Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 492 - Chương 498

Chương 498

Lão phu nhân gần như là hét lên.

Tần Thu Uyển không hiểu đáp lại: "Ta bị người ta hạ độc suýt nữa đã mất mạng, giờ ta muốn lấy lại công đạo thì có gì không đúng? Vì cái gọi là việc xấu trong nhà mà đưa tính mệnh bản thân ra mới là ngu xuẩn nhất."

"Hơn nữa, lỡ như là người trong nhà này động thủ với ta thì ta càng không thể bàn giao cho ngài được."

Lão phu nhân không rảnh nói với nàng những lời này, lập tức cất giọng dặn dò: "Tranh thủ thời gian phái người đi đến nha môn, nói là Quý phu nhân ở quê không hiểu chuyện, lời nói muốn báo quan là giả."

Bên ngoài lập tức có nha hoàn nhận mệnh.

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Tổ mẫu, nhìn ngươi gấp gáp như vậy, chẳng lẽ người độc ta lần này là ngươi?"

Lão phu nhân giống như là con mèo bị đạp phải đuôi: "Nói bậy bạ gì đó?"

Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ: "Các ngươi muốn diệt khẩu?"

Nàng chỉ về viện tử Chu thị: "Hai mẫu tử bọn họ mới là chứng cớ xác thực. Nếu muốn che giấu bí mật thì các ngươi đuổi người đi chẳng phải là được rồi sao?"

Đây đúng là một biện pháp tốt, trước đó lão phu nhân cũng nghĩ qua. Nhưng mà đó là dòng dõi trong nhà, dù Chu Hoa không thành tài thì lão phu nhân cũng không nỡ.

Ý nghĩ của bà ta rất đơn giản, Chu Hoa cũng giống như Lâm Phú Quý, việc lớn không làm được thì nạp mấy môn thiếp thất giúp Lâm gia sinh con đẻ con cũng được.

Hài tử nhiều, luôn có thể có mấy lựa chọn hữu dụng.

"Trương Chiêu Đễ, ngươi không biết nói chuyện thì đừng nói." Lão phu nhân tỏ rõ vẻ không kiên nhẫn: "Ngươi đắc tội ai ngươi cũng không biết, lát nữa ta sẽ tìm người dạy dỗ quy củ lại cho ngươi."

"Kỳ thật ngươi cũng không cần hao tâm tổn trí như thế, ta một lòng muốn đi, ngươi buông tay là được, thực sự không cần phải phiền phức làm vậy." Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp: "Lần này ngươi hạ độc ta, nếu như ta chạy đến nha môn thì quý phủ các ngươi..."

Lão phu nhân không muốn bị nói là bạc tình bạc nghĩa với tôn tức, cũng không muốn để Trương Chiêu Đễ nói những bí mật kia ra, sau khi cân nhắc thì mới ra tay.

Người trong phòng bếp từng nói với bà ta là tôn tức rất ham ăn. Vốn cho rằng tuyệt đối không thể sai sót, nhưng ai mà biết tôn tức ham ăn hôm nay bỗng nhiên lại đổi tính nết, hiện tại còn... Không thể che giấu bí mật không nói, ngược lại còn bị nắm nhược điểm.

"Im ngay!" Lão phu nhân biết cho dù là hạ nhân có chạy tới nha môn giải thích rõ ràng thì chỉ cần Trương Chiêu Đễ còn muốn cáo trạng, nàng ta cũng sẽ tìm được cơ hội.

Nếu bị lôi đến công đường, chuyện Lâm gia độc chết nàng ta không gạt được mà chuyện thân thế Chu Hoa cũng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ. Hai chuyện này đối với Lâm gia mà nói, không khác nào tai hoạ ngập đầu.

Việc đã đến nước này, lão phu nhân chỉ đành thỏa hiệp: "Ta thả ngươi đi! Nhưng mà, những việc phát sinh trong phủ, ngươi đều phải quên đi. Từ nay về sau, không cho phép đề cập với bất kỳ người nào."

Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Nếu ta không đồng ý, có phải ngươi lại muốn giết ta hay không?"

"Không phải ta." Lão phu nhân nhấn mạnh: "Ta đã sớm không quản sự, biết ngươi một lòng rời đi nên mới muốn thành toàn cho ngươi."

Tần Thu Uyển vươn tay ra: "Thiết kết thư!"

Lần này, lão phu nhân không trì hoãn nữa, lập tức sai người đưa bút mực giấy nghiên tới, để nha hoàn biết chữ bên cạnh viết một phong.

Viết là Trương Chiêu Đễ kể từ hôm nay không còn quan hệ với Lâm Phú Quý, nam cưới nữ gả đều không liên quan.

Viết xong, lão phu nhân hỏi: "Ngươi thật sự bỏ lại hai đứa bé?"

"Không phải ta bỏ lại bọn nó, mà là bọn nó muốn bỏ ta." Tần Thu Uyển không hề che giấu chuyện mình muốn rời khỏi, nhưng hai đứa chỉ khuyên nàng ở lại, chứ không hề có ý muốn đi cùng nàng.

Nhưng mà, Tần Thu Uyển cũng có thể hiểu cho hai đứa.

Từ nhỏ đến lớn phải chịu quá nhiều khổ, bây giờ có cuộc sống an nhàn, áo cơm không lo còn được người người tôn trọng, cộng thêm hai đứa chỉ là hài tử, không muốn rời đi cũng có thể hiểu.

Tần Thu Uyển quay người ra khỏi viện tử lão phu nhân, trong lúc này, nàng không phải đưa bạc ra, lão phu nhân cũng không hỏi.

Trở lại viện tử nhà mình, Tần Thu Uyển lấy đồ trang sức trên người xuống, chỉ đem đi cái mộc trâm lúc trước Trương Chiêu Đễ để lại.

Lúc xuất phủ, nàng cũng không nói cho hai đứa.

Trước tiên tìm nhà trọ ở lại, sau đó tìm người môi giới. Ngay chạng vạng tối ngày đó, Tần Thu Uyển đã đặt mua một tiểu viện tử, bạc còn lại thì mua hai gian cửa hiệu.

Nói cách khác, ngày rời khỏi Lâm phủ, trên danh nghĩa nàng đã có ba tấm khế nhà, trong viện cũng có mấy người giúp đỡ quét dọn.

Nàng đã tính toán tốt, sau đó sẽ đưa những người này đến cửa hiệu làm việc.

Sau khi nàng rời đi, chuyện liên quan tới việc nhi tức từ nông thôn tới Lâm gia bị ép rời khỏi Lâm phủ cũng được truyền ra.

Về phần nguyên do rời đi, tất cả mọi người đề đang nghị luận. Dù Lâm gia đã cực lực giải thích thì cũng có không ít người cho rằng bọn họ vì muốn mời Nghiêm gia cô nương nên mới đuổi Trương Chiêu Đễ đi.

Tuy Lâm gia đã nhấn mạnh là chính Trương Chiêu Đễ muốn rời đi, nhưng người ngoài ngoài miệng không nói, trong lòng đều cho rằng, Lâm gia ức hiếp nông dân, lừa người ta rời đi.

Lâm gia có mười mấy cái miệng cũng không giải thích được.

Tần Thu Uyển vốn cho rằng mình dàn xếp xong thì hai đứa bé sẽ tìm tới cửa. Nhưng nàng nghĩ thế nào cũng không ra, người tìm tới trước lại là hai phu thê nhà họ Trương.

Nhìn thấy hai phu thê trước mặt, Tần Thu Uyển đờ người hỏi: "Ta nhớ đã đưa các người hồi hương rồi mà?"

Trương mẫu hơi không được tự nhiên: "Con có thể đưa chúng ta về, chúng ta cũng có thể đến tiếp!"

Trương phụ cũng nói: "Ta và nương chỉ có ba tỷ muội các con, tỷ tỷ của con và nhà muội muội đều có cuộc sống không dư dả, lại còn có công gia bà bà, chúng ta không vào ở nhờ được nên chỉ có thể tới tìm con. Lần này, con tuyệt đối đừng đuổi chúng ta đi."
Lời này Trương mẫu cũng rất đồng ý: "Trước đó con ghét bỏ ta và phụ thân làm cho con mất mặt, bây giờ chính con đã tự lập hộ. Chúng ta ở chỗ này, ai dám nói một chữ "Không"?"

"Ta dám." Tần Thu Uyển hờ hững đáp: "Các người lúc trước đã từng nói gả nữ nhi ra ngoài như tát nước ngoài ao, sau này sẽ là người nhà trượng phu, căn bản không trông cậy vào được. Nếu đã như vậy thì các người tới tìm ta làm gì? Về nhà chờ đi, ngày lễ ngày tết ta sẽ đưa chút lễ vật cho các người để tận hiếu tâm!"

Trương mẫu: "..."

Hai phu thê hai mặt nhìn nhau, thấy nữ nhi không nói đùa, bọn họ đều có chút hoảng hốt. Từ trong thôn đến nơi đây một chuyến không dễ dàng, bọn họ thực sự không muốn trở về.

"Kỳ thật, ta và phụ thân con đến đây cũng là vì có chuyện muốn nói cho con biết." Trong chớp mắt, Trương mẫu đột nhiên nghĩ đến lý do mà bà ta cho rằng rất là đầy đủ: "Chiêu Đễ, con vẫn luôn ở trong thành, chuyện trong thôn con cũng không biết. Chúng ta về rồi mới biết được Đông nhi đã bị con đuổi đi. Chúng ta trở về, trên đường đi không gặp nàng ta, mà đã lâu như vậy rồi cũng chưa gặp được."

"Đúng!" Trương phụ tiếp lời: "Ta còn nghe ngóng được là lúc trước xe ngựa đưa nàng ta đi ra ngoài căn bản không đi đến cửa thành. Đông nhi... hình như là bị Phú Quý nuôi ở bên ngoài."

Tần Thu Uyển sững sờ.

Những ngày này, nàng vẫn luôn ở Lâm phủ, số lần đi ra ngoài có hạn, rất nhiều chuyện nội thành nàng cũng không biết. Chuyện Lâm Phú Quý trở về liền nuôi một tiểu nha hoàn ở bên ngoài nàng cũng không nghe nói đến.

"Ta và hắn đã không còn quan hệ rồi, hắn nuôi nhiều hay ít nha hoàn đều không liên quan gì đến ta." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Ta gần đây rát bận việc, không rảnh chiêu đãi khách, hai vị mời về cho."

Khách?

Hai phu thê nhà họ Trương ở trước mặt nữ nhi chưa bao giờ cho rằng mình là khách hàng.

Nhất là lần này, nhị nữ nhi đã dời ra, bọn họ càng có thể không hề cố kỵ mà ở lại. Nếu như phu thê hai người hòa hảo, nữ nhi trở về Lâm phủ... thì cái viện này có thể cho hai phu thê bọn họ ở.

Trương mẫu bất mãn: "Ta biết con sợ ta giáo huấn con, nhưng cũng là vì con đáng bị mắng, con thật sự không hiểu chuyện mà. Con và Phú Quý đang sống tốt, vì sao lại muốn dời ra ngoài? Con ở đấy thì bất luận là ai ở trước mặt con đều phải thấp hơn một cái đầu, con thì hay rồi, đem thân phận chính thê của mình đưa cho người khác, sao ta lại sinh ra đồ ngu như con chứ?"

Bà ta nhìn thoáng qua viện tử tinh xảo, nói: "Cũng may không ngu quá mức, còn biết đòi bạc. Lát nữa con đi tìm Phú Quý hòa hảo, nơi này ta và phụ thân con ở, thuận tiện giúp con trông viện tử. Về sau nếu con lại cãi nhau, muốn ra ngoài giải sầu thì cũng có chỗ để ở."

Bản lĩnh nói chuyện đúng là hơn hẳn người bình thường.

Tần Thu Uyển khoanh tay tựa vào bên cột trụ: "Ta nói rồi, hai người mau đi đi!"

Trương phụ tức giận: "Chiêu Đễ, ta và nương ngươi ở lại chỗ này còn có thể giúp cho con. Nếu không phải là lo lắng cho con thì chúng ta việc gì phải ly biệt quê hương, ngàn dặm xa xôi chạy đến nơi đây?"

"Các người không phải là vì ta, mà là vì chính các người." Tần Thu Uyển thay đổi ánh mắt, lập tức có quyết định: "Không phải các người muốn ở phủ thành sao? Như vậy đi, ta giúp các người tìm công việc, các người có thể nuôi sống mình, muốn ở bao lâu cũng được."

Trương mẫu: "..." Bà ta tới không phải để làm việc.

"Ta lưng đau, không làm được việc, phụ thân con chân đau, cũng không gánh nổi hàng."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Vô dụng như vậy thì nên về nhà trồng trọt đi!"

Bình Luận (0)
Comment