Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 490 - Chương 496

Chương 496

Trong lòng Chu thị rất hận, nhưng ngoài mặt lại không dám biểu lộ, nghẹn họng mãi, sắc mặt còn có chút méo mó.

"Không phải?" Tần Thu Uyển không tin: "Vậy ta cũng phải đi nói với tổ mẫu để bà ấy tra rõ." Thấy vẻ mặt hai người vô cùng nóng ruột, nàng khoát tay một cái nói: "Các người đừng sợ, tổ mẫu thích nhất là tôn trọng tử, nếu như biết việc này thì chắc chắn sẽ rất cao hứng."

Nói xong, bèn hất tay của hai người ra, chạy như bay.

Lâm phu nhân suýt nữa giận điên lên, vội vàng đuổi theo, trên đường đi liên tục thuyết phục.

Tần Thu Uyển làm bộ như không nghe thấy, tránh khỏi cái tay lôi kéo của bà ta. Nhưng lúc đến viện của lão phu nhân liền biết được bà ấy đang ngủ trưa.

Lâm phu nhân vội nói: "Nếu như tổ mẫu ngủ không ngon thì tỉnh dậy sẽ phát cáu, lúc này không thể quấy nhiễu."

"Chuyện tốt như vậy, tổ mẫu nghe được sẽ chỉ càng cao hứng, làm sao có thể tức giận được?" Tần Thu Uyển nói xong bèn đẩy nha hoàn ra, tiến lên gõ cửa.

Người lớn tuổi ngủ thường không say.

Nàng vừa gõ cửa, lão phu nhân đã tỉnh.

Quả nhiên như Lâm phu nhân nói, lão phu nhân bị đánh thức xong thì rất không vui, hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm phu nhân liên tục ngăn cản, đáng tiếc bà ta sống an nhàn sung sướng nhiều năm, vốn dĩ không có khí lực, căn bản là không kéo nổi.

Dù sao thì Trương Chiêu Đễ cũng là nông dân, khí lực lớn. Tần Thu Uyển không hề cố kỵ, tiếp tục hất tay bà ta ra, sau đó đẩy cửa chạy vội vào: "Tổ mẫu, không phải ngài thích nhất là trọng tôn tử sao, còn thường xuyên cảm khái trong nhà dòng dõi yếu ớt? Hôm nay tôn tức tới, chính là muốn nói cho người chuyện tốt."

Lão phu nhân động tâm, tưởng rằng trong nhà có thiếp thất nào hoặc là nữ nhân nào của Lâm Phú Quý có bầu, trong lòng mong đợi: "Chuyện gì tốt?"

Tần Thu Uyển khẽ cười: "Ngài còn có một trọng tôn tử nữa, đã mười bốn tuổi rồi!"

Lão phu nhân: "..."

Nghe được nửa câu đầu, bà ta vẫn rất cao hứng, tưởng là trong nhà lại sắp sinh con trai. Nhưng sau khi nghe được câu sau, bà ta lập tức cảm thấy không đúng. Dù gia đình thương gia không quá chú trọng quy tắc, nhưng chuyện con của nhân tình vẫn rất khó nghe, lập tức mi tâm nhíu lại: "Nói rõ ràng ra."

Tần Thu Uyển nhìn Lâm phu nhân, cúi đầu nói: "Vẫn nên để nương nói cho ngài thì hơn, bà ấy vốn không cho con nói."

Lão phu nhân càng thêm hồ nghi: "Nương Tài Đức, ngươi nói xem!"

Bà ta cảm thấy nhất định là vì tôn tức không được đọc sách, nói chuyện không đầu không đuôi, cho nên bà ta mới nghe không hiểu.

Lâm phu nhân tỏ rõ vẻ xấu hổ.

Nói thật, trước đó bà ta cũng từng nghĩ tới việc sẽ thẳng thắn với bà bà, nhưng cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, từ trước đến nay đều không dám nói ra. Đến giờ phút này bị người ta bức bách, bà ta lại càng không muốn nói.

Nhưng mà, lúc này bà bà hỏi đến mà còn không nói thật, sau này lại nói ra chuyện Chu Hoa là huyết mạch Lâm gia... thì có lẽ sẽ khiến lão thái thái tức giận.

Bà ta không muốn để điệt nữ mang theo Chu Hoa đi ra ngoài ở, trước đó Chu Hoa đã làm rất nhiều chuyện sai, nếu như đứa nhỏ này không được quản giáo thì sẽ bị hủy hoại.

Ở trong phủ, có bà ta quản thúc, Chu Hoa đừng nghĩ đến việc đi ra ngoài. Nhưng nếu hắn ở bên ngoài, bà ta cho dù muốn quản thì tay cũng không duỗi dài đến như thế.

Lâm phu nhân hơi do dự, đang đắn đo giữa việc có nên nói hay không. Hai người Chu thị đi theo phía sau bà ta thấy thế, cắn răng, tiến lên quỳ xuống: "Bá mẫu, Hoa nhi đúng là hài tử của biểu ca. Năm đó con tới đây ở là đã có bầu, biểu ca đã đính ước với biểu tẩu, con không muốn làm thiếp, biểu tẩu cũng không chấp nhận có người làm thiếp cho biểu ca, cho nên con về nhà gả cho người khác. Những năm qua, con và tên ma bệnh kia đều không ở chung một phòng."

Nếu như thân thế Chu Hoa không có ai biết đến thì còn có thể tiếp tục giấu diếm.

Nhưng Trương Chiêu Đễ đã đoán được, dựa vào cái miệng đó của nàng ta, không lật trời đúng là đời không nể. Chỉ nói ở trong phủ còn đỡ, nếu nàng ta chạy ra bên ngoài truyền lung tung thì không những các nàng bị hủy thanh danh, mà thê tử Lâm Tài Đức cũng có thể sẽ đối phó với mẫu tử bọn họ. Lúc đó... mới thật sự là xong đời!

Lão phu nhân ngây người.

Lúc đầu bà ta còn cho rằng mình nghe lầm, khi thấy vẻ mặt mấy người trong phòng đều không giống nói đùa, bà ta mới vô thức nhìn về phía nhi tức: "Đây đều là thật?"

Lâm phu nhân hơi tức giận, nhưng mà, việc đã đến nước này, cũng không cần thiết phải giảo biện.

Vẫn là câu nói kia, nếu như lúc lão phu nhân hỏi đến còn phủ nhận thì khi nào lão phu nhân còn sống, Chu Hoa có lẽ sẽ không thể vào được gia phả. Lão thái thái thân thể rất tốt, ăn được ngủ được, còn có thể sống rất lâu.

Chu Hoa đã gần mười lăm, sắp nghị hôn. Một đứa con của quả phụ mượn cư nhà thân thích sẽ không tìm được một mối hôn sự tốt. Nhận làm con thừa tự không được thì phải mau chóng nhận tổ quy tông.

"Vâng." Lâm phu nhân thấp giọng nói: "Nương, Hoa nhi đúng là thân sinh huyết mạch của Tài Đức."

Lão phu nhân nghe vậy, lập tức cảm thấy trong đầu ông ông, bà ta tay run run chỉ vào Lâm phu nhân: "Ngươi... Ngươi thật sự là… Ta phải nói ngươi như nào mới tốt?"

Từ xưa đến nay, thương nhân có địa vị thấp nhất, không ít thương nhân giàu có đạt đến trình độ nào đó thì đều sẽ nghĩ đến việc trở thành quan viên, triệt để thoát khỏi mác thương nhân, được người người tôn trọng. Lâm gia cũng vậy, thật vất vả khắc khổ mới đào tạo ra được Lâm Tài Đức. Lâm gia muốn thoát thai hoán cốt thì chỉ có dựa vào hắn. Lúc trước muốn có một mối hôn sự cho Lâm Tài Đức, lão phu nhân đã phải phí hết một phen công phu mới cầu được. Cũng bởi vì phụ thân của tôn tức là một cử nhân, tôn tử có nhạc phụ như này thì chí ít cũng có thể thi đậu được cử nhân, chuyện thoát thai đã thành hơn phân nửa.

Học giả không ưa nhất chính là thương nhân. Lúc lão phu nhân tới cửa cầu hôn, điều kiện trong đó chính là không thể bình thê không thể nạp thiếp, cũng phải cam đoan tôn tử tôn trọng thê tử.

Bây giờ thì hay, Lâm Tài Đức vậy mà lại có một đứa con trai lớn như thế, tính toán thời gian thì hẳn là vào lúc đính ước kia. Lão phu nhân chỉ cần nhớ tới tôn tử âm thầm thông đồng với nữ nhân bên ngoài và cảnh bà ta chỉ thiên thề trước mặt vị cử nhân kia thì đã cảm thấy trên mặt nóng bừng.

Bà ta sống hơn nửa đời người, tuổi tác càng lớn càng cần mặt mũi. Nhất là trước mặt người đi học, bà ta càng thêm khắc khe với chính mình. Bây giờ hay rồi, một câu chuyện nhục nhã như thế sắp bị rất nhiều người biết... Nghĩ đến việc sẽ bị cử nhân chỉ trích, lòng bà ta liền tràn đầy bực bội.

Bây giờ lão phu nhân đã lớn tuổi, người dám chỉ trích bà ta hầu như không còn tồn tại, không vui chỉ có thể nhăn mặt. Đương nhiên, bà ta không phải người dễ tức giận, nhưng việc hôm nay, bà ta thật sự nhịn không được, giận dữ mắng: "Ngươi là nương của Tài Đức, không giúp nó mà ngược lại còn cản trở nó. Nương gia của ngươi quan trọng như vậy sao? Tiền đồ của điệt nữ ngươi so với con trai ngươi còn đáng giá hơn sao?"

Bà ta đưa tay chỉ Chu thị: "Nữ nhân này tốt như vậy sao?"

Trong giọng nói không hề che giấu xem thường và ghét bỏ.

Chu thị: "..."

Trước kia, lão phu nhân chưa từng giận nàng, cũng sẽ không nói lời khó nghe, thậm chí còn khen tính tình nàng nhu thuận, còn không ít lần tiếc hận mệnh nàng khổ.

Ở trong mắt Chu thị, lão phu nhân chính là một trưởng bối hiền lành. Không ngờ sau khi trở mặt, bà ta lại đáng sợ như vậy.

Lâm phu nhân đã sớm đoán được sau khi bà bà biết nội tình thì chắc chắn sẽ giận dữ, mình cũng không tránh được bị quở trách. Nhưng đến giờ khắc này, trong nội tâm bà ta vẫn khó chịu không thôi, miễn cưỡng giải thích nói: "Chuyện Tài Đức và nàng ta hỗ sinh tình cảm con vốn dĩ không biết, sau này có bầu, hai người giấu diếm không nổi nữa mới nói cho con." Nói đến những thứ này, bà ta lại cảm thấy mình thật oan uổng: "Khi đó Tài Đức sắp đính ước, con đã bảo nàng ta phá thai, còn trả cho nàng ta không ít bạc..."

"Di mẫu!" Thấy Lâm phu nhân bắt đầu nói lại chuyện cũ, Chu thị lập tức hoảng hốt. Lão thái thái này nhìn thì như không quản sự, nhưng kỳ thật người nhà đều phải nghe lời bà ta. Lúc này lão thái thái đã rất chán ghét nàng, nếu như nghe nữa nói những thứ này, cho dù về sau nàng ta có thể vào cửa thì cuộc sống cũng không dễ chịu.

"Cũng đã là chuyện quá khứ, có thể đừng nói nữa không? Hiện tại quan trọng nhất là thân thế của Hoa nhi!"

Hoặc nói đúng hơn, quan trọng nhất là hôn sự của Chu Hoa mới đúng.

Lâm phu nhân bị điệt nữ nhắc nhở, lập tức liền ngừng nói, chỉ nói: "Nương, con biết sai rồi. Nhưng Hoa nhi đã lớn như thế, sẽ sắp đến tuổi nghị hôn, tính tình lại bướng bỉnh. Nếu thả nó ra thì sợ là đời này của nó sẽ bị phá hủy. Chúng ta phải quản giáo cho tốt... Con đã từng nghĩ qua, nếu như Hoa nhi nhận tổ quy tông thì tức phụ Tài Đức có lẽ sẽ rất tức giận. Tài Đức sắp tham gia thi Hương, vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc lại xảy ra những việc này thì chắc chắn sẽ có rất nhiều phiền phức."

Đến giờ phút này, Lâm phu nhân vẫn còn chưa bỏ đi được suy nghĩ trước đó, e dè nói: "Không bằng, làm giống như con nói với ngài, cho Hoa nhi làm con của Phú Quý trên danh nghĩa. Như thế, dù có nhận tổ quy tông cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ."

Lão phu nhân như có điều suy nghĩ.

Tần Thu Uyển không quan tâm hài tử sẽ theo danh nghĩa của ai, nhưng rất tình nguyện làm cho mấy người kia khó chịu, cười lạnh nói: "Ngươi nói cho liền cho? Ta cũng không phải là không sinh được nhi tử, tại sao phải giúp người khác nuôi con?"

Nàng nhìn Chu thị: "Hai mẫu tử này không có ý tốt, còn ý đồ hại Khai Nguyên sinh, ta không muốn dính dáng với người tâm địa độc ác như vậy. Đứa nhỏ này cho ai cũng có thể, nhưng ta không muốn."

Chu thị trừng mắt: "Trưởng bối ở đây, không tới phiên ngươi nói chuyện." Lại khinh bỉ nói: "Quả nhiên là phụ nhân nông thôn, không có quy củ."

"Phụ nhân nông thôn thì làm sao? Phụ nhân nông thôn có cướp nam nhân của ngươi à?" Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt: "Ta xuất thân không tốt, trong nhà cũng nghèo. Nhưng tuyệt đối sẽ không thông đồng với người có thê tử, càng sẽ không hãm hại một hài tử. Giống như ngươi, sinh thì sinh, còn chụp tội lên trên đầu người khác. Với phẩm tính của ngươi, trước khi xem thường người khác thì nên nhìn lại mình đi!"

Chu thị tức giận quá sức: "Biểu tẩu, ta kính ngươi lớn tuổi nên ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước."

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Ngươi có kính ta lúc nào? Dùng xem thường để kính à?"

Chu thị: "..."

Lão phu nhân chỉ cảm thấy đau đầu, vuốt vuốt mi tâm: "Đừng ồn ào nữa." Bà ta đảo mắt qua tất cả mọi người trong phòng, nói: "Hoa nhi sẽ là con trên danh nghĩa của Phú Quý."

Lâm phu nhân và Chu thị đương nhiên là không kìm được vui mừng, Tần Thu Uyển sắc mặt nhàn nhạt: "Ta không muốn nhặt loại nhi tử hời này về, người nào thích thì giữ!"

Lão phu nhân thật sự nổi giận: "Trương Chiêu Đễ, ta còn sống, bà bà ngươi cũng ở đây, cái nhà này không tới phiên ngươi làm chủ."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta biết. Cho nên, nếu các ngươi muốn nhận con thừa tự, ta cũng không ngăn cản được. Nhưng để ta không duyên cớ có thêm một nhi tử, ta cũng không làm được. Trước đó ta đã nói, nếu như Lâm Phú Quý cưới nhị phòng thì chúng ta chia tay. Qua tháng là nhị phòng sẽ vào cửa, dù sao ta cũng không thể ở lại. Chờ ta đi, các ngươi đừng nói là nhận ai làm con thừa tự, cho dù có trăm hài tử cho Lâm Phú Quý thì cũng tùy các ngươi."

Nghe vậy, sắc mặt lão phu nhân liền khó coi: "Trương Chiêu Đễ, ngươi đừng tưởng rằng trong phủ này không có ngươi thì không sống được."

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta thực sự không có ý nghĩ đó."

Cả hai trưởng bối đều rất tức giận vì Trương Chiêu Đễ không thức thời, Lâm phu nhân lạnh giọng dặn dò: "Người đâu, đưa Quý phu nhân về viện tử nghỉ ngơi thật tốt."

Tần Thu Uyển hiếu kì: "Đây là muốn cấm túc ta?"

Lâm phu nhân lạnh mặt nói: "Ngươi trở về tự suy nghĩ lại."

"Ta không sai." Tần Thu Uyển trầm ngâm một lát: "Có lẽ, ta có thể cân nhắc việc nói cho đệ muội biết chân tướng."

Lâm phu nhân: "..."

Bình Luận (0)
Comment