Chương 490
Phu thê nhà họ Trương và Trương Đông Nhi ở lại chỗ này, ngoại trừ làm phiền Trương Chiêu Đễ thì không giúp được gì cả.
Nhưng mà, hai phu thê lại không muốn hồi hương. Trương mẫu thấy nữ nhi thật sự nổi giận, lập tức bèn dịu giọng: "Con cho rằng ta làm phiền, nhưng ta là vì tốt cho con mà?" Bà ta thở dài: "Con không thích nghe, về sau ta không nói là được "
Đúng vào lúc này, cửa bị người từ bên ngoài đẩy ra, Đông Nhi bưng một cái khay đi thẳng vào cửa, cười cười nhìn Tần Thu Uyển: "Quý gia nên uống thuốc rồi."
Tần Thu Uyển đanh mặt lại: "Gõ cửa!"
Đông Nhi giật mình: "A, ta lại quên." Nàng ta ngượng ngùng cười cười: "Lần sau ta nhất định sẽ nhớ."
Nói xong, bèn vượt qua hai người chuẩn bị đi vào bên trong.
Tần Thu Uyển lập tức tiếp nhận khay trong tay nàng ta.
Đông Nhi không muốn đưa, Tần Thu Uyển dùng sức giành lấy.
Trong tay không còn, Đông Nhi cúi đầu: "Phu nhân, quý gia phải uống thuốc, người và thẩm nương phải nói chuyện. Hay là để ta đút cho!"
Tần Thu Uyển chỉ chỉ cổng: "Gõ cửa!"
Đông Nhi kinh ngạc: "Lần sau ta sẽ nhớ kỹ!"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Trương mẫu: "Đây chính là nha đầu người tìm cho ta đấy. Người tới đây cũng đã vài ngày, hẳn là thấy được quy củ của nha hoàn bên trong Lâm phủ, nhưng có gặp phải dạng người này không?"
Lâm mẫu rất xấu hổ, Đông Nhi đúng là không hiểu chuyện, nhưng nữ nhi làm vậy thì lại quá tính toán rồi: "Đông Nhi cũng không phải nha đầu, con đừng hung ác như thế, sẽ hù dọa của nó đó!"
Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ giễu cợt: "Người muốn ở lại cũng được, nhưng phải đuổi nha đầu này đi."
Trương mẫu sững sờ.
Đông Nhi cũng sửng sốt, sau khi kịp phản ứng bèn nhìn thoáng qua người trên giường sau tấm bình phong, cúi đầu nói: "Ta không về!"
Tần Thu Uyển buông khay xuống, khoanh tay nói: "Nương, người muốn ở lại phải đuổi nàng ta đi. Nếu không, lát nữa xe ngựa chuẩn bị xong, người và phụ thân lập tức lên đường."
Trương mẫu há hốc mồm, muốn thuyết phục nữ nhi thay đổi, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt trên mặt nữ nhi liền biết việc này không còn chỗ thương lượng. Bà ta ngập ngừng, nhìn về phía Đông Nhi: "Con trở về đi."
Đông Nhi đưa tay chỉ chóp mũi của mình: "Nhưng khi đó người đã hứa với nương của con."
Trương mẫu nói thẳng: "Ta mang con tới nhưng con không biết làm việc bị Chiêu Đễ ghét bỏ, liên quan gì đến ta?"
"Ta không có làm chuyện gì sai, tại sao phải đi?" Đông Nhi nhìn thoáng qua tấm bình phong: "Quý gia rất thích ta hầu hạ, về sau ta chăm sóc ngài ấy, không tới trước mặt phu nhân là được."
Đông Nhi và Lâm Phú Quý ở chung hai ngày này qua, Tần Thu Uyển đã lặng lẽ nhìn. Đó không phải là khoảng cách nên có của một muội muội với một tỷ phu, hoặc là của hạ nhân đối với chủ tử.
"Không được!" Tần Thu Uyển dò xét nàng ta: "Vẫn là câu nói kia, chuyện của Lâm gia ta không làm chủ được, nhưng muốn đưa một nha hoàn đi thì vẫn có thể. Còn ngươi có làm sai chuyện gì hay không thì chính trong lòng ngươi hiểu rõ."
Nàng nhìn về phía Trương mẫu: "Nghĩ kỹ chưa, rốt cuộc là người nào đi?"
Trương mẫu dù sao cũng không đi, nói: "Nó đi."
Đông Nhi lập tức kêu to: "Ta không muốn đi! Người cũng đã nhận bạc, sao có thể đổi ý?"
Tần Thu Uyển nheo mắt lại.
Đây cũng là một chuyện mà Trương Chiêu Đễ không hề biết.
Giờ nàng mới hiểu, phu thê nhà họ Trương đến cả con gái ruột cũng không thương xót, sao lại nghĩ cho một họ hàng như vậy, nếu như đã lấy được bạc thì còn có thể giải thích.
Trương mẫu bối rối nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển, giận dữ mắng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"
Trương Đông Nhi thấy Lâm phủ phú quý, cộng thêm Lâm Phú Quý cũng có ý với nàng ta. Mắt nhìn thấy sắp có thể hưởng được một chút gia tài ở đây, sao có thể cam tâm từ bỏ?
Chuyện cho tới bây giờ, nàng cho rằng không thể giấu giếm nữa, dù sao thì người nhà họ Trương cũng đã nhận bạc, Trương Chiêu Đễ cũng có một phần.
Đã nhận bạc thì nên làm việc, nàng tiến lên hai bước: "Chiêu Đễ tỷ tỷ, thẩm nương nhận của nương ta ba lượng bạc mới nguyện ý mang ta tới đây. Các ngươi cũng không thể trở mặt không quen biết."
Tần Thu Uyển không nói gì hồi lâu, lập tức lại cảm thấy không đúng, hỏi: "Cô nương gia bình thường bán mình làm nha hoàn đều lấy được bạc. Sao ngươi làm nha hoàn mà lại phải trả lại nhiều bạc như vậy?"
Đông Nhi há hốc mồm, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Trong mắt Trương mẫu lóe lên một vòng bối rối, vội giải thích: "Hải thúc con rất thương Đông Nhi, cho bạc để chúng ta mang nó đến phủ thành để nó thêm từng trải, ba lượng bạc là phí đi đường."
Đông Nhi đầu óc đơn giản, nhưng lại không ngốc, thấy Trương mẫu nói lung tung thì lập tức nói: "Không phải vậy!"
Nàng nhìn về phía Tần Thu Uyển, vội vàng nói: "Là thẩm nương và nương ta nói chuyện phiếm, nói là lo lắng một mình tỷ ở trong cao môn đại hộ không có người giúp đỡ nên mới để ta tới giúp tỷ. Sau đó nương ta mới cho ba lượng bạc."
"Giúp ta?" Đời trước, Đông Nhi đúng là đã quyến rũ được Lâm Phú Quý, nhưng Trương Chiêu Đễ lại không biết nội tình bên trong. Tần Thu Uyển đầy thâm ý nàng ta: "Ngươi dự định giúp ta thế nào?"
Đông Nhi nhìn thoáng qua Trương mẫu, thấy bà ta không có ý lên tiếng bèn cúi đầu xuống níu lấy tay áo, không được tự nhiên nói: "Thì…giúp tỷ phân sủng, chúng ta là bản gia tỷ muội, đều cùng một lòng. Lúc tỷ không tiện thì ta sẽ hầu hạ..."
Tần Thu Uyển tỏ rõ vẻ giễu cợt, nhìn về phía Trương mẫu mặt hơi biến sắc: "Người thật đúng là mẫu thân của ta! Ăn miếng trả miếng, ta có phải nên đưa cho phụ thân một nữ nhân hay không nhỉ?"
"Ngươi dám!" Trương mẫu thét lên.
Bà ta nhìn mặt mày nữ nhi lạnh nhạt, biết nàng đã thật sự tức giận. Bây giờ nữ nhi là tức phụ Lâm gia, cho dù bị người Lâm gia xem thường thì bên cạnh nàng cũng có rất nhiều nha hoàn trẻ tuổi. Nếu nàng muốn làm cho bà ta khó chịu thì cũng chỉ cần một câu nói. Trong chớp mắt, bà ta lập tức liền nghĩ ra cách đối phó: "Vấn đề này còn chưa thành."
Nói xong bèn giật hầu bao bên hông xuống, từ bên trong móc ra ba lượng bạc nhét vào trong tay Đông Nhi: "Ngươi tự trở về đi, lộ phí ta cũng cho ngươi là được rồi."
Đông Nhi: "..."
Động tác Trương mẫu quá nhanh, nàng ta còn chưa kịp phản ứng thì trong tay đã có thêm ba lượng bạc.
Thân là một cô nương trong thôn, thỉnh thoảng sẽ được trưởng bối trong nhà thưởng mấy tiền đồng, từ trước tới nay chưa từng thấy nhiều bạc như vậy. Nhưng lúc này trong lòng Đông Nhi lại không có nửa phần ý mừng rỡ, chỉ cảm thấy bạc trong tay vô cùng phỏng tay.
"Ta không muốn." Đông Nhi muốn nhét bạc trở về.
Trương mẫu không nhận, còn lui về sau một bước, thúc giục Tần Thu Uyển: "Mau đuổi nó ra ngoài!"
Nghe đến đó, Tần Thu Uyển liền một lần nữa nhận thấy sự máu lạnh của Trương mẫu.
Phải biết, Đông Nhi là lần đầu tiên tới phủ thành, sau khi đến nơi này thì số lần đi ra ngoài tổng cộng cũng mới hai ba lần, đương nhiên cũng không quen đường. Dưới tình hình như vậy mà đuổi nàng ta ra ngoài, dựa vào đầu óc của nàng ta có lẽ sẽ rất khó tìm được đường về đến nhà. Trương mẫu đã không mang theo người khác mà lại chọn Đông Nhi, chứng tỏ là cũng có quan hệ rất tốt với trưởng bối trong nhà nàng ta. Vừa rồi Tần Thu Uyển cũng đã nói là sai người chuẩn bị xe ngựa đi về thôn, bà ta hoàn toàn có thể để nàng ta trở về theo cách đó. Kết quả, bà ta lại muốn đuổi người đi luôn.
Mà cũng đúng, đến cả con gái ruột bà ta còn đánh mắng thì còn có thể trông cậy bà ta tốt với điệt nữ bao nhiêu?
Đông Nhi lập tức hoảng hốt: "Trong cái nhà này, quý gia mới là nhất gia chi chủ. Ta đi hay ở là do ngài ấy làm chủ!"
Nói đến Lâm Phú Quý, nàng mới nhớ ra thuốc để ở trên bàn đã hơi lạnh, Đông Nhi không muốn ở lại nữa, bưng chén thuốc kia lên đi vào trong phòng.
Đời trước mặc dù Đông Nhi đã được như ý nguyện bò lên trên giường Lâm Phú Quý, nhưng đầu óc nàng ta đơn giản, lại không hiểu nhân tình thế sự. Lúc Trương Chiêu Đễ còn chưa có chết, hình như nàng ta cũng bị người ta tìm lý do đánh cho gần chết.
Đúng vào lúc này, Tam Nguyệt từ bên ngoài đi vào: "Phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong."
Trương mẫu vội vàng nói: "Ta không đi."
Tần Thu Uyển không để ý tới lời của bà ta, phân phó nói: "Đi đến khách viện thu dọn hành lý cho bọn họ!"
Chuyện thu dọn hành lý đương nhiên là kinh động đến Trương phụ, ông ta cũng không muốn rời đi, biết được nữ nhi muốn đưa mình đi, bèn nhanh chóng chạy vội tới: "Ta không đi! Ta đi xa như vậy, ít nhất cũng phải ở lại tầm hai tháng. Con nha đầu chết tiệt kia, ai cho phép ngươi đuổi ta đi?"
Ánh mắt hai phu thê nhìn Tần Thu Uyển giống như là nhìn kẻ thù.
Trương phụ nắm chặt nắm tay đặt ở bên người. Tần Thu Uyển tin tưởng nếu không phải nơi này là Lâm gia thì nắm đấm lớn kia sẽ rơi xuống trên người nàng.
Tần Thu Uyển cười lạnh nói: "Đưa nữ nhân cho tế tử, uổng cho các người suy nghĩ rồi. Bây giờ không phải lúc các người muốn ở lại là được!"
Nàng lại dặn dò: "Nếu không đi thì mời mấy hạ nhân đến, ném bọn họ ra cho ta."
Nếu như vậy thì thật là mất thể diện.
Động tác của Tam Nguyệt rất nhanh, không bao lâu sau đã mang một đám hạ nhân thô bạo đến. Hai phu thê cũng cần mặt mũi, thấy không ở lại được, cũng không cho rằng hạ nhân sẽ thật ra tay đẩy mình nên cuối cùng cũng chậm rãi lên xe ngựa.
Trước khi đi, còn xin xỏ rất lâu.
Đưa hai phu thê đi xong, Tần Thu Uyển chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Nàng trở lại trong phòng uống một ngụm nước, cùng úc đó Lâm Phú Quý nằm trên giường uống thuốc đã tỉnh lại.
Đông Nhi tận mắt thấy đường tỷ đưa tiễn cả phụ thân mẫu thân, biết được nếu như nàng quyết tâm thì mình có lẽ cũng không ở lại được. Cho nên, sau khi cho Lâm Phú Quý uống thuốc đã lập tức khóc lóc kể lể.
Khóc cái gì Tần Thu Uyển không nghe thấy, dù sao thì nàng cũng mới vào cửa, thấy Lâm Phú Quý ráng bình tĩnh đứng lên: "Chiêu Đễ, Đông Nhi là muội muội của nàng, nàng đừng tuyệt tình như vậy."
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Nàng ta tới quyến rũ ngươi, ngươi cho rằng ta chấp nhận được nàng ta?" Nàng cười lạnh một tiếng: "Lâm Phú Quý, con thỏ còn không gặm cỏ gần hang, ngươi thật là không có ý tứ."
Lâm Phú Quý còn đang mang bệnh, nhiệt độ cao làm mặt hắn tỏ rõ vẻ ửng hồng, nghe vậy hắn có phần không được tự nhiên, nói: "Đông Nhi rất tốt, ta cũng muốn chăm sóc muội muội của nàng mà!"
Tần Thu Uyển: "..." Ta cám ơn ngươi nhiều lắm!
Nhà họ Trương ở trong thôn cũng là nhà đông con cháu, muội muội chưa xuất giá của Trương Chiêu Đễ chí ít cũng có mấy chục, hắn chiếu cố nổi không?
Đông Nhi thấy thế thì khóc lóc càng thêm dữ dội: "Quý gia, có câu nói này của ngài, Đông Nhi có chết thì cũng không hối hận đã tới phủ thành chuyến này."
Lâm Phú Quý nghe nàng ta khóc réo rắt thảm thiết bèn không nhịn được ôm người vào lòng: "Đừng khóc."
Sắc mặt Tần Thu Uyển đúng là một lời khó nói hết.
Trương Chiêu Đễ đụng tới những người này thật là gặp vận rủi lớn!
Nàng phất phất tay: "Tam Nguyệt, chuẩn bị ngựa xe, đưa người về trong thôn cho ta."
Tam Nguyệt bên kia mới đưa phu thê nhà họ Trương ra cửa, còn chưa kịp thở một hơi, lại phải vội vàng bận rộn.
Lâm Phú Quý đanh mặt lại: "Chiêu Đễ, nam nhân tam thê tứ thiếp là rất bình thường, nàng ghen tị như thế thì sao có thể đặt chân vào trong phủ?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta ghen tị đây. Nếu ngươi muốn tam thê tứ thiếp thì chính ta rời đi, không cần ngươi đuổi."
Lâm Phú Quý tỏ rõ vẻ không tin: "Nàng nghiêm túc?"
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: "Mang tất cả những nữ nhân bên ngoài của ngươi về đi, chúng ta kết thúc luôn. Về sau, ngươi không cần băn khoăn đến ta."
Hai người là phu thê nhiều năm, thỉnh thoảng cũng cãi nhau, cũng ghét bỏ nhau. Nhưng những năm qua thật ra cũng có chút tình cảm. Lâm Phú Quý ban đầu thấy thê tử vất vả thì cũng từng hứa hẹn sẽ giúp nàng về sau được sống những ngày tốt lành.
Bây giờ ngày tốt lành đã đến, nàng lại muốn rời khỏi... Trong lòng của hắn có hơi không nỡ.