Chương 493
Lâm Phú Quý không hiểu, bèn hỏi lại: "Nàng có ý gì?"
Tần Thu Uyển cũng không giải đáp cho hắn: "Chỉ là cảm khái mà thôi." Nàng nhắc nhở: "Thiết kết thư, ngươi dự định viết ở đâu?"
"Hai chúng ta là phu thê nhiều năm, bây giờ cuộc sống đã dễ chịu, nàng thật sự cam lòng rời đi sao?" Lâm Phú Quý thở dài: "Chiêu Đễ, nàng đừng nhất thời tức giận mà làm ra chuyện manh động. Ta nghe ngóng rồi, tính tình Nghiêm cô nương rất tốt, các nàng nhất định có thể ở chung được. Đúng rồi, vừa nãy hai người các nàng đã gặp mặt, nàng cảm thấy nàng ấy như thế nào?"
"Chỉ thấy một mặt, cảm giác không ra." Tần Thu Uyển lên xe ngựa: "Đây cũng không phải là chỗ nói chuyện, tìm không được bút mực giấy nghiên thì chúng ta về phủ trước đi!"
Lâm Phú Quý không trở về xe ngựa của mình, mà là chui vào cùng nàng.
Tần Thu Uyển thấy hắn đi vào, đạp mạnh một cái.
Bất ngờ không kịp đề phòng, Lâm Phú Quý chưa kịp tránh, cộng thêm sức lực nàng rất lớn nên hắn căn bản không đứng vững được. Cả người ngửa ra sau, mạnh mẽ té ngã xuống đất, đau đến mức sắc mặt hắn vặn vẹo, hắn che eo giận dữ nói: "Nàng điên rồi sao?"
Tần Thu Uyển đứng trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống hắn: "Hai chúng ta chỉ kém một phần thiết kết thư là không còn là phu thê nữa rồi, ngươi gần đây ngủ với không ít nữ nhân, ta sợ trên người ngươi có bệnh nên mới muốn cách xa một chút."
Lâm Phú Quý: "..."
Hắn coi như là hiểu rõ, nữ nhân này đang tức giận bởi vì những chuyện kia, nhất là vừa rồi nàng còn đi gặp Nghiêm Thanh Thanh, lúc này hẳn là đang nổi nóng.
Trên đường hồi phủ, Tần Thu Uyển còn được chợp mắt một lát.
Lâm Phú Quý theo thật sát phía sau, hai người chân trước chân sau vào phủ, vừa về viện tử, Tần Thu Uyển đã sai người chuẩn bị bút mực giấy nghiên.
Đến khi Lâm Phú Quý vào cửa, mực đã mài xong. Tần Thu Uyển cũng không ngẩng đầu lên: "Ta đã sai người đi mời phu tử Khai Nguyên đến đây."
Lâm Phú Quý nhíu mày lại: "Chiêu Đễ, ta không muốn bỏ nàng."
"Nhưng ngươi đúng là muốn lấy nhị phòng." Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Trước đó ta cũng đã nói, ta không thể dễ dàng tha thứ cho việc bên cạnh ngươi có nữ nhân khác, nếu ngươi muốn đem các nàng về thì ta nhất định phải rời đi."
Lâm Phú Quý không hiểu hỏi lại: "Nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, rất nhiều phu nhân nhà giàu đều có thể tiếp nhận, vì sao nàng không thể?"
"Bởi vì ta là nông dân." Tần Thu Uyển sợ nước mực khô lại không viết được, lại cho thêm một chút nước vào mài: "Lúc phu nhân nhà giàu thành thân đều biết nam nhân của mình sẽ tam thê tứ thiếp, còn lúc ta gả cho ngươi thì chưa từng nghĩ như vậy."
Lâm Phú Quý trầm mặc: "Cho dù nàng quyết tâm muốn đi thì cũng phải hỏi qua ý kiến trưởng bối trong nhà. Hơn nữa, cũng phải nói rõ ràng cho hai đứa bé."
Hắn nói xong bèn nhanh chóng bỏ chạy.
Tần Thu Uyển nhìn ra hắn không chịu, lúc muốn bắt hắn cũng đã không kịp, tránh được nhất thời nhưng không tránh được một thế. Nàng lúc này hừ lạnh một tiếng, ném mực trong tay rồi đi rửa mặt.
Từ gian phòng nhỏ đi ra, liền thấy có một người ngồi trước bàn trang điểm.
Lâm Khai Cầm đang ngẩn người, bị động tĩnh sau lưng đánh thức rồi liền thấy nương trong gương đồng toàn hơi nước. Nàng quay người lại: "Nương, vừa rồi phụ thân tới tìm con nói là người muốn rời khỏi Lâm phủ, thật sự có chuyện này sao?"
"Đúng." Tần Thu Uyển không giấu diếm: "Phụ thân con đã định hôn sự, là Nghiêm gia cô nương. Trước đó con nói muốn ở lại, ta cũng không miễn cưỡng con. Chờ phụ thân con nghĩ thông suốt, viết thiết kết thư xong thì tự ta sẽ rời đi."
Lâm Khai Cầm có chút nóng nảy: "Nương, người không thể không đi sao? Cuộc sống ở Lâm gia tốt như vậy, vì sao người lại muốn nghĩ quẩn?"
"Vốn là ta muốn mang con cùng đi, nhưng nếu con không chịu thì ta cũng không bắt buộc." Tần Thu Uyển dặn dò: "Ta ra ngoài dàn xếp xong thì sẽ cho người truyền tin cho con. Con ở lại chỗ này, nhớ chăm sóc đệ đệ, nếu như hai tỷ đệ các con xảy ra chuyện thì nhớ phái người tới nói cho ta."
Nghe nàng nói như thế, Lâm Khai Cầm kinh ngạc hỏi: "Nương, người không hồi hương sao?"
Tần Thu Uyển cười: "Người duy nhất ta lo lắng trên đời này chính là tỷ đệ các con, các con ở nơi này, ta đương nhiên cũng sẽ không đi."
"Vậy người ở lại trong phủ đi." Lâm Khai Cầm nói: "Nương, người đừng nghĩ đến việc sẽ bị những nữ nhân của phụ thân ức hiếp. Trước đó cả nhà chúng ta sống nương tựa vào nhau nhiều năm, phụ thân cũng không phải tảng đá, sẽ không để cho người ta ức hiếp người đâu. Người ở lại đi, coi như là vì bọn con..."
"Các con là con cái của ta, ta thương các con, nhưng mà ta cũng thương chính ta, không muốn ở lại chịu oan ức." Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Đừng có nhiều lời, ý ta đã quyết."
Lâm Khai Cầm còn muốn khuyên nữa, nhưng lại nghe thấy bên ngoài đang có chuyện rất ồn ào, hình như là có người mạnh mẽ xông vào viện tử. Hai người còn chưa đứng dậy, cửa phòng đã bị một người đá văng ra.
Chu thị nổi giận đùng đùng đứng ở cửa, nhìn thấy Tần Thu Uyển, ánh mắt như rắn độc: "Trương Chiêu Đễ, ngươi thật xấu xa."
Tần Thu Uyển không hiểu nổi: "Ta làm cái gì?"
"Con ta mới mười bốn tuổi, vậy mà ngươi dám đưa nữ nhân cho nó." Chu thị nhớ tới tình hình sáng nay nhìn thấy trong viện nhi tử, một cỗ tức giận liền bay thẳng lên trán, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính ngươi cũng có hài tử, hẳn phải biết động phòng sớm thì không tốt cho thân thể hài tử, vì sao lại hại nhi tử của ta?"
"Trương Chiêu Đễ, sau khi ngươi vào cửa ta tránh được đều tránh, chưa từng nói lời khó nghe với ngươi, lúc trước còn giúp ngươi giải vây mấy lần. Ta không cầu ngươi nhớ kỹ ân tình của ta, nhưng ngươi cũng đừng hại ta. Ta đắc tội ngươi chỗ nào? Có phải ngươi xem bọn ta là cô nhi quả mẫu thì sẽ dễ khi dễ đúng không?" Nàng tức giận vô cùng: "Việc này không xong đâu! Ta sẽ bảo di mẫu giúp ta đòi lại công đạo!"
Lâm Khai Cầm vẫn là một cô nương gia, những chuyện này không hợp nói trước mặt nàng.
"Khai Cầm," Tần Thu Uyển vỗ vỗ vai của nàng: "Chuyện này không liên quan đến con, con đi về trước đi."
Chu thị vừa nhìn liền biết không có ý tốt, Lâm Khai Cầm có chút không yên lòng: "Nương, cái này. . ."
Tần Thu Uyển tự mình đẩy nàng ra cửa: "Trong lòng ta nắm chắc, không có việc gì đâu, con đi trước đi."
"Ngươi lấy đâu ra tự tin mà cho rằng ngươi hủy hoại nhi tử ta xong thì sẽ không sao?" Chu thị lửa giận ngút trời: "Trương Chiêu Đễ, ngươi đừng ép ta."
Tần Thu Uyển đóng cửa thật kỹ xong thì khoanh tay tựa ở trên cửa: "Có câu quý nhân hay quên chuyện, ngươi cũng không phải là quý nhân, chỉ là thân thích đến Lâm gia ăn bám, sao trí nhớ lại kém như vậy, ngươi không cảm thấy hai nha hoàn kia nhìn rất quen mắt sao?" Nàng lắc đầu: "Để ta nhắc nhở ngươi một chút, hai nha hoàn kia là ngươi lựa ra đưa đến bên cạnh con ta, ta chỉ là trả lại cho ngươi mà thôi, ta hại con ngươi khi nào?"
Chu thị nghe nàng châm chọc khiêu khích, tức giận đến mức suýt nữa nhảy dựng lên.
Việc chọn người đưa đến bên cạnh Lâm Khai Nguyên được nàng ta làm rất bí ẩn, cũng không biết nữ nhân nông thôn này từ nơi nào biết được chân tướng.
"Ai nói là ta chọn?" Chu thị không buông tha: "Ngươi tìm người ra đây cho ta, ta muốn đối chất với hắn. Tùy ý nói xấu người khác, người này thật quá thất đức."
Tần Thu Uyển nhẹ nhàng nói: "Ta đoán."
Chu thị nghẹn họng.
Nàng ta tưởng là nữ nhân này biết được tin tức xác thật nên mới chắc chắn như thế, không ngờ chỉ là suy đoán. Trong nội tâm nàng ta lập tức đã có lực lượng, cười lạnh nói: "Chỉ dựa vào suy đoán, ngươi liền hại nhi tử của ta, việc này không xong đâu. Ta muốn đi tìm di mẫu, đi tìm lão phu nhân làm chủ cho ta!"
Nói xong bèn đưa tay kéo Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển từ chối, nói: "Rốt cuộc là ai mua hai nha hoàn kia, chính các nàng ta tự biết, tìm người đến hỏi một chút là được rồi."
Chu thị nghe vậy, lập tức nói: "Ngươi đã sớm mua hai nha đầu kia, lát nữa các nàng tất nhiên sẽ xác nhận là ta, có đúng hay không? Ngươi thật xấu xa..."
Tần Thu Uyển không để yên nghe nàng ta chỉ trích, lạnh lùng nói: "Ta không hề làm gì để bị ngươi nói là ác độc. Ta chỉ là đưa nha hoàn ngươi đem tới trở về mà thôi, nếu ngươi cảm thấy oan ức thì chúng ta đi đến chỗ tổ mẫu phân biệt trắng đen, mang cả hai nha hoàn theo. Đến lúc đó rốt cuộc là ngươi có ý khác, hay là ta thu mua các nàng nói xấu ngươi, sau mấy chục gậy đánh, đánh đến mức máu thịt be bét thì không sợ các nàng không nói thật."
Nghe vậy, Chu thị giống như là bị người tóm lấy yết hầu, một chữ cũng không ra nổi.
Hai nha hoàn kia tướng mạo mỹ mạo, mọi cử động đều có ý câu dẫn người khác. Là nàng ta cố ý nhờ người môi giới mang ra từ bên trong Hoa Lâu, trong phủ chỉ có một mình nàng ta và hai nha hoàn kia biết chân tướng, nhưng người bên ngoài Lâm phủ biết việc này cũng có mấy vị.
Những người kia đã thấy qua việc đời, một chút bạc cũng không thu mua được. Nếu quả thật làm loạn đến chỗ lão phu nhân, hai nha hoàn không chịu nổi hình phạt tất nhiên sẽ nhận, mà mấy người phía ngoài cũng sẽ không giúp nàng ta giấu diếm nữa.
Nàng ta đứng tại chỗ, sắc mặt kinh nghi bất định.
Tần Thu Uyển tiến lên kéo tay áo nàng ta: "Đi đi, thừa dịp tổ mẫu còn chưa ngủ trưa, chúng ta đi điều tra rõ."
Lần này, đến phiên Chu thị không muốn đi.
Nàng ta đang muốn tìm một lý do không đi thì ở cửa viện lại truyền tới tiếng ồn ào, lần này là Chu Hoa, hắn vội vã chạy vào cửa: "Nương, Thủy Thanh là nữ nhân của con, sao người có thể đuổi nàng ấy đi?"
Hắn không nhìn người khác mà trực tiếp chạy vội tới trước mặt Chu thị: "Tối hôm qua bọn con mới động phòng, hôm nay người đã đem người đi. Người khác nhìn thấy sẽ cho rằng con đến cả nữ nhân của mình cũng không bảo hộ được, con sẽ thành cái gì?"
"Nương, người giữa Thủy Thanh ở lại, ngày sau con nhất định sẽ nghe lời người!"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Biểu muội, Hoa nhi nói đúng. Thân là nam nhi thì nên phải có trách nhiệm. Nó muốn chăm sóc nữ nhân của mình, ngươi nên giúp nó mới đúng."
Vừa dứt lời, liền đối mặt với ánh mắt hung tợn của Chu thị.
Nàng ta trừng mắt liếc nhìn Tần Thu Uyển sau đó lại nhìn về phía Chu Hoa: "Hoa nhi, con đừng ngu xuẩn. Hai người bọn nó là người khác cố ý đưa đến trước mặt con muốn con tự hại mình. Ta là vì tốt cho con."
Chu Hoa nói năng hùng hồn: "Cho dù như thế thì tỷ muội các nàng cũng chỉ là hai nữ tử yếu đuối, có hại con cũng không phải là bản ý của các nàng, các nàng cũng là thân bất do kỷ. Chúng ta không thể vì cừu hận với người khác mà khiến các nàng tiếp tục lang bạt kỳ hồ."
Ở một góc độ nào đó mà nói thì lời này của Chu Hoa vẫn rất có đạo lý.
Đương nhiên, việc hắn giữ lại hai nữ tử là thật sự thương tiếc cho mệnh đồ các nàng nhiều thăng trầm, hay là bởi vì thấy sắc khởi ý thì cũng chỉ có chính hắn mới rõ ràng.
Chu thị tức giận quá sức: "Hoa nhi, con tuổi tác còn nhỏ, bên cạnh không thể có nữ nhân!"
Chu Hoa tỏ rõ vẻ xem thường: "Không phải người chỉ sợ con thương thân thôi sao? Chính con hiểu rõ nên sẽ không quá hấp tấp đâu, trước đó con đi Hoa Lâu cũng bốn năm ngày mới đi một lần!"
Chu thị: "..." Hoa Lâu?
Trong phút chốc, nàng ta suýt nữa bị tức điên lên rồi: "Ai dẫn con đi?" Nghĩ đến cái gì, nàng ta hỏi lại: "Có phải Lâm Khai Nguyên hay không?"
Lời hỏi ra miệng, Chu Hoa vẫn chưa trả lời, nhưng mà nàng ta đã biết được chân tướng, hung dữ trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển: "Quản lý con của ngươi đi!"
Tần Thu Uyển còn chưa nói tiếp, Chu Hoa đã khinh bỉ mở miệng: "Lâm Khai Nguyên là cái đồ nhà quê, làm gì biết Hoa Lâu? Lần trước con dẫn hắn đi, hắn nhăn nhăn nhó nhó đến cả nữ nhân cũng không dám đụng vào. Sau này còn bị dạy dỗ một trận, con thấy hắn không còn dám đi nữa đâu."
Chu thị: "..."