Chương 67
Cao Trường Du vẻ mặt nghiêm túc không giống như là đang đùa giỡn.
Nhưng Dương Hưng Tự lại tức giận: “Ngươi giả ngốc gì chứ? Không nhận ra ta là ai sao?”
Cao Trường Du kinh ngạc: “Xin lỗi, xin hỏi công tử là…”
Dương Hưng Tự nghẹn họng, trách mắng: “Ta là phu quân của chủ nhân xe ngựa này!”
Nghe vậy, vẻ mặt Cao Trường Du tràn đầy nghi hoặc nhìn về hướng xa phu: “Đại thúc, ta hình như có nghe qua là Tiền cô nương hiện giờ chưa xuất giá, người này…Chắc không phải là đầu óc có bệnh chứ?” Lại giật mình: “Đúng rồi, bôi xấu thanh danh của Tiền cô nương, nếu đi báo quan có phải là sẽ bị xử phạt hay không? Người này điên điên khùng khùng, vẫn là nên đi vào đại lao là tốt nhất, đụng chạm ta còn đỡ, nếu như đụng chạm đến Tiền cô nương thì phải làm sao đây?”
Hắn ta lo lắng vô cùng, đề nghị: “Chi bằng chúng ta trở về nói chuyện này với Tiền lão gia trước, để cho ông ấy cận trọng, Tiền cô nương mà ra ngoài phải phái thêm nhiều hộ vệ theo mới được…”
Càng nói càng thái quá, Dương Hưng Tự tức đến mức đầu óc lờ mờ, gào thét ngắt lời: “Ta họ Dương, là phu quân sớm chiều chung sống đã năm năm của Thiền Nhi!”
Cao Trường Du im lặng: “Như vậy à?” Hắn ta hết sức hạ giọng đối với xa phu nói: “Chả trách Tiền cô nương muốn hòa ly, nhìn người này đi, rõ ràng sắp điên rồi.”
Âm thanh mặc dù đã hạ thấp nhưng không cao không thấp vừa đủ truyền vào tai của Dương Hưng Tự.
Dương Hưng Tự trừng mắt nhìn người trước mặt: “Ngu xuẩn!”
Cao Trường Du nghiêng đầu thuận miệng hỏi: “Mắng ai ngu xuẩn đấy?”
Dương Hưng Tự đang trong cơn thịnh nộ, nghĩ cũng không nghĩ mà nói: “Mắng ngươi!”
Cao Trường Du lắc đầu nói với xa phu: “Chúng ta nên lên đường thôi, ở đây nói đạo lý với người ngu xuẩn, làm sao mà nói được? Khéo còn bị ngốc theo.”
Dương Hưng Tự: “…”
Xa phu: “…”
Xa phu từng là một trong những người cùng đưa của hồi môn đến Dương gia, đưa đón tư gia cô nương mấy năm, chưa từng phát hiện nam chủ tử ngu xuẩn như vậy. Ngược lại, hắn ta còn cảm thấy Dương Hưng Tự rất là khôn khéo.
Có điều, nam chủ tử hiện giờ rất có khả năng sẽ đổi thành Cao Trường Du, người làm hạ nhân phải tinh mắt, phải sáng suốt nên nghe lời ai. Lúc này cũng không biện giải, kéo dây con ngựa quay đầu, nhanh chóng hướng một đường khác chạy đi.
Cao Trường Du ở trong xe ngựa nhắm mắt lại, ngón cái và ngón trỏ vuốt nhẹ, hiển nhiên là trong lòng có chuyện.
Tiền gia ở trong thành nội phố Nam là giàu nhất, từ đây đến nhà của Cao Trường Du nhanh nhất cũng phải mất nửa canh giờ.
Khi đến ngõ nhỏ, đứng lúc là lúc người nhà đang ăn cơm trưa, trong hẻm nhỏ rất ít khi nhìn thấy xe ngựa rực rỡ như vậy, những người nhìn thấy đều khó tránh khỏi nhìn thêm một lần, có người hiếu kỳ trực tiếp đứng ở trước cửa, muốn biết xe ngựa sẽ dừng ở trước cửa nhà ai.
Kỳ thật, mọi người cùng ở trong ngõ nhỏ, nhà đông đúc, căn bản không có bí mật gì. Đều nghe nói chuyện của Cao gia, nhìn thấy một xe ngựa chạy tới, trong lòng mọi người đều đoán được rồi, quả nhiên, xe ngựa dừng lại ở cửa Cao gia.
Ngay sau đó, xa phu vén màn lên, một nam nhân trẻ tuổi mặc y phục xanh nhạt mặt như quan ngọc từ trong xe ngựa đi xuống, đúng là Cao Trường Du!
Mọi người ở trước cửa nhà mình cùng hàng xóm đối diện trao đổi ánh mắt với nhau, còn ra ngoài đi vài bước, muốn nhìn rõ hơn.
Xa phu gõ cửa, cửa Cao gia lập tức mở ra, xuất hiện một phụ nhân hơn ba mươi tuổi ăn mặc chỉnh tề, đây là người mà Tần Thu Uyển phái người đến chăm sóc cho mẫu tử Cao gia. Nhân xưng Lý tẩu.
Vẻ mặt Lý tẩu tươi cười nói: “Nhị công tử về rồi?”
Cao Trường Du bước vào nhà nhìn thấy trong viện được quét dọn gọn gàng sạch sẽ, góc phơi nắng còn treo y phục ẩm ướt…Ô, còn đều là đồ mới. Trong lòng hắn ta cảm động, cười nói: “Đa tạ Lý tẩu.”
Lý tẩu vội xua tay: “Công tử quá khách khí rồi, những chuyện này đều là chuyện mà nô tỳ nên làm. Phu nhân và đại công tử đều là người rất tốt, có thể được hầu hạ bọn họ là phúc khí của nô tỳ.”
Cao mẫu chạy vội ra cửa, sắc mặt mặc dù có chút tái nhợt nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười: “Trường Du, con trở về rồi?”
Cao Trường Du tiến lên vài bước: “Mẫu thân, người cảm thấy thế nào rồi?”
“Tốt lắm!” Cao mẫu đánh giá nhi tử, thấy hắn ta từ trên xuống dưới đều tươi hẳn lên, y phục xanh nhạt hắn ta mặc có khí thế hơn hẳn, lại nói: “Rất tốt.”
Bà ta kéo nhi tử vào nhà, thấp giọng hỏi: “Tiền cô nương đối đãi với con thế nào? Nàng ấy thực sự coi con là…”
Cuộc sống của hai mẫu tử những ngày qua rất thoải mái, nhưng bà lại không an tâm, sợ nhi tử bị người ta đối xử tàn nhẫn, với thủ đoạn của người đó cho dù nhi tử có bị ức hiếp thì cũng chỉ có thể xem là xui xẻo. Hơn nữa bà ta biết tâm ý của nhi tử, chỉ cần Tiền cô nương nguyện ý giúp mẫu tử bọn họ mời đại phu sắc thuốc, bất luận nhi tử khổ thế nào cũng đều phải cắn răng chịu đựng.
Bây giờ nhìn nhi tử khí sắc không tồi, tinh thần cũng tốt, bà ta mới yên tâm.
“Đại ca đâu?”
“Ở trong.” Cao mẫu kéo hắn ta đi đến phòng cách vách.
Trong phòng, Cao đại ca đang cố gắng ngồi thẳng người, nhìn thấy hắn ta đi vào, ánh mắt không giấu được đánh giá cả người hắn, sau đó mới trầm tĩnh lại: “Đừng lo lắng, mọi chuyện trong nhà đều tốt. Đại phu đó rất dụng tâm, ta uống thuốc của ông ta đã không còn đau nữa rồi. Hôm qua còn cắt thịt thối rữa, một thời gian nữa là có thể đi lại. Đúng rồi, tất cả y phục, chăn chiếu của ta và mẹ đều đã được thay mới.”
Trong lòng Cao Trường Du cảm động đối với sự tận tâm của nữ tử đó: “Đại ca, huynh yên tâm dưỡng bệnh, chỗ đệ rất tốt, Tiền cô nương là một người tốt.”
“Nàng ta tìm đệ…Rốt cuộc là muốn đệ giúp cái gì?” Phụ thân sớm đã qua đời, từ nhỏ Cao đại ca đã lăn lộn ở ngoài đường, đã nhìn thấy qua đủ chuyện muôn hình muôn vẻ, biết việc miếng bánh từ trên đời rơi xuống không khác gì là đang mơ mộng hão huyền.
Muốn có được tất nhiên phải trả giá một số thứ.
Lỗ tai Cao Trường Du đỏ lên: “Nàng ấy muốn nghe đệ thuyết thư.”
Hai mẫu tử không tin: “Đơn giản như vậy thôi?”
“Nàng ấy cũng không có yêu cầu khác.” Trên thực tế, trong lòng Cao Trường Du mơ hồ có sự phỏng đoán, nàng đối với hắn ta hình như không chỉ có chút ưa thích mà thôi.
Nhưng hắn ta lại không cho rằng mình sẽ may mắn như vậy, có thể gặp được một nữ tử tốt đến thế. Cho nên, mới vừa rồi ở trên đường gặp Dương Hưng Tự, hắn cố ý làm Dương Hưng Tự tức giận, muốn xem thử phản ứng của hắn ta đối với Tiền Thiền Nhi.
Đương nhiên, chuyện này rất mạo hiểm, nếu Tiền Thiền Nhi còn chưa buông bỏ được Dương Hưng Tự, hắn ta làm như vậy thì không khác gì cố ý làm nàng chán ghét mình. Hắn ta thấy mình mới giống như là tên điên đó, chỉ cần nghĩ đến việc Tiền Thiền Nhi và Dương Hưng Tự ân ái nhiều năm, trong lòng hắn ta liền ghen tị đến phát điên.
Cao đại ca có chút đăm chiêu: “Tâm tư quý nữ khó đoán, đệ phải bảo vệ tốt bản thân mình, thông minh một chút, thấy tình thế không đúng phải mau chóng rút lui, đừng để bản thân bị thương.”
“Bị thương” Ngữ khí hai từ này có phần nghiêm trọng, cơ hồ có ý trong đó.
Cao Trường Du chật vật cúi đầu: “Tiền cô nương là người tốt, đệ sẽ cố gắng báo đáp. Đại ca, huynh dưỡng thương cho tốt, chuyện của đệ, trong lòng đệ có tính toán.”
Ba mẫu tử vốn không có thời gian gặp nhau nhiều, Cao Trường Du cùng mẫu thân và huynh trưởng ăn một bữa cơm, liền đứng dậy cáo từ. Trước sau không tới nửa canh giờ.
Cao mẫu đích thân tiễn hắn ta ra cửa, hai mẫu tử đang nói chuyện liền nhìn thấy bên ngoài ngõ nhỏ có một chiếc xe ngựa Thanh Bồng.
Hai mẫu tử vốn không để ý nhiều, nhưng sau đó nói mấy câu, phát hiện xe ngựa dừng ở trước cửa Cao gia.
Ngay sau đó, từ trên xe ngựa xuất hiện một phu nhân cao quý.
Điền thị bước xuống xe, nhìn tiểu viện rách nát, nhíu nhíu mày.
Bà ta nhìn bà già bên cạnh cử chỉ cao quý ngang ngược hỏi: “Đây là Cao gia?”
Ánh mắt chủ tớ hai người này còn thiếu điều ngước nhìn lên trời, ngữ khí cũng không tốt, rõ ràng đến đây không phải với ý tốt. Cao Trường Du che chắn cho mẫu thân, nghiêm nghị nói: “Hai vị tìm ai?”
Bà ta đánh giá người hắn: “Ngươi chính là Cao Trường Du?”
Cao Trường Du gật đầu: “Là ta, xin hỏi hai vị có gì chỉ giáo?”
“Chỉ giáo?” Điền thị cười nhạo một tiếng: “Ngươi cũng xứng ư?” Bà ta đánh giá Cao Trường Du, ngữ khí châm chọc: “Quả nhiên có vài phần tư sắc, ngươi nói ngươi một đại nam nhân làm cái gì không tốt mà phải bám váy nữ nhân như vậy. Ngươi trêu chọc ai thì chọc, tại sao cứ đi trêu chọc vào nhi tức của ta? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, quý nhân tự mình hiểu lấy, ngươi như vậy còn không xứng làm tình địch với Dương Hưng Tự đâu, rời khỏi Tiền Thiền Nhi xa một chút cho ta.”
Cao Trường Du nghiêm mặt, hiển nhiên là tức giận: “Ta chỉ là thuyết thư cho Tiền cô nương kiếm chút bạc nuôi cả nhà…”
Điền thị lớn tiếng ngắt lời: “Vậy cũng không được!”
Cao mẫu chưa từng gặp phải tình huống này, bị dọa tới mức sắc mặt tái nhợt, kéo tay áo của nhi tử.
Nhận thấy sự sợ hãi của mẫu thân, trong mắt Cao Trường Du hiện lên một tia tàn nhẫn, nói: “Ta và phu nhân bèo nước tương phùng, phu nhân muốn quản ta, thì có phần thái quá rồi.”
Điền thị vốn cho rằng mình sẽ đe dọa trước, sau đó cho chút lợi ích chắc sẽ có thể đánh lui nam nhân này …Người này tối qua còn qua đêm ở Tiền gia, ai biết hắn ta có phải thực sự chỉ là thuyết thư hay không?
Lỡ như còn làm chuyện khác…Chỉ cần nghĩ đến, Điền thị liền cảm thấy cả người khó chịu, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.
“Không phải ngươi muốn bạc sao?” Điền thị không kiên nhẫn với việc nói chuyện với hắn, trực tiếp nói: “Ta cho ngươi năm trăm lượng, điều kiện duy nhất chính là cả đời này ngươi không được xuất hiện trước mặt Tiền Thiền Nhi nữa.”
Sắc mặt Cao Trường Du căng cứng: “Vô công bất thụ lộc.”
Đây chính là không chịu nhận rồi.
Vẻ mặt Điền thị cứng nhắc, uy nghiêm nói: “Đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ta không cần phải đích thân đối phó ngươi thì đã có rất nhiều người làm khó ngươi rồi. Cả nhà các người đến lúc đó đừng mong sống tốt!”
“Dương phu nhân, bà chính là phu nhân phú gia duy nhất trong thành, mà chịu chi chỉ có năm trăm lượng, thực sự là quá keo kiệt.” Tần Thu Uyển mang theo nha hoàn, từ đằng sau xe ngựa đi ra, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ: “Cao công tử không ngốc, lẽ nào ta chỉ đáng giá năm trăm lượng?”
Thấy nàng đến đây, ánh mắt Cao Trường Du sáng lên, trong lòng càng cảm động, chỉ cảm thấy phần ân tình này quá nặng, cả đời cũng trả không hết. Nghe ra ý tứ của nàng, tai Cao Trường Du đỏ bừng.
Cao mẫu nghe lời này liền biết đây chính là Tiền cô nương đã giúp đỡ cả nhà mình, nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Có điều, lời này nghe có vẻ có chút không đúng?
Hình như nhi tử và nàng ta có quan hệ thân mật gì đó.
Bà ta lại nghĩ đến ân oán giữa hai nhà Tiền Dương, trong lòng lờ mờ đoán được, có lẽ Tiền cô nương cố ý chọc tức Dương phu nhân, mới cố ý thân mật cùng với nam nhân khác.
Cao Trường Du lập tức nói: “Tiền cô nương ở trong lòng ta như là báu vật vô giá.”
Tần Thu Uyển lập tức hớn hở, liếc hắn ta một cái: “Có nhiều người ở đây đó.”
Ngụ ý, nên nói mấy lời này ở chỗ riêng tư.
Trong lời nói không có chỗ nào không cho thấy hai người đang mập mờ không rõ. Nghe thấy vậy Điền thị suýt nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.