Chương 491
Lâm Phú Quý hơi ngập ngừng, bởi vì hắn không muốn đuổi Trương Chiêu Đễ đi.
Không nỡ là thứ nhất, thứ hai là trong nhà không thiếu lương thực, không thiếu người hầu, hắn cũng không muốn bị nói là giàu có liền vứt bỏ thê tử nghèo trước kia.
Hắn thở dài: "Chiêu Đễ, chúng ta có nhiều năm tình cảm, ta từ trước đến nay đều không muốn bỏ nàng. Nam nhân đều háo sắc, nhưng ta và người khác khác biệt, trong tâm ta, các nàng chỉ là vật tiêu khiển, nàng và hai đứa bé mới là thân nhân của ta."
"Tiêu khiển?" Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười: "Hay là ta cũng đi tìm mấy nam nhân trẻ tuổi tuấn tú nuôi dưỡng ở bên cạnh để tiêu khiển một chút nhỉ?"
Lâm Phú Quý: "... Cái này sao có thể?"
Tần Thu Uyển buông tay: "Ngươi nhìn xem, suy bụng ta ra bụng người, ngươi cũng không tiếp thụ được. Ngươi lúc này đang mang tâm trạng gì thì ta cũng giống như ngươi."
"Nam nhân và nữ nhân sao có thể giống nhau?" Lâm Phú Quý hơi không kiên nhẫn: "Chiêu Đễ, nàng đừng cố tình gây sự."
Hắn đỡ trán: "Ta đag đau đầu, muốn nghỉ ngơi, có việc gì chúng ta để sau này hãy nói."
Tần Thu Uyển cũng không muốn nói chuyện với hắn, chờ đến khi Tam Nguyệt trở về, liền sai nàng ta đi thu dọn sương phòng để nàng qua đó ở.
Đối với chuyện này, Lâm Phú Quý không quản.
Thứ nhất là không có tinh thần, thứ hai, thê tử muốn chuyển ra chính phòng, hắn cho rằng là vì thê tử còn đang tức giậ. Dù sao thì hắn sẽ không nhượng bộ, nên cứ để tình cảnh như vậy đi.
Bên kia, Tam Nguyệt đang thu dọn phòng, Tần Thu Uyển cũng không nhàn rỗi, đi đến viện tử của Lâm Khai Nguyên.
Đang đi trên đường, liền thấy Lâm Khai Cầm đứng bên cạnh giả sơn ngẩn người.
"Khai Cầm, sao con lại ở đây?"
Nghe được tiếng gọi, Lâm Khai Cầm lấy lại tinh thần, cúi đầu nói: "Nương, ở chỗ này không tốt sao? Vì sao người muốn đi?"
"Con cũng không con nhỏ nữa, người sống nhờ khuôn mặt, người nhà này đối xử với chúng ta với thái độ gì, trong lòng con hẳn là hiểu rõ. Ta không muốn ở lại nơi này bị người ta khinh khỉnh." Tần Thu Uyển nhìn vẻ mặt của nàng: "Lưu lại chưa chắc là chuyện tốt. Tuy hiện tại tổ mẫu và phụ thân con đều hứa hẹn sẽ không để cho người khác khi dễ ta, nhưng ta không cho rằng bọn họ có thể làm được. Nếu có cô nương môn đăng hộ đối với Lâm phủ vào cửa thì bọn họ làm sao có thể vì ta mà làm nàng ta oan ức?"
"Thế nhưng ta không muốn trở về làm việc." Lâm Khai Cầm níu lấy cái khăn, hồi lâu sau, nàng e dè hỏi: "Có thể thương lượng với phụ thân một chút hay không, để ông ấy không cưới nhị phòng nữa?"
Trương Chiêu Đễ không buông bỏ được hai đứa bé này, Tần Thu Uyển đối với bọn nó đương nhiên cũng kiên nhẫn hơn chút: "Khai Cầm, con muốn nghe lời nói thật không?”
Lâm Khai Cầm hơi ngỡ ngàng.
Tần Thu Uyển nói thẳng: "Phụ thân con muốn cưới nhị phòng, là bởi vì hắn cảm thấy chúng ta không là cái gì, sẽ khiến cho hắn bị người ta nhạo báng. Hơn nữa, hắn cảm thấy các con là ta sở sinh, huyết mạch không đủ cao quý. Muốn kết hôn với một thiên kim tiểu thư khác, để nàng ta để con cho hắn."
Mặt Lâm Khai Cầm hơi biến sắc, lập tức nói: "Bất luận ông ấy có bao nhiêu hài tử thì con và Khai Nguyên cũng là con của ông ấy."
Lời này cũng đúng.
Nhưng mà, Lâm Phú Quý vốn dĩ cũng không phải là người sẽ để ý với hài tử. Qua nhiều năm như thế, việc ăn mặc của hai đứa bé vẫn luôn là Trương Chiêu Đễ quản lý. Hắn chưa hề chăm sóc hai đứa bé, sau khi hai tỷ đệ lớn lên còn phải chăm sóc cho hắn.
Tần Thu Uyển cũng không bắt buộc, dù sao thì thời gian khổ cực còn ở phía sau, đến lúc đó Lâm Khai Cầm tự nhiên sẽ hiểu rõ dụng tâm của nàng.
"Ta muốn đi gặp Khai Nguyên, con đi không?"
Lâm Khai Cầm đã đi thăm rồi, nghe thấy nương đề cập, sắc mặt nàng một lời khó nói hết: "Nương, Khai Nguyên bị thương rất nặng. Lúc con đến con đang kêu gào."
"Đau là được." Tần Thu Uyển cất bước đi lên phía trước: "Không đau không nhớ."
Lâm Khai Cầm e dè hỏi: "Khai Nguyên thật sự đi tới Hoa Lâu sao ạ?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Lúc ta đến còn có ba nữ nhân vây quanh nó. Đồng thời, hôm nay nó còn trói phu tử ở đằng sau giá sách để chuồn đi. Khai Cầm, bất luận cuộc sống trong nhà như thế nào thì phẩm tính tốt đẹp cũng không thể mất!"
Lâm Khai Cầm liên tục gật đầu.
Lâm Khai Nguyên đúng là bị đánh quá thảm, quanh thân đều là vết roi tổn thương, có nhiều chỗ còn sưng đỏ rách da, nhìn thấy mà giật mình.
Lúc hai mẫu tử đến, Lâm Khai Nguyên còn đang kêu gào ở trên giường.
Tần Thu Uyển bước vào cửa: "Hét cái gì? Ở bên ngoài viện nghe như là mổ heo, không ngại mất mặt hả?"
Vành mắt Lâm Khai Nguyên đỏ đỏ: "Nương, đau quá!"
Tần Thu Uyển hừ nhẹ một tiếng, đi đến bên giường ngồi xuống: "Nếu con còn dám đi, ta ra tay sẽ càng nặng hơn."
Lâm Khai Nguyên nghẹn lại.
Thấy hắn không nói là sau này mình sẽ không đi nữa, Tần Thu Uyển trầm giọng nói: "Nếu như dạy không được, ta sẽ bẻ gãy chân của con, xem con còn đi như thế nào."
Lâm Khai Nguyên: "..." Quá độc ác!
Lâm Khai Cầm giật nảy mình. Nhìn thấy nương hung ác như thế, nàng giật mình nhờ tới lúc mình lười biếng ở trong thôn bị nương răn dạy.
Có câu vết sẹo lành thì sẽ quên đau. Nhưng Lâm Khai Nguyên vẫn còn đang bị thương, vốn dĩ không dám tưởng tượng khi chân của mình bị đánh gãy thì sẽ đau đớn thế nào. Sau khi sợ hãi, đã vội vàng nói: "Nương, con không dám!"
Vừa vặn có nha hoàn bưng một chén canh thuốc đi vào, Tần Thu Uyển đưa tay tiếp nhận, hỏi: "Đây là thuốc gì?"
Nha hoàn cúi đầu: "Công tử quá đau, nô tỳ đi tìm đại phu. Đại phu nói uống thuốc này, công tử sẽ cảm thấy mệt mỏi, chỉ cần ngủ thiếp đi thì cũng không còn cảm giác đau nữa."
Tần Thu Uyển lại hỏi: "Loại thuốc này phối bao nhiêu?"
"Hai bộ ạ." Nha hoàn không dám giấu diếm: "Đại phu nói, hai ngày này sẽ rất đau, sau đó sẽ khỏe lên rất nhiều. Đến lúc đó có thể không cần dùng thuốc này nữa."
Loại thuốc an thần như này đúng là không tốt, hai bộ là rất bình thường. Bên môi Tần Thu Uyển câu lên một nụ cười giễu cợt, bởi vì vị đại phu lúc chẩn trị cho Trương Chiêu Đễ không có để ý như vậy, phối thuốc còn không đúng chứng. Cho nên Trương Chiêu Đễ mới bị bệnh càng ngày càng nặng.
Nhưng với Lâm Khai Nguyên thì rất tận tâm, bởi vậy mới có thể nhìn ra, người Lâm gia coi như để bụng với hắn.
"Đừng uống." Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt, quay ra liền nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của Lâm Khai Nguyên, tiếp tục nói: "Ta muốn con nhớ kỹ chuyện này, uống thuốc thì có tác dụng gì? Cứ đau đi, nhớ kỹ đau đớn này, về sau sẽ không dám làm sai nữa."
Lâm Khai Nguyên: "... Nương, con biết sai rồi. Ngày đó chuyện trói phu tử kỳ thật không phải con tình nguyện làm, mà là Chu Hoa làm..."
"Nhưng con không có ngăn cản!" Tần Thu Uyển lạnh lùng nói: "Phu tử dạy con học chữ đọc sách, trong lòng con phải tôn trọng, phải có lòng kính sợ. Không chỉ là con không thể động thủ, mà nhìn thấy người khác ức hiếp phu tử, con cũng nên ra tay giúp đỡ, mà không phải cùng người xấu thông đồng làm bậy, sau đó lại nói dối là không phải bản ý của con... Trong mắt của ta, con khi sư, rồi còn đi đến Hoa Lâu, về sau lại muốn chối tội, thực sự khiến ta thất vọng. Khai Nguyên, người sống không phải chỉ vì ăn với uống, con phải suy nghĩ một chút xem về sau muốn làm cái gì, mà không phải ngơ ngơ ngác ngác cả ngày lăn lộn với nữ nhân!"
Nàng đưa khay cho nha hoàn: "Bưng xuống đi trả lại cho đại phu, cả bộ thuốc kia nữa."
Nha hoàn muốn nói lại thôi, nhưng lại không dám phản bác.
Lâm Khai Cầm câm như hến, một chữ cũng không dám nói. Nàng luôn cảm thấy hôm nay mẫu thân khác biệt rất lớn so với ngày xưa, từ cách nói cho đến cái dáng vẻ hiểu chuyện của nàng.
"Nương, đau quá." Lâm Khai Nguyên toàn thân đau đớn, đau đến mức hắn muốn lăn lộn, nhưng quanh thân toàn là tổn thương, nếu như lăn sẽ càng đau hơn.
"Đây là cái con nên chịu!" Tần Thu Uyển ngồi xuống phía trước cửa sổ, sai người đưa đồ thêu tới "học" thêu hoa.
Sau nửa canh giờ, Lâm lão phu nhân vội vã chạy đến, giận dữ mắng: "Trương Chiêu Đễ, ta sống hơn nửa đời người chưa thấy qua nương nào ác như ngươi. Không những ra tay độc ác với hài tử, mà còn không cho người ta uống thuốc, ngươi thật sự là mẫu thân của nó sao?"
Bà ta ở một bên quát lớn, một bên sai nha hoàn bưng chén thuốc qua tự mình đưa đến bên miệng Lâm Khai Nguyên.
Lâm Khai Nguyên đau đến khó chịu, rất muốn uống thuốc để giảm bớt thống khổ. Nhưng mà, nương còn ở bên cạnh... Hắn luôn cảm thấy nương đã thay đổi, lỡ như mình uống thuốc, bà ấy lại sinh khí thì phải làm sao bây giờ? Tức giận cũng được, nhưng lỡ như tức giận quá rồi lại đánh hắn thì phải làm sao?
Dù sao thì trưởng bối Lâm gia cũng không phải lúc nào cũng có thể che chở. Lâm Khai Nguyên tuổi không lớn lắm, rất nhiều chuyện nửa hiểu nửa không, nhưng hắn vẫn lờ mờ cảm thấy mình không thể quá làm phiền người Lâm gia.
Hắn cắn răng nói: "Bà cố, con đã hết đau rồi."
Lâm lão phu nhân kinh ngạc: "Thật sao?"
Lâm Khai Nguyên cố gắng thu liễm lại thần tình thống khổ trên mặt, còn nở một nụ cười: "Thật đấy, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Đại phu bôi thuốc xong liền không quá đau nữa."
Lâm lão phu nhân nhìn về phía nha hoàn đứng bên cạnh: "Ngươi cố ý châm ngòi quan hệ giữa ta và nương của Khai Nguyên?"
Nha hoàn giật nảy mình.
Nàng thật tâm muốn lấy lòng tiểu chủ tử, cho nên mới lặng lẽ đi bẩm báo cho lão phu nhân. Nào ngỡ được tiểu chủ tử lại đột nhiên thay đổi?
Nha hoàn không suy nghĩ nhiều, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Tổ mẫu, nha hoàn như thế vốn không coi con ra gì, con không cho phép bên cạnh Khai Nguyên có một người tâm tư thâm trầm như vậy, để quản gia bán đi đi."
Lâm lão phu nhân tự nhận mình nghi oan cho tôn tức, trong lòng đang không được tự nhiên, nghe vậy bèn cất giọng dặn dò: "Mang xuống!"
Bà ta tha thiết dặn dò hồi lâu rồi mới mang người rời đi.
Tần Thu Uyển ngồi trong phòng, gọi tất cả hạ nhân trong viện vào, nói: "Ta là phụ nhân nông thôn, các ngươi có lẽ không có mấy người để ý đến ta. Nhưng mà, bây giờ ta là chủ tử, muốn xử lý các ngươi thì ta tự nhận mình vẫn làm được. Về sau thận trọng cho ta, còn dám lung tung cáo trạng thì đó chính là kết cục!"
Thuộc hạ đều hô lên không dám.
Tần Thu Uyển đứng lên, đi tới đứng trước mặt hai nha hoàn đầu tiên.
Hai nha hoàn vội vàng phúc thân. Thân hình yểu điệu tinh tế, động tác phúc thân ôn nhu, vòng eo tinh tế, Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng: "Hai người các ngươi đi đến viện biểu thiếu gia hầu hạ, nói là ta dặn."
Hai nha hoàn nhìn nhau, phúc thân xác nhận.
Thực ra, sau chuyện Lâm Khai Nguyên bị thương, người bên trong viện đều phải lau mắt mà nhìn vị phu nhân nông thôn này.
Nhi tử trẻ tuổi cũng dám đánh, vậy thì đối với những hạ nhân như bọn họ thì có lẽ sẽ càng không nương tay!
Hạ nhân mạng tiện, dù Lâm gia chủ tử không thích vị phu nhân này, cũng sẽ không vì những hạ nhân như bọn họ làm khó xử nàng. Nói cách khác, nếu quả thật ăn đòn thì đó cũng là nỗi khổ của họ, đừng hi vọng đòi lại được công đạo.
Đưa người Chương gia và Đông nhi xong, Tần Thu Uyển đã được vài ngày thanh tĩnh.
Nàng không rảnh ở lại trong viện mắt lớn trừng mắt nhỏ với Lâm Phú Quý, mà dứt khoát đi đến viện tử Lâm Khai Nguyên trông coi.
Sau khi thương thế khỏe lên, Lâm Phú Quý lại ra cửa. Nhưng mà mấy ngày gần đây ngày nào cũng trở về vào buổi tối.
Tần Thu Uyển không thèm để ý, theo nàng biết, nam nhân này chắc chắn không có khả năng thay đổi.
Ngày hôm đó nàng dùng xong đồ ăn sáng, đang quan sát Lâm Khai Nguyên ở trên giường đọc sách, Tam Nguyệt liền chạy vào: "Phu nhân, có thiếp mời cho ngài."
Một tờ thiếp mời màu hồng thêu hoa bách hợp đưa đến trước mặt, chỉ nhìn hoa kia liền biết chủ nhân thiếp mời là một người lịch sự tao nhã.
Người này Tần Thu Uyển còn chưa gặp qua, thực ra bây giờ Trương Chiêu Đễ cũng không biết là sau này nàng sẽ khắc cốt minh tâm nữ tử này.
Hận đến khắc cốt minh tâm!
Thiếp mời hẹn nàng đi vào Hương Vân lâu trong thành uống trà, Tần Thu Uyển vui vẻ đến nơi hẹn.