Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 486 - Chương 492

Chương 492
Có một vài người một số việc đều trốn không thoát. Hơn nữa, có số ít người Tần Thu Uyển cũng không thể tránh.

Hương Vân lâu nằm trên con đường phồn hoa nhất nội thành, là lầu ba tầng số ít ở nội thành. Nàng vừa xuống xe ngựa, lập tức có tiểu nhị tiến lên nghênh đón: "Là Lâm phu nhân đúng không?"

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn hắn: "Ngươi biết ta?"

Tiểu nhị hơi xấu hổ: "Chuyện của Lâm gia rất nhiều người đều nghe nói qua, tiểu nhân ở tửu lâu này vì nghênh đón mang đến, đương nhiên cũng đã được nghe nói."

Thực ra cũng không phải là như vậy, mà là vị cô nương trên lầu kia có dặn hắn là nhìn thấy Lâm phu nhân liền trực tiếp mời lên lầu. Tiểu nhị cũng không biết vị phu nhân nông thôn Lâm gia kia, sợ làm không xong việc này nên mới cố ý tìm người nghe ngóng.

Nông dân thì da thịt sẽ đen hơn phu nhân nội thành một chút, nhưng tiểu nhị nghe qua xong còn sợ mình không nhận ra. Đến khi thật sự nhìn thấy người, hắn mới biết mình lo ngại là đúng.

Phu nhân nông thôn này vừa nhìn liền rất thô ráp, dù đã mặc vào áo tơ quý giá, mang lên đồ trang sức thì vẫn hoàn toàn khác biệt với phu nhân nội thành h. Đương nhiên, khí chất cũng không quá kém. Có lẽ là dựa vào ăn mặc, tuy vị Lâm phu nhân này da thịt hơi tệ chút, nhưng vẻ mặt và khí chất đều không tệ chút nào.

Tần Thu Uyển cũng không hỏi gì nữa, đi theo hắn vào cửa: "Nghiêm cô nương tới rồi sao?"

"Tới rồi." Tiểu nhị mỉm cười: "Còn cố ý dặn dò tiểu nhân, chờ ngài tới liền mang đồ ăn lên."

Sau này nhị phòng Lâm Phú Quý cưới chính là đại cô nương Nghiêm phủ một phú thương nội thành, còn là đích nữ của đích thê.

Đích thê của Nghiêm lão gia mất sớm, có câu có kế mẫu sẽ có kế phụ, lời này quả nhiên không sai. Nếu không, Nghiêm Thanh Thanh cũng không phải gả cho một người quê mùa từ nông thôn đến như Lâm Phú Quý.

Nghiêm Thanh Thanh năm nay mười tám. Lúc trước nàng đến tuổi nghị hôn, trong nhà không ai quan tâm đến nàng. Sau này tổ mẫu nàng qua đời, nàng phải giữ đạo hiếu, cho nên mới kéo dài tới hiện tại.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển vào cửa, Nghiêm Thanh Thanh mỉm cười đứng dậy, chìa tay ra: "Ngồi đi."

Cửa lại một lần nữa đóng lại, Nghiêm Thanh Thanh nhìn về phía Tam Nguyệt: "Ngươi cũng xuống dưới ăn cơm đi, ta và chủ tử ngươi có một số việc cần thương lượng."

Tam Nguyệt không nhúc nhích, mà nhìn về phía Tần Thu Uyển.

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Đi đi!"

Tam Nguyệt vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hai người. Nghiêm Thanh Thanh cười rót một chén rượu, đặt ở trước mặt Tần Thu Uyển: "Ta luôn cảm thấy ngươi rất hiền hòa, giống như hai chúng ta đã quen biết hồi lâu, về sau ta sẽ gọi ngươi là tỷ tỷ."

Đây không phải là thương lượng, mà là thông báo.

Tần Thu Uyển nhìn ra được sự khinh thường của nàng đối với mình, cũng không nhận rượu, chỉ hỏi: "Nghiêm cô nương, hai chúng ta hình như không quen biết, ngươi nói tìm ta có chuyện quan trọng cần thương lượng, là chuyện liên quan tới phu quân ta, hay là chuyện gì?" Nàng e dè hỏi: "Phụ thân hài tử của ta thích trêu hoa ghẹo nguyệt, còn nói cái gì mà nam nhân tam thê tứ thiếp là bình thường, ta cũng không quản được hắn, có phải hắn lại ở bên ngoài quyến rũ nữ nhân nào hay không... Ta biết tật xấu của hắn, ngươi không cần băn khoăn, cứ nói cho ta biết tình hình thực tế là được."

Nghiêm Thanh Thanh nghĩ nghĩ một lát, còn chưa mở miệng đã nghe thấy nàng nói một chuỗi dài như thế. Lúc nghe tới những khuyết điểm của Lâm Phú Quý, nụ cười trên mặt nàng ta cứng đờ, sau đó, đã hoàn toàn không cười được nữa.

Tần Thu Uyển vẫn luôn âm thầm chú ý đến ánh mắt của nàng ta, thấy thế bèn ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ hắn gây ra đại họa, đụng phải người không nên đụng? Quả phụ hay là nhân tình của người khác?"

Nàng càng nói càng thêm thái quá, Nghiêm Thanh Thanh không thể nhịn được nữa: "Không phải."

Tần Thu Uyển thở dài, đưa tay vỗ ngực: "Vậy là tốt rồi."

Nghiêm Thanh Thanh sợ nàng còn nói những thứ không nên, bèn nói luôn: "Ta tin tỷ cũng đã được nghe nói chuyện Lâm gia muốn mời nhị phòng cho huynh ấy. Có lẽ tỷ còn không biết, Lâm bá mẫu và mẫu thân của ta đã bí mật gặp nhau mấy lần, đã hạ tiểu định ước rồi."

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Lấy ngươi?"

Sắc mặt Nghiêm Thanh Thanh không tốt lắm, nhưng cũng không phản bác.

Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Cô nương, thứ cho ta nói thẳng. Có phải ngươi có ẩn tật gì hay không? Nếu không, vì sao lại nghĩ quẩn gả cho cho một tên quê mùa như vậy làm nhị phòng?"

Nghiêm Thanh Thanh đen mặt: "Hôn nhân việc lớn là phụ mẫu chi mệnh, ta là một cô nương gia, không làm chủ được."

"Vậy chính là phụ thân ngươi có bệnh." Tần Thu Uyển rất thẳng thắn, dù sao nàng cũng là nông dân, nông dân không hiểu được mấy chuyện quanh co, đương nhiên sẽ nói rất thẳng.

"Ngươi là một cô nương gia, trong nhà giàu có, lại đẹp như vậy. Ngoại trừ nhà quan thì hạng người gì mà không gả được? Phụ thân ngươi có thù oán với ngươi sao?"

Nghe những lời này, trong lòng Nghiêm Thanh Thanh đặc biệt khó chịu.

Nàng ta cũng cảm thấy mình gả cho Lâm Phú Quý là quá oan ức, nhưng mà, sau nhiều lần cân nhắc nàng ta cũng cảm thấy mối hôn sự này không tệ.

Những chuyện ở Lâm gia cũng không phải là bí mật, sau khi nghe ngóng thì liền biết. Ví dụ như, công tử Lâm phu nhân sinh ra năm sau sẽ tham gia thi Hương, nếu trúng tuyển thì chính là cử nhân, cử nhân đã có thể quyên quan nhập làm quan, dựa vào vốn liếng của người Lâm gia, việc làm quan chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Người làm quan không thể tranh lợi cùng dân, cuối cùng Lâm gia chắc chắn sẽ rơi vào trong tay Lâm Phú Quý. Nếu ai gả cho hắn thì chính là đương gia chủ mẫu của Lâm gia.

Nghiêm Thanh Thanh có thân thế không tệ, nhưng bởi vì bị trì hoãn mấy năm nay nên tuổi tác đã có chút lớn, phóng tầm mắt mà nhìn thì nhất thời cũng không tìm ra được người quá tốt có thể gả ở trong thành này. Hoặc là gả cho thứ tử, hoặc là làm kế thất cho người ta.

Nam nhân tuổi tác hơi lớn thì không được, trái lo phải nghĩ, nàng ta vẫn cho rằng gả cho Lâm Phú Quý từ nông thôn tới vẫn là tốt nhất. Hắn từ nông thôn đến, không đọc qua sách chưa thấy việc đời, chuyện gì cũng không hiểu, chuyện trong nhà ngoài nhà đều phải trông cậy vào nàng. Hơn nữa, người Lâm gia không nhiều, ở chung sẽ không quá phức tạp, lại có một tiểu thúc tử sắp làm quan, mối hôn sự này càng xem càng tốt.

Về phần háo sắc...cũng không phải là thói xấu lớn, nếu như chết sớm một chút thì nàng ta càng có thể thư thái.

Nghĩ đến những thứ này, sắc mặt khó coi của Nghiêm Thanh Thanh đã hoà hoãn lại: "Hôn sự đã định, nói nhiều cũng vô dụng."

Tần Thu Uyển đập bàn một cái: "Ngươi không quan tâm nhưng ta quan tâm! Nếu ngươi vào cửa, trong mắt trong lòng Lâm Phú Quý còn có thể có vị trí của ta sao?"

Nghiêm Thanh Thanh chợt động tâm, uống một hớp nước, mới nói: "Tỷ tỷ, kỳ thật hôm nay ta đến là muốn thương lượng với tỷ việc này."

Tần Thu Uyển hiếu kì: "Ngươi không thành thân nữa?"

Nghiêm Thanh Thanh: "..."

Nàng ta đột nhiên phát hiện, nói chuyện với nông dân thật là mệt mỏi.

"Không phải." Nghiêm Thanh Thanh nghiêm túc đáp: "Thực ra từ nhỏ đến lớn ta đều không nghĩ tới việc làm nhị phòng cho người ta, đáng tiếc thiên ý trêu người, không phải do ta lựa chọn. Ta chỉ có thể hết sức làm cho mình sống dễ chịu hơn một chút." Nói đến đây, bèn dừng một chút: "Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy ta như này cũng là có lỗi sao?"

Tần Thu Uyển khoát tay áo: "Không sai, ai mà không muốn mình sống dễ chịu?"

"Tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ từ nông thôn tới, ở trong nhà còn phải vất vả làm việc nông, ở viện tử cũng không tiện, quanh năm suốt tháng không được ăn thịt mấy lân." Nghiêm Thanh Thanh lắc đầu: "Cuộc sống đó, ta chỉ nghe đã cảm thấy ngạt thở."

Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ không vui: "Ngươi tới tìm ta không phải là vì nói những lời này làm cho ta nhục nhã đấy chứ?"

"Không phải." Nghiêm Thanh Thanh chân thành nói: "Ta muốn cho tỷ được sống cuộc sống tốt hơn!"

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Nói nghe một chút."

Nghiêm Thanh Thanh cũng không sốt ruột, hỏi: "Tỷ tỷ ở Lâm gia mấy ngày này sống như thế nào? Trưởng bối Lâm gia có làm khó dễ tỷ hay không? Hạ nhân có lãnh đạm hay không?"

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Tần Thu Uyển rủ đôi mắt xuống.

"Lời ấy sai rồi." Nghiêm Thanh Thanh khoát khoát tay chỉ: "Càng nhà giàu sang thì càng để ý xuất thân nhi tức trong nhà, tỷ tỷ nhập phủ với thân phận như vậy, ta cho dù không hỏi thì cũng biết cuộc sống sẽ không sống dễ chịu. Tỷ tỷ ở lại Lâm phủ, cả một đời đều sẽ bị người ta chế nhạo, không biết tỷ tỷ có nghĩ tới việc rời đi hay không?"

Trước đó Tần Thu Uyển ở Lâm phủ đã nhắc đến việc muốn rời đi, nhưng mà vì có Lâm gia che giấu nên những chuyện này vẫn chưa bị truyền ra.

"Nam nhân của ta và hài tử đều ở chỗ này, ta có thể đi chỗ nào?"

"Trên thế giới này có rất nhiều chỗ có thể đi." Nghiêm Thanh Thanh bẻ ngón tay: "Phong cảnh Giang Nam tuyệt đẹp, Trường Thành phong quang vô hạn, còn có thể đánh ngựa, Kinh thành phồn hoa, Dư thành học giả nhiều, có câu đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường... Tỷ tỷ có muốn đi ngắm thiên hạ này một chút không?"

"Đi kiểu gì?" Tần Thu Uyển tức giận nói.

Nghiêm Thanh Thanh cười: "Tỷ tỷ đừng nóng giận, ta nói như vậy cũng không phải là nói chơi. Nếu như tỷ tỷ nguyện ý rời đi thì ta có thể cho tỷ một khoản bạc, đến lúc đó thiên hạ này lớn, tỷ muốn đi đâu cũng được." Nàng cười khổ: "Ta cũng không gạt tỷ tỷ, ta không muốn làm nhị phòng cho người ta. Mà tỷ tỷ ở lại trong phủ cũng kiềm chế, chúng ta dứt khoát như vậy. Tỷ cầm bạc rời đi, đi chỗ nào cũng được, thực sự không được thì có thể hồi hương hạ tu một cái sân rộng để trồng trọt nuôi gà. Ta ở lại làm Lâm phu nhân... Đương nhiên, ta sẽ cho tỷ đầy đủ chỗ tốt, tuyệt đối sẽ không để tỷ chịu thiệt thòi."

Tần Thu Uyển kinh ngạc nói: "Ngươi cho ta bao nhiêu bạc?"

"Năm trăm lượng!" Nghiêm Thanh Thanh vẫn cho rằng nông dân chưa trải việc đời, năm trăm lượng bạc sẽ tưởng là rất nhiều.

Nghe vậy, Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ xem thường: "Ta còn tưởng là có bao nhiêu, hoá ra thân phận nhi tức Lâm gia này trong mắt ngươi chỉ đáng giá có chút bạc ấy?"

Nghiêm Thanh Thanh: "..."

Nàng ta đột nhiên phát hiện mình đã đánh giá thấp nữ nhân trước mặt này.

Phu nhân nông thôn nghe thấy năm trăm lượng có lẽ sẽ không chút nghĩ ngợi mà tiếp nhận. Nhưng nữ nhân này không động tâm chút nào. Thậm chí còn lấy thân phận Lâm gia tức phụ ra so với số bạc ấy.

Thân là nhi tức Lâm gia, số bạc có thể lấy được quả thực nhiều hơn năm trăm lượng rất nhiều. Nếu như làm đương gia chủ mẫu thì còn vô giá.

"Một ngàn lượng." Nghiêm Thanh Thanh cắn răng nói: "Đây là tất cả bạc của ta."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Quá ít. Buôn bán không được rồi, về sau chúng ta vẫn nên làm tỷ muội đi."

Nghiêm Thanh Thanh: "..."

Nàng ta tiếp tục cắn răng: "Một ngàn hai trăm lượng!"

Tần Thu Uyển khoát khoát tay chỉ: "Năm ngàn lượng, thiếu một văn đều không bàn nữa! Nếu ngươi có thành tâm thì trở về chuẩn bị bạc đi!"

Nói xong bèn quay người xuống lầu.

Đời trước, Nghiêm Thanh Thanh cũng hẹn một lần như thế, nhưng mà khi đó Trương Chiêu Đễ còn đang mang bệnh, đã không dậy được.

Sau này, Nghiêm Thanh Thanh đính ước xong đã tới cửa bí mật tới tìm nàng trao đổi việc này. Lúc đó Trương Chiêu Đễ đã bị bệnh nguy kịch, đừng nói là đi vạn dặm đường, dù là đi ra khỏi Lâm phủ cũng quá sức. Nàng khi đó chỉ một lòng chăm sóc hài tử, không những cự tuyệt, còn nói không ít lời khó nghe.

Hơn nữa, nữ tử từ gả theo phu, Trương Chiêu Đễ chưa hề nghĩ tới việc rời khỏi Lâm Phú Quý, đương nhiên là không chút nghĩ ngợi từ chối.

Tần Thu Uyển xuống lầu không lâu, liền thấy Lâm Phú Quý vội vã chạy tới. Lúc đó hắn có chút nóng nảy, trên trán còn toát ra một tầng mồ hôi mịn.

Hắn không được tự nhiên: "Nàng cũng biết rồi?"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng."

Lâm Phú Quý liếc trộm vẻ mặt nàng: "Nàng đừng nóng giận."

"Đã sớm nói xong, ta tức cái gì?" Tần Thu Uyển vươn tay ra trước mặt hắn: "Nếu ngươi đã hạ quyết tâm muốn mời nhị phòng về thì viết một phong thiết kết thư, chúng ta chia tay trong êm đềm. Ta không ngờ, ngươi vẫn rất đáng tiền đấy."

Lâm Phú Quý: "..." Đáng tiền?

 
Bình Luận (0)
Comment