Chương 78
Cái thai của Tần Thu Uyển lúc này đã lộ ra rất rõ ràng, Dương Hưng Tự rất khó mà không nhìn thấy bụng nàng. Nghe xong lời nói có vẻ an ủi của nàng, trong lòng càng thêm uất nghẹn, nhịn không được châm chọc: “Ngươi đến đây là vì động thai hay sao?”
Tần Thu Uyển không phải động thai, nên cũng không tức giận, chỉ cười cười nói: “Không phải, phu quân ta chàng ấy lo cho thân thể của ta, đặc biệt đưa ta đến bắt mạch bình an.” Nàng làm ra vẻ mặt có chút đau khổ: “Phu quân chàng ấy quá lo cho an nguy của mẫu tử ta, ta cũng đành phối hợp mà thôi.”
Cao Trường Du ở bên cạnh vươn tay ôm lấy nàng: “Cẩn thận chút.”
Quả là một cảnh thâm tình, tình cảm sâu sắc.
Dương Hưng Tự nhìn thấy, trong lòng giống như uống phải một bát thuốc, vừa đắng vừa chát. Mắt không nhìn thấy tâm sẽ không phiền, cho nên dứt khoát nhấc chân bước đi.
Tần Thu Uyển nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nói: “Đúng rồi, vừa rồi cô nương họ Đinh đặc biệt tới tìm ta đấy.”
Dương Hưng Tự lúc này đã bước ra khỏi ngưỡng cửa, đột nhiên quay đầu lại: “Nàng ta nói gì với ngươi?”
Tần Thu Uyển tràn đầy ý cười nói: “Ta là người thế nào ngươi cũng biết mà, từ trước đến nay chưa từng nói dối. Phàm là những điều nàng ta muốn hỏi, ta đều thành thật trả lời tất cả.”
Nhìn nụ cười của nàng, trong lòng Dương Hưng Tự đột nhiên cảm thấy bất an: “Nàng ta hỏi cái gì?”
Tần Thu Uyển suy nghĩ một chút: “Ta không nhớ rõ lắm.”
Dương Hưng Tự: “...”
Hắn ta còn muốn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng nhìn thấy hai phu thê bọn họ đã ngồi trước bàn chuẩn mạch của đại phu. Hơn nữa trong y quán người đến người đi không phải là một nơi tốt để nói chuyện. Cho nên, hắn chỉ có thể đứng trước cửa chờ đợi.
Tần Thu Uyển chỉ yêu cầu bắt mạch bình an, nên qua một lúc, hai phu thê bọn họ trả tiền bắt mạch, tay trong tay bước ra khỏi cửa.
Dương Hưng Tự tiến lên hỏi: “Thiền Nhi, ta có chuyện muốn hỏi nàng.” Cũng đề xuất: “Ta mời nàng uống trà.”
“Không tiện.” Tần Thu Uyển nghiêm túc trả lời: “Chúng ta đã hòa ly rồi, không nên tiếp xúc quá nhiều. Hơn nữa, ta nghĩ giữa chúng ta cũng không có chuyện gì cần phải nói đâu.”
Nói xong liền nhanh chóng lên xe ngựa đi mất.
Chỉ còn lại Dương Hưng Tự vẫn còn ngây ngốc đứng ở chỗ cũ.
Lại thêm mấy ngày nữa trôi qua, nhìn thấy hôn kỳ hai nhà Dương gia Đinh gia sắp đến, đột nhiên nghe nói Đinh cô nương đang muốn từ hôn.
Về nguyên do...nghe nói là không muốn gả vào Dương gia nữa.
Mọi người nghe được tin này càng tin chắc thân thể Dương Hưng Tự có chuyện gì đó. Bằng không, tại sao một vị hôn thê đã bàn chuyện thành hôn, gặp nhau nhiều lần lại muốn từ hôn chứ?
Nói tóm lại, Đinh cô nương nhất quyết không muốn gả, nàng ta thà chết cũng nhất quyết không gả. Ba ngày còn chưa nên cơm nên cháo gì, thì đã thấy chuyện không thành rồi.
Đinh gia thấy nhi nữ phản kháng như vậy, cộng thêm sự tình đã lan truyền khắp nơi, hai gia đình trên mặt không biểu hiện gì, nhưng nếu thật sự thành thân sẽ oán trách đối phương. Do đó, Đinh phu nhân đã đến cửa để xin từ hôn.
Đối với chuyện này, Điền thị rất tức giận, trong lòng thầm mắng mười tám đời Đinh Hà Hoa. Nhưng bên ngoài đường to ngõ nhỏ đều đang thảo luận chuyện này, cô nương nhà người ta thà chết cũng không muốn gả vào, chuyện thành thân này dù không từ hôn thì cũng sẽ không thành.
Vấn đề này là một cú đủ kích đối với Dương Hưng Tự, Dương phụ không đề cập nó với bên ngoài. Còn Điền thị thì truyền tin tức ra ngoài, nói là Tiền Thiền Nhi phá hoại hôn sự của con bà ta.
Tần Thu Uyển cũng không quá quan tâm đến chuyện này, dù sao thì nàng và Dương gia cũng có thù không đội trời chung, do đó đổi lại việc này để cứu mạng một cô nương, nàng cho rằng đó là chuyện tốt.
Cao Trường Du sớm chiều ở bên cạnh nàng đã lâu, cũng nhìn ra được chuyện mấy nay của nàng, hôm nay liền đột nhiên nói: “Đồng môn lúc trước của ta hẹn ta đi uống trà, có thể mang nữ nhân theo. Nàng có muốn đi không?”
Tần Thu Uyển rất ngạc nhiên, từ lúc hai người thành thân đến nay, Cao Trường Du đều ở bên cạnh nàng, gần đây lại bận rộn chuyện buôn bán, cũng chưa từng nói đến dẫn nàng đi gặp bằng hữu. Được làm quen với bằng hữu của hắn, nàng rất vui vẻ.
Cao Trường Du thấy nàng không từ chối, liền nói thêm: “Những người đó đều là bằng hữu tốt trong lớp học của ta lúc trước, cũng học cùng nhau mấy năm.” Đổi sang chuyện khác, lại nói: “Trần Diệc cũng là một trong số đó, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hắn cũng sẽ mang vị hôn thê của hắn đi.”
Rõ ràng là có điều gì đó trong lời nói.
Tần Thu Uyển nhất thời hiểu ra ý của hắn, lông mày nàng chợt nhíu lại: “Người ta có câu thà phá mười ngôi chùa còn hơn chặt đứt một cuộc hôn nhân. Nhưng lần này chặt đứt hôn nhân của người ta chính là tạo phúc.
“Vậy thì cùng nhau tạo phúc đi.” Cao Trường Du vòng qua nàng: “Nàng ở đâu thì ta ở đó.”
Rất nhanh đã đến ngày hẹn, người trên thế gian rất thích nâng cao đạp thấp. Lúc trước, Cao Trường Du cũng uống trà ở đây như vậy, nhưng rất ít người để ý đến hắn.
Hiện tại thì không giống như vậy nữa, lúc bọn họ đi đến, ở đây đã có rất nhiều người, nhìn thấy hai người họ đến cửa, lập tức có rất nhiều người ra chào hỏi.
Họ đều là những người đọc sách, gia quyến họ cũng đều là những người nhã nhặn lịch sự. Tiền gia có thế lực, bọn họ đương nhiên cũng không muốn đắc tội, có những người còn nói mấy lời nịnh nọt.
Tần Thu Uyển vẫn đang quan sát, sẽ nguyện ý giúp đỡ những người có phẩm chất tốt nhưng xuất thân nghèo khó.
Do đó, thời gian sau này càng được nhiều người đón tiếp.
Trong khung cảnh ôn hòa vui vẻ, ngoài cửa lại có người đến.
Tần Thu Uyển vẫn chưa nhìn rõ thì đã có người đứng lên tiếp đón, ngoài miệng còn nói: “Trần tú tài cũng đến rồi à.” Còn có một số người chào hỏi nữ tử đi bên cạnh hắn ta: “Đàm cô nương cũng đến rồi, còn tưởng rằng Đàm cô nương không đến chứ, Đàm cử nhân dạo này vẫn khỏe chứ?”
Tú tài và Cử nhân tuy chỉ cách nhau một bước, nhưng một bước này giống như một con kênh, có người cả đời cũng không thể vượt qua.
Dù tề tụ trên cùng một con đường, nhưng nữ quyến vẫn bị chia cắt ra. Cho nên, sau màn chào hỏi, đã có phu nhân kéo Đàm cô nương qua, nhân đó còn thuận tiện giới thiệu một chút.
Đàm cô nương tên là Thư Ngọc, cả người toát lên vẻ trí thức, du mạo nho nhã, khí chất đoan trang, trong lời nói đều mang theo thơ văn, khiến cho người khác không dám xem thường. Đàm Thư Ngọc đi đến trước mặt Tần Thu Uyển, nàng cười hihi nói: “Tiền cô nương, ta có nghe nói đến cô rồi.”
Tần Thu Uyển nhướng mày, liếc nhìn Trần Diệc một cái, cười nói: “Không biết Đàm cô nương nghe nói về ta là nghe điều tốt hay điều xấu vậy.”
Đàm Thư Ngọc cười lắc đầu: “Tốt hay xấu đều do tâm mình, đây cũng khó mà nói được.”
Vậy chính là xấu rồi.
Có vẻ như Trần Diệc trước khi đưa nàng ta đến buổi tiệc, đã nhắc nhở nàng ta trước vài chuyện.
Tần Thu Uyển cũng không vội, đặc biệt ngồi xuống bên cạnh nàng ta: “Đúng lúc ta cũng có nghe nói qua về cô.”
Một người thương hộ, một người phú thương, bình thường cũng không có giao du qua lại, căn bản là mối quan hệ có bắn đại bác cũng không đến. Đàm Thư Ngọc kinh ngạc: “Thế nào vậy?”
Tần Thu Uyển cười nói: “Ta có chuyện muốn nói với cô, quả thật không nói không được.”
Đàm Thư Ngọc liếc mắt nhìn vị hôn phu ở đằng kia: “Chắc là không phải cô nương muốn nói, Trần công tử huynh ấy có chút không tốt đúng không?”
Xem ra quả thật trước đó đã được nhắc đến, hơn nữa cô nương trước mặt rõ ràng đã tin lời của Trần công tử.
Hiện tại nếu nữ nhân đã gả đi lần thứ hai, nếu thật sự gả cho nam nhân có dã tâm thì cả đời đều bị hủy hoại.
Tần Thu Uyển không hẳn muốn phá hoại cuộc hôn nhân này, nhưng chỉ muốn nhắc nhở, không thẹn với lòng là được. Trên đời này có rất nhiều cô nương biết hố lửa ở đâu nhưng vẫn cam lòng nhảy vào, đó là dạng người mà không thể kéo lại được. Ngay cả khi nàng tốt bụng, người ta vẫn cho rằng nàng là kẻ xấu hại người.
“Đúng là không tốt thật.” Tần Thu Uyển thẳng thắn nói: “Tiền Dương hai nhà môn đăng hộ đối. Lúc đầu, ta hòa ly vốn dĩ chẳng dễ dàng chút nào, hoàn toàn dựa vào sự tương trợ của Hách Uyển Quân.”
Thấy Đàm Thư Ngọc đối với chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, Tần Thu Uyển liền biết, Trần gia đã giải thích rõ ràng với Đàm gia, sau đó nói tiếp: “Thành thật mà nói, lúc Hách Uyển Quân bị Dương gia đuổi ra khỏi nhà, ta cũng có mặt ở đó. Thậm chí Dương gia đuổi nàng ta ra ngoài, ta còn giúp nói hộ cho nàng ta.”
Đàm Như Ngọc nhíu mày: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng...”
Tần Thu Uyển lập tức bật cười: “Đàm cô nương thật dễ thương. Ta là người ít đọc sách, hiểu đạo lý thì lại ít. Nhưng làm ăn chưa bao giờ cam tâm chịu thiệt thòi. Nếu nàng ta hại ta hòa ly, ta đương nhiên sẽ trả thù. Nàng ta làm mùng một, thì ta làm mười lăm, rất công bằng mà...”
“Ta không bao giờ hối hận về những gì mình đã làm, nếu cô không hiểu, ta cũng không muốn ép buộc.” Nàng dừng lại một lúc, Tần Thu Uyển tiến lại gần nàng ta, thần thần bí bí hỏi nhỏ: “Cô không muốn biết tại sao nàng ta lại bị đuổi ra ngoài sao?”
Đàm Như Ngọc nhíu nhíu mày: “Đừng nói chuyện sau lưng người khác.”
Nghe vậy, Tần Thu Uyển nhướng mày: “Đàm cô nương có đức tính cao quý, khiến người ta ngưỡng mộ. Những kẻ dối trá đó thích nói dối những người như cô nhất.” Nàng lười phải nói nhiều: “Nếu như tin đồn đó là bình thường, vậy thì Hách Uyển Quân cũng sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, là bởi vì hài tử trong bụng của nàng ta không phải huyết mạch Dương gia, lúc đầu ta tìm gặp nha hoàn bị bán thân cận bên nàng ta mới chứng minh được điều này. Hơn nữa ta cũng biết phụ thân của hài tử đó là ai.”
Đàm Như Ngọc không cho là đúng, thậm chí còn có chút khinh thường: “Cô không phải muốn nói là Trần công tử sao?”
“Đúng vậy.” Tần Thu Uyển đặt tách trà xuống: “Nhìn dáng vẻ thế này của cô, có vẻ không tin ta. Ta chỉ muốn nói thêm vài câu, mong cô nghe lọt tai, người nói ra chuyện này là nha hoàn ở bên cạnh từ trước đến nay của Hách Uyển Quân. Lúc nàng ta phát hiện nha hoàn mang thai, đã náo loạn một phen với Trần công tử, nàng ta tức giận bỏ đi, Trần công tử cũng không giữ lại, quay đầu liền định thân với cô. Do đó, Hách Uyển Quân nhìn trúng Dương gia, nhưng vẫn chưa kết thúc, lại khiến cho nha hoàn lớn lên từ nhỏ và Dương Hưng Tự động phòng, đã mượn cớ thành công thì trèo đi lên Dương gia. Sau đó bán người ta lên núi, ta mất mấy phen mới đón được người bị hành hạ dã man trên núi về.”
Sắc mặt Đàm cô nương trước mặt trở nên trắng bệch: “Không phải cô bịa ra mấy cái này chứ?”
“Trên thế giới có rất nhiều người bẩn thỉu. Cô nương phẩm chất cao quý, bị bảo bọc quá mức, nhìn không thấy thế giới đen tối.” Tần Thu Uyển tiếp tục nói: “Ngày hôm đó khi Dương gia phát hiện ra những chuyện này, họ cũng không quan tâm đến danh tiếng của mình, trong cơn giận giữ liền lập tức đuổi người ra khỏi cửa.”
Trong lúc nói chuyện, ánh mắt Tần Thu Uyển không ngừng chú ý tới Trần Diệc ở cách đó không xa, vừa nhìn thấy hắn đi tới, nàng ta thấp giọng nói nhỏ: “Hai người chúng ta ở đây nói chuyện trong thời gian ngắn, Trần công tử đã nhìn qua đây ít nhất tám lần, rõ ràng là đang chột dạ. Vừa nãy có người tiếp chuyện nên giờ hắn ta mới có thể qua đây.”
Đàm Như Ngọc quay đầu nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy vị hôn phu của mình đang vượt qua đám đông đi đến. Khoảng thời gian đó có rất nhiều người chào hỏi với hắn, hắn ta chỉ cười cười chào hỏi lại nhưng cũng không hề ngồi xuống cùng người khác nói chuyện.
Rất nhanh, hắn đến gần, nở nụ cười dịu dàng: “Hai người các nàng đang nói gì vậy?”
Sắc mặt Đàm Như Ngọc trắng bệch, mở miệng muốn chất vấn, lại cảm thấy nơi này không thích hợp. Hơn nữa, nếu như thật sự hỏi ra, chẳng phải là nàng ta thực sự là người dễ bị lừa sao?
Tần Thu Uyển cũng không khách khí như vậy: “Thật trùng hợp, những gì chúng ta đang nói chính là những điều mà ngươi không muốn ta nói...”