Ba người còn lại trong phòng đều ngây ngẩn cả người.
Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Nếu là người cuối cùng biết đến chuyện nam nhân nhà mình có hài tử thì dù là ai cũng đều rất thảm. Cùng là nữ nhân, lại có duyên phận tẩu tử đệ muội, ta cảm thấy cần phải nói cho muội ấy biết một tiếng.
Đối diện với ánh mắt của mọi người, nàng giải thích: "Chuyện xưa có câu, tỷ muội có vài chục năm duyên phận, thành thân chính là thân thích. Có thể làm tẩu tử đệ muội, mấy chục năm ở chung một phòng dưới mái hiên thì đó mới là thật sự có duyên phận."
Mọi người vốn dĩ không muốn nghe nàng nói những này, không chỉ là lão phu nhân, Lâm phu nhân cũng sợ tiểu nhi tức biết việc nhi tử có dòng dõi khác ở bên ngoài. Mấu chốt là sang năm nhi tử đã tham gia thi Hương, còn phải dựa vào nhạc phụ. Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, nếu như việc này bị lộ thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của nhi tử.
"Không thể nói." Lão phu nhân đanh mặt lại: "Trương Chiêu Đễ, ngươi phải hiểu được, với xuất thân của ngươi, có thể nhập Lâm phủ ta đã là chiếm được hời rồi. Nếu không, đừng nói là vào phủ làm chủ tử, cho dù là nha hoàn ngươi cũng không đủ tư cách!"
Tần Thu Uyển gật gật đầu: "Ta tự mình hiểu được, cho nên, ta mới dự định rời đi. Ngược lại là các ngươi, chính các ngươi không thả ta ra. Chúng ta nhất phách lưỡng tán, cắt đứt quan hệ, có khó như vậy không?"
Lão phu nhân đúng là không thích tôn tức xuất thân nông gia, nhưng vì nàng sinh cho nhà mình hai trọng tôn tử, lại giúp đỡ tôn tử nhiều năm. Nếu đuổi người đi thì bất luận có là nguyên do như nào thì người ngoài đều sẽ cảm thấy Lâm phủ bọn họ tàn nhẫn.
"Ngươi suy nghĩ thật kỹ cho ta."
Tần Thu Uyển hiểu rõ, lão phu nhân cũng không phải là muốn giữ nàng lại, mà chỉ là muốn kéo dài thời gian.
Nàng duỗi lưng một cái: "Nghe nói phong cảnh La Thành tuyệt đẹp, ngày mai ta sẽ đi nhìn một chút."
Nghe nói như thế, hai người đều hiểu nàng muốn đi đến La Thành cáo trạng.
Không thể để cho nàng đi!
Hai bà tức liếc nhìn nhau. Sau khi nàng ra cửa, lập tức phân phó người theo dõi, tóm lại, bất luận nàng nói thế nào thì cũng sẽ ngăn xe ngựa của nàng lại.
Tần Thu Uyển trở lại viện tử của mình, nhưng không lập tức lên đường mà ngủ một lát. Đang tựa ở trên giường thì lại có một phong thiếp mời đưa tới.
Đều là màu hồng hoa bách hợp giống như lần trước.
Đây là bạc từ trên trời rơi xuống. Tần Thu Uyển vui vẻ đến nơi hẹn, trước khi ra cửa đã bị người gác cổng ngăn lại.
"Phu nhân nói gần đây thời buổi rối loạn, không thể ra khỏi thành."
Tần Thu Uyển biết đây hẳn là hai bà tức đã sai người chặn lại, bèn nói: "Ta không ra khỏi thành, ta chỉ đi đến nơi hẹn mà thôi."
Thời gian qua đi một tháng, Nghiêm Thanh Thanh vẫn mang bộ dáng như vậy, trên mặt không có chút vui sướng nào của một tân nương tử. Tương phản, lúc này sắc mặt nàng ta không tốt lắm, mời Tần Thu Uyển ngồi xuống xong, nàng ta nghiêm mặt nói: "Năm ngàn lượng quá nhiều, có thể ít đi chút không?"
"Không nhiều chút nào." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Đương gia chủ mẫu Lâm phủ nào chỉ có chút bạc ấy? Thực không dám giấu giếm, ta vì không chịu được Lâm Phú Quý nạp nhị phòng nên mới ra giá, nếu không, ngươi cho bao nhiêu ta cũng sẽ không đồng ý. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì ta tính tình rộng rãi, nếu không, chỉ cần có ta ở đây, ngươi mãi mãi cũng chỉ là nhị phòng!"
Nghiêm Thanh Thanh không thích nghe lời này nhất. Thực ra, nàng ta đã chuẩn bị xong bạc, sở dĩ hỏi lại chẳng qua chỉ là muốn tiết kiệm một chút mà thôi.
Nghe Trương Chiêu Đễ mở miệng nói ra hai từ nhị phòng, nàng lập tức tức giận: "Ta cho ngươi bạc, khi nào ngươi rời đi?"
Tần Thu Uyển cười: "Chỉ cần cho bạc thì chuyện gì cũng dễ nói. Ta hiểu rõ ý nghĩ của ngươi, ngươi hẳn là không muốn hành lễ với ta. Như vậy đi, trước khi ngươi thành thân ta sẽ rời đi."
Nghiêm Thanh Thanh bán tín bán nghi: "Ngươi thật sự cam lòng?"
Tần Thu Uyển hừ lạnh một tiếng: "Tên nam nhân háo sắc trong đầu toàn là ý nghĩ tam thê tứ thiếp như vậy cũng chỉ có ngươi mới coi trọng. Ta cầm bạc xong đi tìm người toàn tâm toàn ý đối với ta, an tâm sinh hoạt, chẳng phải sướng hơn đi theo Lâm Phú Quý nhiều sao?"
Nghe nói như thế, Nghiêm Thanh Thanh liền yên tâm.
Giống như là Trương Chiêu Đễ nói, thân là Lâm gia chủ mẫu, trong tay có thể dùng không ít bạc, năm ngàn lượng muốn bao nhiêu cũng được. Người bình thường chỉ càn không có quyết đoán lớn thì đương nhiên có thể bỏ đi tất cả những thứ này.
Nàng từ trong tay áo móc ra một chồng ngân phiếu thật dày đẩy lên trước mặt Tần Thu Uyển: "Năm ngàn lượng."
Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, thấy đây là ngân phiếu do tiền trang trong bốn phủ thành làm ra, lập tức mặt mày hớn hở: "Ngươi không hối hận à?"
Nghiêm Thanh Thanh cho ngân phiếu xong thì chỉ cảm thấy tâm can tỳ phổi thận đều đau, nàng lập tức dịch chuyển ánh mắt khỏi chồng ngân phiếu kia: "Không hối hận. Ngươi nhớ kỹ chuyện ngươi đã đáp ứng ta là được."
"Nhiều ngân phiếu như vậy, ngươi cứ như vậy cho ta sao?" Tần Thu Uyển gõ gõ ngân phiếu trên tay: "Có muốn viết biên nhận hay không?"
Liên quan tới việc này, trước khi đến Nghiêm Thanh Thanh cũng từng nghĩ qua.
Chủ yếu là, chứng từ kia phải viết như thế nào?
Chẳng lẽ nói Trương Chiêu Đễ cầm năm ngàn lượng của nàng xong thì chủ động nhượng bộ vị trí chính thê?
Không nói đến chuyện nàng ta cầm bạc mua chính thê có bị người ta lên án hay không, mà thứ này một khi viết ra sẽ giống như là nàng ta đang coi Lâm Phú Quý thành vật mua bán vậy. Lỡ như về sau bị phát hiện, hắn có lẽ sẽ tức giận.
Hơn nữa, nàng ta cầm bạc đưa cho Trương Chiêu Đễ rời đi, rơi vào người ngoài trong mắt chính là nàng ta lừa gạt nông dân không hiểu chuyện.
Còn không bằng cứ không minh bạch như vậy.
Trở lại trong phủ, sắc trời đã tối, Tần Thu Uyển ngủ một giấc ngon lành. Buổi sáng hôm sau, nàng lại đi đến viện tử lão phu nhân.
Lúc đó, lão phu nhân vừa mới đứng dậy, thấy nàng vào cửa, bèn nói: "Lát nữa dùng đồ ăn sáng với ta!"
Tần Thu Uyển gọn gàng dứt khoát đáp lại: "Ta đã dùng rồi. Tổ mẫu, ta tới là muốn xin ngài thiết kết thư."
Lão phu nhân: "..."
Bà ta thả tay vào trong khăn, vẻ mặt không hiểu: "Chiêu Đễ, ngươi có biết nếu ở lại Lâm phủ, cuối cùng ngươi có thể có được bao nhiêu thứ hay không?" Bà ta chỉ vào bài trí trong phòng: "Cuộc sống hiện tại của ta, chính ngươi về sau cũng sẽ có."
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không được. Muốn thành như ngài, ta chí ít cần ba mươi năm. Nếu như thân thể nương tốt thì ta còn phải đợi lâu hơn."
Lão phu nhân bị chẹn họng.
Bà ta luôn cảm giác mình bị nàng chê cười, cũng có chút buồn bực: "Ngươi thật sự muốn?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng!"
"Vậy thì tốt." Lão phu nhân trầm ngâm một lát: "Phú Quý cũng không ở đây, sáng sớm ngày mai, ta sẽ gọi phu thê các ngươi vào nơi này để viết thiết kết thư, cũng cho ngươi một buổi tối để suy nghĩ thật kỹ."
Được lời chắc chắn, Tần Thu Uyển sảng khoái cáo từ.
Ban ngày, nàng tìm hai tỷ đệ tới, nói ra chuyện mình muốn rời khỏi.
Lâm Khai Nguyên gần đây đều rất ngoan, ngày nào cũng ở trong thư phòng cùng phu tử học chữ, trình độ tăng tiến rất nhanh chóng.
Hai tỷ đệ đều không thể hiểu nổi, Lâm Khai Cầm không nhịn được nói: "Nương, trước kia người sống còn chưa đủ khổ cực sao? Bây giờ không cần làm việc, vì sao người nhất định muốn rời đi?"
Lâm Khai Nguyên thấp thỏm hỏi: "Nương, có phải người thất vọng vì con nên mới muốn rời đi hay không? Người yên tâm, con đã biết sai, về sau tuyệt đối sẽ không làm trái lời người nữa. Người không đi có được hay không?"
"Ý ta đã quyết." Tần Thu Uyển nhìn về phía hai người: "Sau khi ta đi, hai tỷ đệ các con phải giúp đỡ lẫn nhau, không nên tin bất luận kẻ nào trong phủ, bao gồm phụ thân của các con. Đúng rồi, phải phòng bị cả mẫu tử Chu Hoa, hai người bọn họ không phải người tốt. Bất luận làm cái gì thì các con đều phải để ý."
Nàng nhìn về phía Lâm Khai Nguyên: "Nhất là con, đừng có ngu ngốc bị người ta nắm mũi dẫn đi, bị hại còn cảm thấy người ta thực tình vì con."
"Con đã biết." Lâm Khai Nguyên cúi đầu.
Nhìn hắn giống như là quả cà bị đánh mềm nhũn, dáng vẻ rất là thất vọng, Tần Thu Uyển còn an ủi vài câu.
Sắc trời dần dần muộn, Tần Thu Uyển tạm biệt hai đứa rồi trở lại viện tử của mình.
Lâm Phú Quý gần đây vẫn luôn trốn tránh nàng, tối nay cũng vậy. Đến giờ này còn chưa có trở lại, có lẽ là lại qua đêm ở bên ngoài.
Nàng rất vui vì hắn không ở, sau khi rửa mặt, đang định ngủ một giấc ngon lành để ngày mai dọn nhà thì bỗng nhiên có tiếng đập cửa. Nàng từ trong gương nhìn về phía Tam Nguyệt sau lưng: "Có người tìm ta à?"
Tam Nguyệt lắc đầu: "Nô tỳ không biết." Lại cất giọng hỏi: "Ai đấy?"
"Nô tỳ là người của đại trù phòng." Bên ngoài truyền tới một giọng nữ xa lạ: "Trù nương mới làm một món ăn mới, nguyên liệu nấu ăn rất là quý giá nên muốn đưa tới cho quý phu nhân nếm thử,"
Trương Chiêu Đễ trước đó khổ sở nhiều năm như vậy, bây giờ chỉ trong một buổi sáng trở nên giàu có, nên rất yêu thích đồ ăn nơi đây. Người phòng bếp đều biết khẩu vị của nàng.
Tần Thu Uyển không khỏi nghi ngờ, lắc đầu nói: "Đưa đi cho người khác đi, ta không đói bụng."
Người ở cổng vẫn chưa rời đi: "Trù nương làm rất nhiều, mỗi chủ tử đều có."
Tam Nguyệt đi ra lấy vào, nha hoàn kia đúng là người bên trong đại trù phòng, trước khi đi còn dặn dò: "Trong này có thêm nhân sâm trăm năm và cả mấy dược liệu quý giá khác, chỉ như thế thôi cũng phải có giá mấy lượng bạc. Phu nhân nhất định phải uống, đừng chà đạp nên tâm ý người tặng."
Nếu như Trương Chiêu Đễ ở đây, nghe được giá trị mấy lượng bạc đó thì dù là khó uống, nàng cũng sẽ cố nuốt xuống.
Tam Nguyệt tưởng rằng chủ tử không thấy ngon miệng, nàng ta còn định cùng mấy tiểu nha hoàn chia ăn để tránh khỏi lãng phí. Nghe nói như thế, lập tức bỏ đi suy nghĩ, trực tiếp đưa canh đến chỗ Tần Thu Uyển: "Phu nhân muốn thử một chút không?"
Tần Thu Uyển không muốn thử, nhưng mà, nàng cũng rất hiếu kỳ với bát canh mấy lượng bạc này, muốn nhìn xem có phải là danh phù kỳ thực hay không? Nàng mở cái nắp ra, nhìn thấy canh bên trong vàng óng ánh, mùi thơm ồ ạt, cẩn thận ngửi, còn thấy có chút mùi thuốc.
Nàng cầm lấy cái thìa quấy quấy, bên trong chẳng có gì, hẳn là trước khi đưa tới đã bị ai đó cố ý lọc qua. Nàng múc một muôi đưa đến bên môi ngửi thử, sau đó nở một nụ cười băng lãnh.
"Tìm con chuột tới."
Tam Nguyệt: "..." Chủ tử có đam mê thật quái dị!
Nhưng mà, bên trong Lâm phủ không thiếu chuột, còn cả cả hạ nhân chuyên môn bắt chuột. Tam Nguyệt phí hết một phen mới lấy được một con.
Tần Thu Uyển đút một muôi canh cho chuột.
Không bao lâu sau, chuột liền lật bụng chết thẳng cẳng, hoàn toàn tắt thở.
Mặt Tam Nguyệt đổi sắc.
Tần Thu Uyển vứt thìa xuống, nhận lấy cái lược từ trong tay Tam Nguyệt, rất nhanh đã xắn một cái búi tóc. Nàng giật một cái áo choàng trùm lên, bưng canh kia sải bước ra cửa, đi thẳng đến viện tử lão phu nhân.
Giờ này, lão phu nhân đã ngủ rồi, Tần Thu Uyển mặc kệ, trực tiếp xông tới đẩy cửa: "Tổ mẫu, người cần làm chủ cho ta."
Nàng trực tiếp đi bên giường, đưa canh lên: "Thứ này chuột ăn mấy miếng liền chết cứng. Tổ mẫu, ta còn muốn sống, nhưng ta không dám ở lại cái nhà này."
Lúc nàng bưng canh lên, mặt lão phu nhân đã đổi sắc, nhưng cũng chỉ là trong một chớp mắt, rất nhanh đã thu liễm lại: "Đây là cái gì? Ngươi lấy từ chỗ nào?"
"Đại trù phòng tặng." Tần Thu Uyển cúi đầu: "Tổ mẫu, hạ nhân mưu hại chủ tử có thể nhập tội, chúng ta đi báo quan đi!"
Lão phu nhân bật thốt lên: "Không cho phép!" Lời ra khỏi miệng, nhận thấy ngữ khí của mình quá mức khích động, bà ta chậm rãi điều chỉnh: "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, ta phải tra rõ ràng sau đó sẽ cho ngươi một công đạo."
Tần Thu Uyển không cự tuyệt, nói: "Mạng sắp mất, nào còn nghĩ nhiều như vậy? Vừa rồi trước khi ta đến, ta đã sai người đi báo quan rồi."
Lão phu nhân giận dữ mắng: "Ai cho phép ngươi đi?"