Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 488 - Chương 494

Chương 494
Chu thị vừa rồi cũng là vì nghe được lời con mình nói nên bị tức hồ đồ đầu óc, cho nên mới vô ý thức chĩa mũi nhọn về phía Lâm Khai Nguyên. Nghe được lời con mình nói, nàng ta mới nhớ ra, Lâm Khai Nguyên sau khi đến phủ thành còn chưa từng đi đến Hoa Lâu, lần trước đi là bởi vì nàng ta dặn dò.

Nghĩ tới đây, Chu thị rất hối hận mình đã để nhi tử dẫn theo Lâm Khai Nguyên đi trải việc đời, cũng oán hận nhi tử không nghe lời. Trước đó đi Hoa Lâu nàng ta đã dặn đi dặn lại là bất luận Lâm Khai Nguyên có muốn qua đêm hay không thì đều không cho nhi tử mang theo Hoa nương lên lầu.

Kết quả, nhi tử không nghe lời, không những không khiến Lâm Khai Nguyên sa đọa, mà chính nó lại vùi sâu trong đó không nhổ ra được.

Lúc này trong lòng Chu thị đặc biệt khó chịu, chỉ nghĩ đến việc tách nhi tử ra, bèn hỏi: "Con tổng cộng đã đi qua đó bao nhiêu lần?"

Chu Hoa suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Nhớ không rõ. Từ tháng tám năm trước đến..."

Chu thị: "..." Vậy ra trước khi nàng ta dặn dò nhi tử mang Lâm Khai Nguyên đi đến Hoa Lâu, hắn đã đi qua rồi?

Tần Thu Uyển đứng ở một bên nghe hai mẫu tử đối thoại, nghe đến đó, bèn nói: "Hoá ra là đã sớm đi qua đó à. Biểu muội, ta khuyên ngươi một câu, nữ tử bên trong Hoa Lâu tiếp rất nhiều khách, không nên đi thường xuyên. Tốt nhất là lưu một nữ nhân trong nhà, Thủy Thanh rất phù hợp, vừa vặn Hoa nhi cũng yêu thích..."

"Ngươi im ngay!" Chu thị tức giận vô cùng: "Trương Chiêu Đễ, việc này không xong đâu."

Nói xong bèn kéo nhi tử, hai mẫu tử nhanh chóng biến mất trong sân.

Tần Thu Uyển cố ý gọi lại: "Ngươi đừng đi, chúng ta còn phải đi đến chỗ tổ mẫu nói chuyện rõ ràng. Nếu ngươi không đi, ta sẽ coi như hai nữ nhân kia là ngươi tìm đến đó!"

Chu thị vẫn không quay đầu lại.

Thế là, Tần Thu Uyển đổi một bộ y sam khác, không nhanh không chậm đi đến chỗ lão phu nhân.

"Tổ mẫu, con mới từ bên ngoài trở về, theo lý thuyết thì không nên lắm miệng, nhưng có một chuyện thực sự không nói ra thì không thoải mái." Tần Thu Uyển thở dài, đem chuyện Chu thị sáng sớm hôm nay tới cửa gây chuyện nói ra: "Bất luận xảy ra chuyện gì thì nàng ta thân là một khách nhân, cũng không nên đạp cửa phòng con."

"Hơn nữa, nàng ta còn vừa ăn cướp vừa la làng. Hai nha hoàn kia rõ ràng là nàng ta chọn tới đưa cho Khai Nguyên, con chỉ đưa trở về mà thôi, nhưng nàng ta trả đũa nói là con hại nhi tử của nàng ta. Nếu đưa nha hoàn chính là hại người thì cũng là nàng ta có ý muốn hại người trước."

Chu thị là điệt nữ của Lâm phu nhân, lão thái thái bình thường không hỏi đến chuyện mẫu tử bọn họ. Vẫn là câu nói kia, Lâm phủ phú quý, nuôi thêm mấy người vốn dĩ không hề khó, không cần thiết vì việc nhỏ như vậy mà gây lộn với nhi tức.

Mà điều kiện tiên quyết là khách nhân phải hiểu quy củ.

Lão thái thái lớn tuổi, sớm đã không quản sự, luôn để vạn sự tùy duyên. Nhưng thứ duy nhất để ý chính là dòng dõi trong nhà. Bây giờ khách hàng tới nhà làm hại trọng tôn tử nhà mình, bà ta sao có thể nhịn được? Lúc này bèn dặn dò nha hoàn bên cạnh: "Đi mời mẫu tử các nàng tới."

Chu thị sau khi mang theo nhi tử về viện tử thì đang tận tình khuyên bảo khuyên bảo nhi tử sớm bỏ đi ý động phòng, muốn thuyết phục hắn đuổi hai nha hoàn kia đi. Đáng tiếc đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, nàng ta không khuyên nổi. Trong lòng đang bực bội thì người bên cạnh lão thái thái đã đến.

Bình thường nàng ta rất thích thỉnh an lão thái thái, nịnh nọt bà ta thì cuộc sống cuộc hai mẫu tử cũng tốt hơn. Nhưng hôm nay thì khác, chuyện vừa mới xảy ra nàng ta vẫn chưa có quên.

Lúc này lão thái thái đến đây mời nàng ta, thấy thế nào cũng có liên quan đến chuyện vừa rồi. Chu thị mang theo tâm trạng lo lắng, lặng lẽ lấp mấy viên bạc qua: "Lão phu nhân tìm ta là bởi vì chuyện gì vậy?"

Trước kia có thể rất thuận lợi nhét bạc, lần này lại bị trả về, đáy lòng Chu thị liền trầm hơn.

Nha hoàn kia đẩy bạc, gương mặt lạnh lùng: "Đi thì biết."

Thái độ như vậy càng làm Chu thị không yên tâm, nghĩ nghĩ, nàng ta lặng lẽ dặn dò nha hoàn bên cạnh đi mời Lâm phu nhân.

Bất luận xảy ra chuyện gì thì di mẫu đều sẽ giúp đỡ nàng ta.

Lâm lão phu nhân chỉ cần nghĩ đến có người có ý định hủy hoại trọng tôn tử của mình thì liền giận không chỗ phát tiết, lập tức sai người mang hai nha hoàn tới.

Cho nên, lúc Chu thị đến, đã thấy hai mỹ mạo nha hoàn kia quỳ gối bên trong đường. Hai nha hoàn này không đáng chú ý, nếu không phải có chủ tử dặn dò thì cả một đời cùng lắm cũng chỉ ở nơi này.

Suy đoán trở thành sự thật, trong mắt nàng ta hiện lên một vòng kinh hoảng, cố gắng trấn định lại, tiến lên hành lễ. Trong lúc này, khóe mắt nàng ta đã lén lút đánh giá tình hình trong phòng, khi thấy Tần Thu Uyển ngồi ở bên cạnh lão phu nhân, lập tức nhịp tim như nổi trống.

Nhất định là Trương Chiêu Đễ đến đây cáo trạng!

Lão phu nhân giận dữ mắng: "Hai người các ngươi là ai mang về phủ?"

Hai nha hoàn cúi đầu, không dám lên tiếng.

Các nàng bây giờ đã là người trong phòng Chu Hoa, Chu thị nắm giữ khế ước bán thân của hai người, nếu như nói thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Lão phu nhân thấy các nàng không chịu nói, lập tức sai người bắt lấy hai người đánh bằng roi. Vẫn là câu nói kia, thứ khác đều có thể nhẫn nhịn, nhưng bà ta không chấp được có người ra tay với dòng dõi nhà mình.

Chu thị muốn cầu tình bảo vệ hai nha hoàn, nhưng nàng ta chỉ cần mở miệng thì sẽ càng làm cho người ta hoài nghi.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng gậy đánh ngột ngạt rơi trên da thịt và cả tiếng hai nha hoàn kêu lên thảm thiết, nghe thấy mà da đầu run lên.

Người lấy sắc hầu người luôn để ý đến dung mạo và thân thể của mình, hai nha hoàn hiểu rõ, chỉ cần các nàng có thể còn mạng, dung mạo vẫn còn thì vẫn có hi vọng sống sót. Cắn răng chịu được mấy lần, sau đó thấy Chu thị không mở miệng cầu tình, hai người cũng không còn cố chấp nữa: "Là Chu phu nhân."

Chu thị là thân thủ tiết, đến nơi này thì luôn không muốn có người đề cập đến nhà trượng phu của mình, cho nên, hạ nhân Lâm phủ đều gọi nàng ta là Chu phu nhân.

Nghe nha hoàn nói, Chu thị vô thức biện giải cho mình: "Ta không có! Ta cũng không nhận ra hai người này."

Hai nha hoàn không cảm thấy mình phạm phải tội quá lớn, cùng lắm là bị Lâm phủ bán đi. Dựa vào dung mạo của các nàng cũng có thể chiếm được một miếng cơm ăn. Cho nên, các nàng cũng không muốn thay Chu thị giấu diếm nữa, thấy nàng ta phủ nhận, còn nói ra tên người môi giới lúc trước chuộc các nàng từ bên trong Hoa Lâu ra.

Tìm được người môi giới, Chu thị có nói nhiều nữa cũng là uổng công.

Lão phu nhân nhìn thấy vẻ mặt Chu thị, biết đây chính là sự thật, tìm người môi giới đã không còn quan trọng, ngược lại sẽ khiến chút chuyện nhà mình bị người ngoài biết tới.

Bà ta không còn làm khó hai nha hoàn nữa, lập tức kêu người bán các nàng đi.

Sau khi nha hoàn bị mang đi, trái tim Chu thị nâng đến tận cổ họng, còn lỗ tai thì vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Không để nàng ta thất vọng, Lâm phu nhân tới rất nhanh. Vào cửa xong, bèn nở một nụ cười tiến lên hành lễ: "Nương, nhi tức nghe nói người đang nổi giận, là vì cái gì vậy ạ?"

Lão phu nhân vỗ mạnh lên bàn: "Điệt nữ của con vong ân phụ nghĩa. Phủ chúng ta có lòng tốt thu lưu nàng ta, nàng ta lại một lòng muốn hại Khai Nguyên, bị Chiêu Đễ nhìn thấu xong còn không biết xấu hổ chạy đi tìm Chiêu Đễ tính sổ. Cái tên khốn nạn kia chưa đến mười bốn tuổi đã bắt đầu áp kỹ, con còn muốn nhận nó làm tôn tử, ta thấy con bị váng đầu rồi... Tranh thủ thời gian tiêu tan tâm tư này cho ta!"

Quá mức tức giận, lão phu nhân bắn liên thanh giống như một quả pháo, nước bọt còn phun hết lên trên mặt Lâm phu nhân.

Lâm phu nhân vừa mới vào cửa đã bị mắng nhưng cũng không dám tức giận. Miễn cưỡng nở một nụ cười: "Nương, Hoa nhi rất ngoan, nương nó cũng không thâm trầm như vậy. Ở trong này liệu có hiểu lầm hay không?"

"Hai nha hoàn chính miệng thừa nhận, chính nàng ta cũng đã chấp nhận, làm gì còn có hiểu lầm?" Lão phu nhân lòng tràn đầy bực bội, nghĩ đến Lâm Khai Nguyên suýt nữa bị hại, bà ta liền giận chó đánh mèo lên nhi tức: "Ý của ngươi là ta mắt mờ không phân rõ được chân tướng sự thật, bị người ta kích thích nên cố tình gây sự với nương gia nhà ngươi?"

Trong lòng Lâm phu nhân đúng là nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cũng không dám thừa nhận, chỉ làm ra vẻ mặt sợ hãi: "Nhi tức không dám."

Thấy bà bà rõ ràng đã thật sự nổi giận, Lâm phu nhân vội vàng nói: "Nhi tức không dám. Chuyện nhận Hoa nhi làm con thừa tự, trước đó người cũng đã đáp ứng..."

"Ta chỉ nói là suy tính!" Lão phu nhân giận dữ: "Muốn làm dòng dõi Lâm gia ta thì ít nhất phải có phẩm tính thượng giai. Hồi trước hắn và Khai Nguyên trói phu tử lại, ngươi nói hắn bị Khai Nguyên làm hư, nhưng sau này ta đã hỏi qua phu tử thì rõ ràng chính là Chu Hoa ra tay trước, Khai Nguyên chỉ giúp đỡ đưa dây thừng, đã vậy còn bị hắn quát mắng mới đưa... Hắn đổi trắng thay đen, miệng đầy lời nói dối, muốn nhập gia phả Lâm phủ ta quả thực là si tâm vọng tưởng, các ngươi đều sớm tiêu tan tâm tư đó cho ta."

Chính là bởi vì lão phu nhân đã biết chân tướng chuyện phu tử bị trói, cộng thêm việc hai đứa vào Hoa Lâu bị tôn tức phụ tóm về, cho nên bà ta mới hiểu vì sao tôn tức phụ ra tay nặng như vậy.

Trước đó bà ta không nói ra, là vì cảm thấy chuyện đã xảy ra rồi, không cần thiết làm cho nhi tức khó xử.

Sắc mặt Chu thị đã trắng bệch như tờ giấy, nghe được một câu cuối cùng của lão phu nhân thì trong hốc mắt đã toàn là nước mắt, xin giúp đỡ nhìn về phía Lâm phu nhân.

Lão phu nhân đã lớn tuổi nên cũng bớt can thiệp vào chuyện trong phủ, ngày bình thường đối xử với mọi người rất hiền lành, Lâm phu nhân đã rất nhiều năm rồi không nhìn thấy bà ta tức giận nên cũng hơi bị dọa. Nhìn thấy ánh mắt của điệt nữ, bà liền làm bộ như không nhìn thấy, đương nhiên là vì muốn né tránh.

Chu thị thấy di mẫu không nhận ra ánh mắt của mình, bèn lên tiếng nói: "Di mẫu... Việc này phải làm sao bây giờ?"

Lâm phu nhân muốn giúp điệt nữ, nhưng lúc này bà bà đang sinh khí, bà cũng không dám mở miệng cầu tình lúc này, chỉ tức giận nói: "Mẫu tử các ngươi vô dụng, ta có thể làm sao?"

Lão phu nhân vẫn chưa hết giận: "Trong phủ chúng ta không chấp nhận được người có dụng tâm khác, khách hàng đã không tự giác thì chúng ta cũng chỉ có thể tiễn khách." Bà ta nhìn về phía Chu thị: "Nhìn cô nhi quả mẫu các ngươi đáng thương nên phủ ta cũng chứa chấp các ngươi gần ba năm, cho các ngươi thời gian nửa tháng, tái giá cũng được, tìm viện tử khác cũng được, tóm lại, nửa tháng sau, ta không muốn trông thấy các ngươi trong phủ!" Nói xong, bèn oán hận kéo tay áo về: "Nhìn mà bực bội!"

Lần này, Chu thị thật sự luống cuống.

"Lão phu nhân, con biết sai rồi, lát nữa con nhất định sẽ quản giáo Hoa nhi..."

Lão phu nhân nghiêm mặt: "Con của ngươi như thế nào không liên quan tới phủ bọn ta, chỉ cần hắn không làm hư Khai Nguyên là được. Hiện tại người ta nói chính là ngươi, ngươi mua nha hoàn mỹ mạo ý đồ làm hư trọng tôn tử của ta, ta không tính sổ với ngươi đã là nể mặt ngươi. Nếu ngươi con dây dưa nữa thì ta sẽ đưa mẫu tử các người đến nha môn!" Bà ta cất giọng dặn dò: "Tiễn khách!"

Lập tức có nha hoàn đi vào cửa mời Chu thị đi ra ngoài.

Chu thị không muốn đi, còn muốn cầu tình. Nhưng đang định quỳ xuống, thì liền nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của di mẫu, nàng ta cân nhắc một chút, đem lời đến bên miệng nuốt trở vào, đi theo nha hoàn ra cửa.

Vừa ra đến cửa, lại mạnh mẽ trừng mắt liếc nhìn Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển không quan tâm, nàng chỉ là nói ra những chuyện Chu thị làm với Lâm Khai Nguyên mà thôi. Chẳng lẽ chỉ cho phép nàng ta làm, còn không cho phép khổ chủ giải oan à?

Lão phu nhân lúc này đang bực bội trong lòng, Tần Thu Uyển thuận thế cáo từ.

Đi ra ngoài không bao lâu liền thấy Chu thị đứng ở bên đường, bộ dáng hình như đang chờ người.

"Trước kia là ta coi thường ngươi." Trong ánh mắt Chu thị tràn đầy hận ý: "Cuộc sống còn dài, hãy đợi đấy."

 
Bình Luận (0)
Comment