một chút đi! Ta bên kia còn nhiều việc, Tú Lâu còn đưa cát phục tới, ta phải trở về mặc thử một chút. Nếu không phù hợp, lại bảo bọn họ đổi cái khác."
Thấy sắc mặt người trong môn vẫn như thường, hắn hơi không cam tâm, giọng nói mang vẻ ác ý: "Chiêu Đễ, lúc trước chúng ta thành thân, Hồng Y là đi mượn, ta nhớ bộ nàng mặc còn hơi rách. Không ngờ nhiều năm về sau, ta vẫn còn có thể mặc lại một lần."
Thấy thê tử vẫn không có chút phản ứng nào, hắn thở dài: "Nghiêm Thanh Thanh vào cửa nhưng chỉ là nhị phòng, nàng là chủ mẫu, cát phục của nàng còn quý giá hơn cả nàng ta. Chúng ta như vậy cũng là thành thân lại một lần nữa mà thôi. Ta biết trong lòng nàng khó chịu, nhưng cuộc sống dù sao cũng phải nhìn về phía trước, nếu như chúng ta chỉ là phu thê bình thường trong thôn thì ta chắc chắn ở bên nàng cả một đời. Nhưng bây giờ thân phận ta khác biệt, tam thê tứ thiếp là điều tất nhiên, nàng phải nghĩ thông suốt hơn."
"Ta không nghĩ ra." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Tổ mẫu ngươi đã nói từ nay về sau, hai chúng ta cắt đứt quan hệ, nam cưới nữ gả đều không liên quan đến đối phương. Cát phục chủ mẫu kia ngươi có thể không mua, về sau hai chúng ta chính là người quen biết, nhiều nhất thì là đồng hương."
Hôm nay Lâm Phú Quý tới nơi này đã cảm thấy mình đã rất là nhượng bộ, Trương Chiêu Đễ vì còn tức giận nên tạm thời không muốn hồi phủ, hắn cũng có thể hiểu. Nhưng mà, thấy nàng nhấn mạnh việc hai người không còn quan hệ, lúc này hắn chỉ biết trầm mặt xuống: "Nàng thật sự muốn như vậy?"
"Ngươi là một đại nam nhân, còn không rộng rãi bằng một nữ nhân như ta." Tần Thu Uyển phất phất tay: "Nói thật với ngươi, ta đúng là nghĩ như vậy, cả đời này, ta cũng sẽ không về lại Lâm phủ!"
Lâm Phú Quý không tin lắm: "Vậy hai đứa bé?"
Tần Thu Uyển thuận miệng nói: "Nếu Lâm phủ các ngươi không muốn nuôi thì có thể đưa cho ta."
Lâm Phú Quý: "..."
Nữ nhân này thật là cứng đầu!
Nói chuyện lúc nổi nóng sẽ dễ đả thương người khác, vào thời điểm như này nếu còn dây dưa nữa thì vết rách giữa hai người sẽ chỉ càng ngày càng lớn hơn.
Hắn rất nhanh đã đứng dậy cáo từ.
Bên cạnh, đôi phu thê vẫn luôn im lặng. Nghe hai người đối thoại, bọn họ cũng nhìn ra được, tế tử không muốn đoạn tuyệt quan hệ, là nữ nhi của mình muốn rời khỏi.
Chờ xe ngựa của Lâm Phú Quý biến mất ở chỗ rẽ, Trương mẫu nhịn không được nói: "Chiêu Đễ, trong lòng của con rốt cuộc nghĩ như thế nào vậy? Con chỉ là một nữ nhân, như vậy thì làm sao sống?"
Bà ta chỉ vào viện tử: "Con cho rằng cái viện này rất đáng tiền?" Trong giọng nói của bà ta tràn đầy bất lực: "Đương gia chủ mẫu Lâm phủ so với con còn giàu có hơn nhiều. Viện tử như này chí ít có thể mua mấy trăm cái!"
Trương mẫu cũng không rõ Lâm phu nhân có thể có được bao nhiêu của cải, những bà ta chỉ đoán cũng biết số bạc đó nhiều đến mức cả một đời cũng không xài hết.
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển nói với ngữ khí nhẹ nhàng: "Cuộc sống bây giờ của ta so với lúc ở trong thôn đã tốt hơn nhiều rồi, có hạ nhân hầu hạ sinh hoạt thường ngày, trong tay có tiền, còn không phải nhìn sắc mặtt người khác."
Nàng không có tâm trạng giải thích với phu thê nhà họ Trương, vốn là không thuyết phục được, nàng nói nhiều nữa thì cũng là uổng phí môi lưỡi.
"Ta vừa mới chuyển vào, khắp nơi rối ren không chịu nổi, không rảnh chiêu đãi khách hàng. Các người đi đi!"
Vừa vặn nơi này là chỗ cửa lớn, Tần Thu Uyển nói xong, còn đưa tay đẩy.
Trương mẫu nào chịu đi?
Chân bà ta giống như mọc rễ, một bước cũng không chịu rời.
Nhưng mà bà ta cũng không chịu nổi khí lực của nữ nhi, dù đã bấu chặt đầu ngón chân thì cũng vẫn phải bước lên hai bước. Mắt thấy sắp bị đẩy ra khỏi đại môn, bà đưa tay ôm lấy khung cửa.
"Ta không đi."
Trương phụ thấy tình thế không đúng, vội vàng tiến lên giúp một tay: "Ngươi đừng đẩy nương ngươi, mau buông ra cho ta."
Nói xong vươn tay ra muốn túm lấy cánh tay Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển nhấc tay lên, trở tay kéo cổ tay của ông ta, một tay tóm người ném ra ngoài.
Lực mạnh truyền đến, Trương phụ không khống chế nổi thân hình, còn bị cánh cửa đẩy râ một chút, suýt nữa thì té ngã xuống đất.
Trương mẫu thấy thế vội vàng tiến lên đỡ, người còn chưa đỡ xong thì đại môn sau lưng đã ầm một tiếng đóng lại.
Đại môn đóng chặt, hai người lại muốn gõ, nhưng vô luận như thế nào cũng không mở.
Phu thê nhà họ Trương không chịu rời đi, dứt khoát ở lại cửa chính. Tần Thu Uyển sai người tìm hai con chó đến, tiếng chó sủa rất lớn, lại hung thần ác sát giống như lúc nào cũng có thể nhào lên cắn người, bộ dáng rất là đáng sợ. Hai phu thê nhịn một ngày không được cơm nước, cuối cùng cũng không chịu được mà rời đi.
Hai ngày sau đó, việc trong nhà đã được hoàn thiện, lúc Tần Thu Uyển dự định đi đến cửa hiệu chuẩn bị công việc khai trương thì hai tỷ đệ cuối cùng cũng tìm tới.
Lâm Khai Nguyên đi dạo trong nhà ngoài nhà một vòng, Lâm Khai Cầm sắc mặt đắn đo: "Nương, hai ngày này phụ thân đều đến tìm tằng tổ mẫu (bà cố) xin cho người chuyển về."
Tần Thu Uyển dẫn hai người đi dạo: "Ta sẽ không trở về."
Lâm Khai Cầm cúi đầu xuống: "Nương, bạc của người hẳn là không còn bao nhiêu, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu hết. Tới khi đó, người sẽ làm cái gì?" Vẻ mặt của nàng vô cùng nóng ruột: "Hai ngày này con cũng đã thấy, phụ thân vẫn rất quan tâm người, còn nhiều lần nói muốn tiếp người hồi phủ. Con biết người giận phụ thân, nhưng... Nương, ở trong phủ được người người tôn trọng, so với ở bên ngoài tốt hơn rất nhiều. Khai Nguyên là con độc nhất của phụ thân, chờ về sau nó tiếp thủ gia tài trong nhà thì người chính là lão phu nhân rồi..."
Bất luận là từ phương diện nào thì Lâm Khai Cầm cũng không cảm thấy chuyện dời ra ngoài là chuyện tốt.
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Con tuổi còn nhỏ, có một số việc ta không nói cho con được. Trước đó tổ mẫu con còn không đồng ý để cho ta rời đi, con biết vì sao bà ấy lại thay đổi quyết định không?"
Nhìn nụ cười trên mặt nương, trong lòng Lâm Khai Cầm có chút bất an, nàng cũng muốn biết chân tướng, hỏi: "Vì sao?"
Tần Thu Uyển cảm thấy cần phải nói ra để cho tỷ đệ hai người đề phòng hơn chút: "Vào đêm ta nói muốn rời đi, người của đại trù phòng đưa tới một chung canh, ta ngửi thấy hương vị không đúng lắm, liền để nha hoàn cho chuột ăn. Kết quả, con chuột kia không đến một khắc liền tắt thở."
Hai tỷ đệ lúc này đã bị dọa trắng bệch cả mặt.
Lâm Khai Nguyên run rẩy hỏi: "Nương, đây là sự thực sao?"
"Ta nói muốn báo quan nên mới lấy được phong thiết kết thư này." Tần Thu Uyển sắc mặt nhàn nhạt: "Các con cho là ta ở lại trong phủ thì sẽ có ngày được sống dễ chịu sao? Thậm chí, ta còn có thể không đợi được đến ngày Khai Nguyên tiếp nhận của cải trong nhà!"