Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 489 - Chương 495

Chương 495
Nhìn Chu thị tự tin như vậy, Tần Thu Uyển luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Đời trước, lúc Trương Chiêu Đễ còn đang mang bệnh, Lâm phu nhân liền nhận Chu Hoa làm con thừa tự giống như Lâm Phú Quý, bởi vì Chu Hoa lớn hơn Lâm Khai Nguyên mấy tháng nên trở thành ca ca.

Tần Thu Uyển nheo mắt lại: "Ngươi định tìm ta tính sổ như nào?"

Chu thị cười lạnh: "Ngươi chớ đắc ý." Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Hôn sự của Lâm Phú Quý và Nghiêm Thanh Thanh được truyền ra ngoài.

Tất cả mọi người đều biết, Lâm gia muốn cưới nhị phòng cho cậu nhi tử mới từ nơi khác trở về.

Mấy người ở phủ thành đều cảm thấy việc này rất bình thường. Dù sao thì Trương Chiêu Đễ cũng chỉ là một phụ nhân nông thôn, không thể qua lại được với các phu nhân nhà giàu trong thành.

Cưới nhị phòng không cần thận trọng bằng thú thê, Lâm gia rất sốt ruột, Nghiêm gia cũng vậy, cho nên hôn kỳ đã định vào hai tháng sau.

Từ lúc truyền ra chuyện hai nhà đính ước đến lúc truyền ra hôn kỳ thì tổng cộng mới có hai ngày. Trong lúc đó, không có người nào tới hỏi ý kiến của Tần Thu Uyển. Còn Lâm Phú Quý thì đi sớm về trễ, tận lực né tránh nàng.

Cho nên, Tần Thu Uyển vẫn không tìm được cơ hội lấy được thiết kết thư. Nàng luôn ở cạnh hai tỷ đệ, cùng bọn nó nói chuyện phiếm, kỳ thật là đang vô tình hay cố ý dạy bảo hai đứa cách xử sự.

Chỉ chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Chu thị không tái giá, mà thuê một tiểu viện tử khác, mang theo Chu Hoa dời ra ngoài. Trước khi đi, còn đi tìm lão phu nhân chào từ biệt.

Đáng tiếc, lão phu nhân đã chán ghét hai mẫu tử, vốn dĩ không muốn gặp.

Chu thị rất là thất vọng, đứng ở cửa ra vào phúc thân cám ơn rồi lại đi đến chủ viện.

Tần Thu Uyển đang cùng Lâm Khai Cầm đi dạo ở trong vườn, nhìn thấy hai mẫu tử đi đến chủ viện, ánh mắt nàng thay đổi cũng đi theo vào cửa.

Lâm Khai Cầm hiếu kì hỏi: "Nương, người đi thỉnh an ạ?"

Từ lúc Tần Thu Uyển tỉnh lại, còn chưa đi thỉnh an ngày nào.

"Ta đến xem trò cười!"

Lâm Khai Cầm: "..." Thật quá là thẳng thắn.

Từ sau khi Tần Thu Uyển đánh Lâm Khai Nguyên gần chết thì tất cả hạ nhân trong phủ đều khách khí với nàng hơn không ít. Lúc hai mẫu tử vào cửa, thủ vệ bà đỡ không hỏi nhiều một câu, còn phúc thân hành lễ với hai người.

Chính vào cuối tháng, Lâm phụ và các quản gia đều rất bận, bình thường cũng không ở trong phủ.

Hai mẫu tử đi đến chính phòng, nhìn thấy tất cả hạ nhân đều đợi ở ngoài cửa, đại môn chính phòng lại đóng chặt.

Tần Thu Uyển có chú ý tới nha hoàn thiếp thân của Lâm phu nhân và nha hoàn bên cạnh Chu thị đều đang ở bên ngoài.

Tỷ muội một nhà đều có rất nhiều, người như Lâm phu nhân nguyện ý chăm sóc điệt nữ cũng không thấy là bao, cộng thêm ngày đó Chu thị nói với giọng điệu chắc chắn là sẽ tìm nàng gây phiền phức... Trương Chiêu Đễ là nông dân, đúng là không được người Lâm gia coi trọng. Nhưng nàng cũng là Lâm phu nhân, Chu thị là một thân thích không có chút căn cơ nào, rốt cuộc lấy từ đâu ra lực lượng nói ra câu đó?

Cho nên, trong đáy lòng Tần Thu Uyển liền nảy lên nghi ngờ.

Nhìn cửa sổ đóng chặt, nội tâm nàng khẽ động, ôm bụng nói: "Khai Cầm, lúc này chúng ta không tiện đi vào, ta đi ra phía sau một chuyến."

Nói xong, bèn nhanh chóng chạy dọc theo dưới hiên.

Nàng không đi vệ sinh, mà đứng ở phía sau chính phòng nghe ngóng, lờ mờ nghe được tiếng nói chuyện và tiếng khóc bên trong.

Người khóc là Chu thị, tiếng khóc thê lương, làm người nghe thương tâm.

"Di mẫu, người phải tìm cách đón bọn con trở về. Hoa nhi tuổi tác không nhỏ, còn sắp phải đính ước, nếu như nó cùng con ở bên ngoài thì chắc chắn sẽ không có được mối hôn sự tốt! Di mẫu... Người phải giúp bọn con..."

Nghe đến đó, Tần Thu Uyển không cảm thấy có cái gì không đúng. Váy của nàng bị cây gai bao lấy, nàng xoay người lấy lại váy, liền nghe thấy Lâm phu nhân oán hận nói: "Ta đã sớm nói là ngươi đừng làm chuyện dư thừa, ngươi thì tốt rồi, lại còn hãm hại Lâm Khai Nguyên. Nương bên kia đã rất dễ tính, chỉ còn chờ Nghiêm Thanh Thanh vào cửa thì ta sẽ tìm cơ hội thích hợp cho Hoa nhi vào gia phả... Bây giờ biến thành như vậy, ta giúp ngươi thế nào?"

"Con biết sai rồi." Chu thị bi thương khóc: "Những chuyện này cũng là chủ ý của con, không liên quan đến Hoa nhi. Di mẫu, bọn con đi xong người nhất định phải để tâm thêm, sớm ngày đón bọn con trở về."

"Ta biết!" Ngữ khí Lâm phu nhân mất kiên nhẫn: "Chuyện Hoa nhi không cần ngươi nhắc đến, ta còn gấp hơn ngươi!"

Nghe được câu này, Tần Thu Uyển lập tức buông váy ra, vì nàng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chu thị là mẫu thân, vì sao Lâm phu nhân lại còn lo lắng hơn cả mẫu thân?

"Di mẫu, có câu nói này của người, con đã an tâm rồi." Giọng của Chu thị tiếp tục truyền đến: "Hoa nhi nhất định sẽ nhớ kỹ ân tình này, sẽ hiếu kính người. Nếu nó có thể thuận lợi tiếp nhận gia tài trong nhà thì đến lúc... Biểu ca nhập làm quan, mà có cần bạc, nó nhất định sẽ hết sức giúp đỡ. Phụ tử đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim!"

Tần Thu Uyển vừa mới buông váy ra liền nghe thấy một câu như vậy, nhanh chóng đã hiểu ra mọi chuyện.

Chu Hoa chính là thân tôn tử của Lâm phu nhân!

Khó trách bà ta lại để bụng như thế, cũng khó trách Chu thị lại có lực lượng như thế. Còn vì sao không cho Chu Hoa nhận tổ quy tông, mà lại nhét Lâm Phú Quý vào, hẳn là vì muốn thuận lợi tiếp nhận gia tài.

Lâm Tài Đức là học giả, thê tử của hắn và nhi nữ cũng không thể làm ăn, cho nên, việc buôn bán mới đến phiên Lâm Phú Quý.

Đương nhiên, Lâm Phú Quý chữ lớn không biết, lại thô lỗ không hiểu chuyện. Lâm phụ từ trước đến nay đều không trông cậy vào hắn, mà đã đem tất cả tinh lực bỏ vào trên người Lâm Khai Nguyên.

Lâm Khai Nguyên mặc dù không đọc qua sách, nhưng người rất nhanh trí, học đồ rất nhanh.

Chu Hoa thì không như vậy, vốn dĩ không quan tâm đọc sách, phu tử ở phía trên giảng, hắn ở phía dưới ngủ. Có lẽ chính là bởi vì như thế mà Lâm phu nhân mới muốn cho hắn tiếp nhận việc buôn bán, mà không phải đi theo nhi tử đọc sách.

Đây chính là bí mật lớn nhất của Chu thị, Tần Thu Uyển đã đạt được mục đích liền cầm váy đi ra. Vừa ra tới bên ngoài, liền thấy một bà đỡ đang vẩy nước, nhìn thấy váy trong tay Tần Thu Uyển, lại nhìn bụi hoa sau lưng nàng, sắc mặt lập tức một lời khó nói hết.

Tần Thu Uyển vừa nhìn sắc mặt bà ta liền biết bà ta đang hiểu lầm. Bèn buông váy xuống, nghiêm mặt nói: "Tưới nước không tệ."

Bà đỡ khục khục một tiếng: "Phu nhân, vườn hoa không cần bón phân."

Tần Thu Uyển: "..."

Nàng cũng không thể thừa nhận mình chui vào trong bụi hoa là vì nghe lén, chỉ thầm than mình hơi xui xẻo, nói: "Không cho phép nói lung tung."

Bà đỡ lập tức bịt miệng lại.

Tần Thu Uyển mang theo tâm trạng phức tạp đi đến phía trước hiên, Lâm Khai Cầm đang không có việc gì ngồi ở trên ghế: "Nương, sao người đi lâu thế?"

"Đừng nói nữa." Tần Thu Uyển phất phất tay, muốn tiến lên trước gõ cửa, nhưng còn chưa tới gần liền bị nha hoàn ngăn cản: "Phu nhân đang nói chuyện với biểu cô nương, ngài chờ một lát."

Tần Thu Uyển gõ cửa một cái: "Nương, con tới thỉnh an người."

Tiếng khóc bên trong dừng lại, không bao lâu sau, đại môn mở ra. Chu thị con mắt đỏ ngầu xuất hiện ở sau cửa, nhìn trong ánh mắt tràn đầy bực tức: "Đây cũng không phải là giờ thỉnh an, ngươi cố ý cười vào mặt ta đấy à?"

"Ngươi thích nghĩ như vậy, ta không còn biện pháp nào khác." Tần Thu Uyển buông tay, kéo Lâm Khai Cầm vào cửa, nói: "Ta nghe nói Hoa nhi cũng đến đây, sao không nhìn thấy người?"

Chu thị vừa bảo nhi tử ở bên ngoài chờ, thấy trong vườn không thấy bóng người đâu. Nàng vội vàng sai người đi tìm.

Không bao lâu sau, liền có nha hoàn dẫn Chu Hoa tới.

Tần Thu Uyển đứng ở dưới hiên, nửa thật nửa giả cười nói: "Nghe nói sống lâu với người nào thì sẽ càng lúc càng giống người đó. Chu Hoa này, sao lại có dung mạo hơi tương tự với nhị đệ của ta thế nhỉ?"

Một lời ra, hai người liền thay đổi sắc mặt. Lâm phu nhân lên tiếng răn dạy: "Nói bậy bạ gì đó?"

Nói xong, bà ta vẫn chưa hết tức giận: "Trương Chiêu Đễ, nơi này cũng không phải trong thôn các ngươi, nhiều lời nhiều sai, về sau trước khi lời ra khỏi miệng, người phải suy nghĩ nhiều hơn. Mở miệng ra liền đắc tội người, người như ngươi, ta nào dám để ngươi gặp mặt với các phu nhân khác?" Bà ta cảm thấy mình cần phải giáo huấn nhi tức một chút, bèn nhắc nhở: "Nếu ngươi làm không tốt, về sau ta sẽ để Nghiêm cô nương giúp ta tiếp khách, về phần ngươi... thì cứ nhốt ở đằng sau đi."

Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Ta chỉ nói đùa, vì sao nương lại tức giận như vậy?" Nàng nhìn thoáng qua Chu thị: "Không phải bị ta nói trúng rồi đấy chứ?"

Nàng che miệng: "Khó trách ngài một lòng muốn nhận Chu Hoa làm con thừa tự, hoá ra hắn vốn dĩ chính là huyết mạch Lâm gia! Chỉ là... Nương, người thật không phúc hậu, rõ ràng là hài tử của nhị đệ mà người lại muốn nhận làm con thừa tự cho Phú Quý, phu thê bọn con cũng không thiếu nhi tử. Hơn nữa, qua hơn một tháng, lại có Nghiêm gia cô nương vào cửa, nàng ta trẻ tuổi mỹ mạo, thân tử khang kiện, không bao lâu nữa còn sinh hạ hài tử."

Nói đến đây, nàng xoay người rời đi: "Trước đó tổ mẫu còn bảo phải suy nghĩ, việc này không được rồi. Ta phải đi nói một chút để tổ mẫu bỏ đi ý nghĩ này. Nhi tử của ai phải chính là nhi tử của người đó, sao có thể nhận loạn như vậy?"

Thấy nàng muốn đi mật báo, hai người còn lại đều luống cuống.

Chu thị đã tự mình trải nghiệm qua cái miệng độc ác của Trương Chiêu Đễ, lúc trước bị cáo trạng, mẫu tử các nàng bị đuổi ra khỏi phủ, còn chọc giận lão phu nhân, nếu thêm một lần nữa thì các nàng thực sự không chịu nổi!

Lâm phu nhân cũng luống cuống, quan trọng không phải là về việc Chu Hoa nhận tổ quy tông, mà là việc nhi tử của bà ta còn phải dựa vào vào Nhạc gia giúp đỡ một tay. Nếu như chọc giận phụ thân là cử nhân của nhi tức thì hậu quả khó mà lường được.

Hai người tiến lên một bước, một trái một phải kéo tay áo Tần Thu Uyển lại: "Chiêu Đễ, mọi thứ đều cần thương lượng!"

Tần Thu Uyển kinh ngạc hỏi: "Ta chỉ thăm dò thôi mà, hoá ra Hoa nhi thật sự là nhi tử của nhị đệ?"

Lâm phu nhân: "..."

Việc này không được loạn truyền, dù chỉ là lời đồn đại thì khi truyền đến tai nhi tức cũng rất phiền phức. Huống chi việc này còn là thật, không thể truy cứu đến cùng!

Chu thị gấp đến độ vành mắt đỏ bừng, nàng hận ả phụ nhân trước mặt này, nhưng lại không thể không cầu xin nàng ta. Chịu đựng uất ức và khó chịu trong lòng, nàng cười làm lành nói: "Không phải."

 
Bình Luận (0)
Comment