Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 68

Chương 68
Khi Điền thị nghe nói đến việc nhi tức của bà thưởng bạc cho thuyết thư tiên sinh thì rất tức giận, lập tức nói cho nhi tử.

Theo như bà thấy, Tiền Thiền Nhi chính là cố tình chọc tức người Dương gia bọn họ.

Sáng hôm sau nhi tử bà đi tìm người thì ai ngờ lại hòa ly luôn. Tất nhiên, theo như những gì nhi tử nói, về việc này Hách Uyển Quân cũng phải chịu trách nhiệm.

Bà đang muốn để nhi tử mình dỗ nhi tức quay trở lại, nhưng ai biết được Tiền Thiền Nhi lại mang thuyết thư tiên sinh cùng trở lại Tiền phủ! Đưa một nam nhân về nhà, đây là việc mà một nữ nhân đã gả đi mà vẫn biết an phận thủ thường làm ra sao?

Bà ta nghĩ tới nghĩ lui, không muốn buông bỏ một nhi tức như Tiền Thiền Nhi, muốn bàn bạc đàng hoàng với Tiền gia, vì vậy, bà mới đến đây.

Không ngờ khi bà vừa đến nơi thì Tiền Thiền Nhi cũng vừa bước tới.

Điền thị nhìn thấy nhi tức xuất hiện, đã vô cùng tức giận, nghe thấy hai người ở trước mặt người ngoài liếc mắt đưa tình, cơn giận của bà như bốc lên tận trời xanh.

"Tiền Thiền Nhi, ngươi đừng có hối hận."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta không hối hận với những gì mình đã làm."

Điền thị: "..."

Bà giận run người, chỉ tay về phía cửa nhà Cao gia: "Ngươi thật sự muốn hạ thấp mình để tới lui với loại người không xứng với mình như này sao?”

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Không liên quan gì đến bà."

Điền thị nhìn nàng chằm chằm: "Tiền Thiền Nhi, ta cho ngươi một cơ hội nữa, bây giờ ngươi đi khỏi đây với ta. Sau đó hai nhà chúng ta từ từ bàn bạc, mối hôn sự giữa Tiền gia và Dương gia vẫn còn hi vọng.”

“Không cần.” Tần Thu Uyển tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt người Cao gia: “Đời này ta cho dù chết cũng sẽ không trở lại Dương gia của các người.”

Trước mặt nhiều người như vậy, Điền thị cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng hận Tiền Thiền Nhi đến chết.

Người không hiểu đạo lý như vậy, quả thật là quá…

Tần Thu Uyển nói tiếp: "Ta sẽ luôn để ý đến Cao gia. Nếu như bà muốn gây rắc rối cho họ, cũng chính là gây rắc rối cho ta. Dương phu nhân, nếu bà cố chấp muốn làm khó bọn họ, đừng trách thuộc hạ của ta ra tay không biết nặng nhẹ.”

Điền thị tức đến muốn vỡ lồng ngực ra: "Từ nay về sau, ngươi đừng mong vào được cửa Dương gia ta."

Nói xong mấy câu, bà ta dẫn người đi lên xe ngựa.

Con hẻm nhỏ hẹp, xe ngựa của bà ta bị xe ngựa của Tần Thu Uyển đang tiến lên chắn ngang, muốn đi cũng không thể đi được.

Ánh mắt của Cao Trường Du đầy vẻ ấm áp ôn nhu: "Sao người lại đến đây rồi?"

Tần Thu Uyển cười nói: "Người của ta, sao có thể để cho kẻ khác bắt nạt?"

Trong lòng của Cao Trường Du tràn đầy phấn khích, sự xuất hiện của nàng chứng tỏ rằng nàng không chỉ biết những gì đã xảy ra giữa hắn và Dương Hưng Tự trên đường đi, mà sau những việc đó nàng vẫn nguyện ý tiếp tục sủng ái hắn.

Điều này không phải chứng tỏ trong lòng nàng, hắn còn quan trọng hơn cả Dương Hưng Tự sao?

Quan tâm những chuyện trong quá khứ cũng vô ích, cuộc đời sau này, chỉ cần người quan trọng trong lòng nàng luôn là hắn, như thế là đủ rồi.

Ánh mắt Cao mẫu vẫn luôn nhìn chằm chằm đánh giá Tần Thu Uyển, sau khi đóng cửa lại, lập tức cảm ơn: "Ngài chắc là Tiền cô nương, là ngài đã giúp đỡ nhà chúng ta đúng không? Đa tạ đa tạ..."

Tần Thu Uyển cười đỡ bà đứng dậy: "Bá mẫu, không cần đa lễ."

Dễ gần thân thiện như vậy, Cao mẫu có chút thụ sủng nhược kinh: “Tính cách cô nương thật tốt, sau này nếu như Trường Du không đối xử tốt với cô nương, cô nương cứ việc la mắng nó, nếu không thì đánh nó cũng được.”

Cao Trường Du: "..." Đúng là thân mẫu!

Vừa rồi còn lo lắng hắn bị Tiền gia đối xử không tốt, còn bây giờ thì hận không thể giao cả mạng hắn cho người ta.

Cao mẫu có sự thay đổi lớn như vậy vì bà đã thấy được tấm lòng tốt của vị cô nương Tiền gia đối với người khác, ánh mắt nàng nhìn nhi tử mình không có chút khinh thường, cũng không ỷ thế ức hiếp đối với người thấp hơn.

Cao gia có được vận may này, cũng không thể khoe khoang, cũng phải bỏ ra được chút sức gì đó mới được.

Hôm nay Tần Thu Uyển đến là muốn cho người đón mẫu tử Cao gia đưa vào nội thành, an cư tại một viện nhỏ mà nàng đã chuẩn bị từ trước. Nếu không, để bọn họ ở đây, Dương gia nhất định sẽ lại đến làm khó bọn họ.

Khi trở về nhà, xe ngựa của Tần Thu Uyển đi ở phía trước, xe của mẫu tử Cao gia đi theo phía sau.

Trong xe ngựa chỉ còn lại có mỗi hai người, Tần Thu Uyển dựa lưng vào ghế nằm, nhíu mày nhìn Cao Trường Du cười nói: "Ngươi cười cái gì?"

Giọng nói của Cao Trường Du rất nhẹ nhàng: "Ta đang nghĩ, kiếp trước mình đã làm những việc tốt gì, mới có thể gặp được một nữ tử tốt đẹp như vậy."

Hắn ngập ngừng đưa tay ra xoa bóp nhẹ nhàng lên vai Tần Thu Uyển, thấy nàng không từ chối, hắn mới cảm thấy an tâm. Đồng thời cũng thả lỏng bản thân, còn tò mò về sự dung túng của bản thân nàng đối với hắn.

Nàng... rốt cuộc đơn giản chỉ muốn hắn đến bầu bạn, hay là muốn nhiều hơn nữa?

Môi hắn ngập ngừng thử thăm dò, Tần Thu Uyển cảm nhận được hơi thở bên tai nàng, mang theo một mùi thơm nhàn nhạt, nàng nghiêng đầu liền bắt gặp ánh mắt thận trọng của hắn nhìn chằm chằm vào nàng, nàng mỉm cười hôn một cái lên mặt hắn.

Trước cái chạm mềm mại lại ấm áp của nàng, Cao Trường Du sững sờ.

Đôi mắt hắn mở to vì ngạc nhiên, hai hàng mi dài run lên.

Tần Thu Uyển vốn định trêu chọc hắn, Cao Trường Du cuối cùng cũng phản ứng lại, đảo khách thành chủ vòng tay qua eo nàng, nụ hôn càng sâu hơn.

Lúc nụ hôn kết thúc, sắc mặt của Tần Thu Uyển vẫn chưa hết đỏ: "Chàng...cần phải cải thiện."

Cao Trường Du lại ôm chặt nàng: “Vậy thì ta sẽ luyện thêm.” Lời nói vừa xong, môi hắn cũng hạ xuống.

*

Khi đến nơi ở mới, vẻ mặt hai người vẫn như bình thường, nhưng mẫu tử Cao gia lại cảm thấy không khí giữa hai người có gì đó không đúng, dường như càng trở nên thân thiết hơn.

Nơi này có hai lối vào, rộng hơn nhiều so với nơi ở trước đây của Cao gia, cỏ cây hoa lá tươi mát, cảnh vật dễ chịu. Có ba người khác đang đợi ở phía trước và sau cửa. Cao đại ca được an bài ở viện trước, Cao mẫu được Lý tẩu đỡ đi dạo xung quanh, càng nhìn ngắm trong lòng càng bất an.

"Tiền cô nương, chúng ta vẫn nên trở lại ngoại thành thôi!”

Vấn đề là, bà không biết cô nương này có thể giữ được hứng thú đối với nhi tử của mình được bao lâu, lỡ như chỉ trong vài ngày hoặc vài tháng sau họ bị đuổi ra ngoài, mất mặt thì không nói gì, bà sợ nếu như bản thân quen sống xa hoa như vậy rồi sau này trở lại cuộc sống nghèo khổ sẽ không chịu được.

Tần Thu Uyển lấy một tờ giấy từ trên người nha hoàn đưa cho Cao mẫu: "Bá mẫu, từ nay về sau đây sẽ là nhà của người."

Bản thân Cao mẫu cũng biết được một vài chữ, nhìn qua một chút liền nhận ra đó là khế nhà, nhất thời vẻ mặt bà sững sờ, lại có chút hoảng sợ đưa lại tờ giấy cho nàng: "Tiền cô nương, lễ vật quý giá như vậy chúng ta làm sao dám nhận?”

"Coi như đây là một trong những món sính lễ."

Cao mẫu: “…”

Vẻ mặt bà có chút kinh sợ, nghĩ rằng đây chắc là tạ lễ của Tiền gia cho nhi tử để bầu bạn với Tiền cô nương. Cũng giống như việc các thế gia vọng tộc nạp thiếp vậy, sẽ mang cho nhà thân mẫu cô nương đó không ít đồ tốt. Còn việc “sính lễ”, bà lại không dám nghĩ đến.

Bà nghĩ, hôn nhân đại sự cần phải môn đăng hộ đối, cho dù Tiền Thiền Nhi từng hòa ly, nhưng cũng không đến lượt Cao gia bọn họ.

Cao mẫu muốn từ chối, nhưng thấy người nhi nữ này thấp giọng nói chuyện với nhi tử bà, bà không dám làm phiền, muốn giúp tiểu nhi tử cất tờ khế nhà này, đợi sau này nếu như bị đuổi đi, sẽ trả lại cho hắn.

Lo xong việc nhà ở cho mẫu tử họ, Tần Thu Uyển mang Cao Trường Du trở về phủ, trên đường đi lại bị người khác ngăn cản.

Vẫn là tên Dương Hưng Tự, trong lòng hắn vẫn còn không cam tâm.

Tần Thu Uyển chán nản vén màn: "Dương thiếu đông gia, nếu ta nhớ không lầm, ngươi hình như là một người rất bận rộn. Tại sao gần đây ngày nào cũng rảnh rỗi chặn đường đi của ta vậy?"

Nghe thấy những lời này, Dương Hưng Tự thực sự có chút áy náy.

Trước đây hắn không muốn rơi vào tình thế khó xử giữa mẫu thân và thê tử nên thường trở về vào ban đêm. Bây giờ nghĩ lại, hắn trốn tránh như vậy quả thực có lỗi. Vốn dĩ lời xin lỗi đã định thốt ra, nhưng khi nhìn thấy Cao Trường Du trong xe ngựa, lời xin lỗi đến bên miệng liền nuốt xuống, thay vào đó là sự tức giận.

Nam nữ sống chung một nhà vốn dĩ không thích hợp, nhưng trong thời điểm hiện tại, hắn sẽ cho rằng Tiền Thiền Nhi là đang cố tình chọc giận hắn. Tuy nhiên, Cao Trường Du hắn...đang vuốt tóc của nàng, thân mật như vậy, muốn giả vờ cũng không giả được.

Đến giờ phút này, Dương Hưng Tự cũng không còn tự dối mình được nữa. Tiền Thiền Nhi đã thay lòng đổi dạ, có niềm yêu thích mới rồi.

"Thiền Nhi, sao nàng lại sa đọa như thế này?"

Tần Thu Uyển thực sự nể phục, đúng là mẫu tử, nói chuyện cũng giống nhau đến như vậy. Vẻ mặt cô không chút vui vẻ: "Ta gặp được người mình yêu thật lòng, tình cảm khó thể cấm cản. Ta sa đọa chỗ nào?"

Trong lòng Dương Hưng Tự đầy khó chịu: "Thiền Nhi, nàng cứ muốn chọc giận ta như vậy sao?”

“Ta đang sống tốt cuộc sống của chính mình, chọc giận ngươi lúc nào?” Vẻ mặt Tần Thu Uyển đầy khó hiểu: “Thân là nam nhi, làm việc gì cũng phải có trách nhiệm. Đừng hối hận với những việc ngươi đã làm, đại trượng phu sợ gì không có thê thiếp, nếu ngươi đã không thể thực hiện được lời hứa với ta, vậy nên nhanh chóng tìm người khác, ngươi càng níu kéo thì ta càng coi thường ngươi.”

Dương Hưng Tự cũng là một người tự cao, bị dạy dỗ như vậy trong lòng cũng không vui, hơn nữa còn ở ngay trước mặt Cao Trường Du, một người ngoại trừ ngoại hình thì cái gì cũng thua kém hắn. Lúc này hắn chỉ cảm thấy khó chịu, lại hận Tiền Thiền Nhi không giữ mặt mũi cho hắn, dưới cơn tức giận, hắn nghiêm túc nói: "Lần này ta đi, sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa.”

Tần Thu Uyển cười chế nhạo: "Cút nhanh đi."

Dương Hưng Tự tức giận, quay người bỏ đi.

*

Sau ngày hôm đó, Tần Thu Uyển thực sự đã không gặp lại hắn, bản thân nàng rất bận, nàng dùng số bạc hồi môn của Tiền Thiền Nhi mở một vài cửa hiệu, bởi vì nàng có trong tay rất nhiều bí kíp nên việc kinh doanh cũng vô cùng thuận lợi.

Mấy ngày nay Cao Trường Du vẫn luôn ở bên cạnh đi ra đi vào với nàng, tất nhiên sẽ có người thêu dệt nên mấy chuyện khó nghe, hắn cũng không quan tâm đến ánh mắt của người ngoài.

Chẳng mấy chốc, chuyện hôn sự của hai nhà đã được định ra.

Cao mẫu vốn tưởng rằng một trong những món sính lễ mà Tiền Thiền Nhi nói chỉ là một trong những món quà tạ lễ, nhưng bà không ngờ rằng Tiền gia sẽ chính thức cầu thân, ngay cả bản thân Cao Trường Du cũng không ngờ tới.

Việc tốt từ trên trời rơi xuống, Cao gia đương nhiên sẽ không từ chối.

Hôn sự diễn ra đều thuận lợi, hai tháng sau, hai người đã chính thức thành thân.

Cho nên, lại trải qua nửa năm, trong khoảng thời gian này, Dương Hưng Tự đã chấp nhận nạp Hách Uyển Quân vào cửa, gần đây lại đang bàn chuyện hôn sự, hình như muốn thú nữ nhi Ninh gia, cũng là một phú thương.

Tần Thu Uyển gần đây rất bận rộn, sáng nay khi tỉnh dậy, nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn nôn, không nhịn được muốn nôn ra. Cao Trường Du thấy vậy vô cùng lo lắng, vội vàng đi rót nước cho nàng: "Có muốn mời đại phu không?"

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Có lẽ là do bị cảm mà thôi. Hôm nay còn phải đến xem cửa hiệu. Thợ thủ công thiếp nhờ người đi tìm hai ngày trước cũng đã đến. Thiếp phải tới đó tận mắt xem thử."

Bản thân nàng cũng từng có những trải nghiệm kỳ lạ đó, biết cuộc sống này đều có nhân quả. Vì vậy, nàng muốn kiếm nhiều tiền hơn, giúp đỡ những người khó khăn để tích đức cho cả hai người.

Cao Trường Du không nói nhiều, nhưng sau khi ra khỏi nhà, hắn đã ra lệnh cho xa phu đưa nàng đến chỗ đại phu và nhờ đại phu chẩn mạch.

Sau khi bắt mạch, đại phu dần dần thả lỏng lông mày và nói: “Xin chúc mừng phu nhân, đây là hỉ mạch”.

Tần Thu Uyển hơi kinh ngạc, Cao Trường Du thì nhất thời sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh phản ứng lại, vui mừng khôn xiết, "Thật sao?"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của đại phu, đằng sau sự vui mừng thì sắc mặt hắn trở nên thận trọng hơn, tự thanh toán tiền cho đại phu, sau đó hỏi kĩ về những điều kiêng kỵ trong thời gian mang thai, cẩn thận đỡ Tần Thu Uyển đi ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm, nói: "Nàng đừng lao lực như vậy nữa, đại phu căn dặn ăn ít nhưng chia nhiều bữa ăn, nàng hôm nay ăn mấy miếng đã nôn ra, chúng ta trước tiên đi đến tửu lâu kiếm món gì đó ăn lót dạ, sau đón ta sẽ tự mình xuống bếp căn dặn bọn họ làm..”

Tiền Thiền Nhi nghe vậy, dựa vào người Cao Trường Du mà đi về phía trước, nghĩ đến phu thê Tiền gia sau khi biết được việc này chắc hẳn sẽ vô cùng vui mừng.

Đôi phu thê họ chỉ có một nữ nhi là nàng, thực ra họ thực sự rất thích hài tử. Tuy nhiên, vì nữ nhi đã 5 năm chưa có tin vui nên họ đều cho rằng nữ nhi không thể sinh được. Bình thường cũng rất kiêng kị việc nhắc đến hài tử trước mặt nàng, chính là sợ nàng vì vậy mà tổn thương.

"Thiền Nhi?"

Sau khi lấy lại tinh thần, Tần Thu Uyển nhận thấy mình đang đứng ở lối vào của một tửu lâu, cũng phát hiện Dương Hưng Tự đang đứng cách đó không xa, phía sau hắn ta có một chiếc xe ngựa màu hồng đang đi về hướng ngược lại, chắc hẳn là xe ngựa của cô nương Ninh gia. Hình như hắn ta và cô nương Ninh gia đã bắt đầu đi tới bước lục lễ, gần đây thường xuyên hẹn nhau ra ngoài thưởng ngoạn, lúc này chắc là vừa tiễn người đi.

Lúc này vẻ mặt Dương Hưng Tự rất không hài lòng, mắng: "Trên đường lớn mà các người lôi lôi kéo kéo nhau trước mặt mọi người còn ra thể thống gì?”

Tần Thu Uyển cũng không muốn để ý đến hắn, nàng vốn muốn xoay người rời đi. Nghĩ đến điều gì đó, nàng cười nói: "Phu thê bọn ta ân ái, liên quan gì đến ngươi? Người khác cũng không nói gì, ngươi không vừa mắt thì đừng có nhìn.” Nàng đỡ bụng nhẹ nhàng mỉm cười: "Đúng rồi, ta quên nói với ngươi, ta vừa được đại phu chẩn ra hỉ mạch.”

Trong lòng Dương Hưng Tự không vui, không khách khí nói: "Hai người chúng ta hòa ly hơn nửa năm rồi, bây giờ ngươi mang thai thì liên quan gì đến ta."

“Tất nhiên không liên quan gì đến ngươi.” Tần Thu Uyển tiến lại gần hai bước, ánh mắt đầy hứng thú: “Điều ta muốn nói là trong vòng nửa năm sau khi thành hôn đã mang thai, điều này chứng tỏ thân thể ta rất tốt. Nhưng hai người chúng ta sáng tối chung đụng suốt năm năm nhưng từ đầu đến cuối cũng không có tin vui, vậy người có vấn đề…” Chỉ có ngươi!

 
Bình Luận (0)
Comment