Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 79

Chương 79
Nghe vậy, ánh mắt Trần Diệc lóe lên tia sắc bén, hắn ta quay đầu nhìn qua Đàm Thư Ngọc, nhẹ giọng nói: “Thư Ngọc, đừng nghe lời nàng ta nói bậy bạ.”

Đàm Thư Ngọc mở miệng, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.

Tần Thu Uyển cười cười nói: “Trần công tử, ngươi không biết chúng ta nói cái gì, vì sao cho rằng ta nói bậy?”

Vẻ mặt của Trần Diệc thờ ơ: "Mọi người đều biết chuyện Tiền cô nương làm tan vỡ hôn sự giữa hai nhà Dương gia và Đinh gia. Ta đối với Thư Ngọc là thật lòng, ta rất sợ mất nàng ấy cho nên vẫn nhờ mồm miệng Tiền cô nương lưu tình một chút.”

“Ta chỉ nói sự thật.” Tần Thu Uyển ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Trần công tử trong lòng không có quỷ thì sợ gì chứ?”

Trần Diệc: “...”

Hắn nhìn Đàm Thư Ngọc một cách thâm tình: “Điều quan trọng nhất là bởi vì ta yêu nàng ấy, thật sự sợ nàng ấy rời xa ta mà đi, sợ chỉ vì chút sai lầm nhỏ mà mất đi nàng ấy.”

Đàm Thư Ngọc bị hắn nhìn như vậy mặt liền đỏ lên, tim đập nhanh, ngại ngùng cúi đầu nhìn xuống.

Tần Thu Uyển thấy tình hình hai người hòa hợp, đột nhiên nói: “Trần công tử, con của Hách Uyển Quân bị bệnh nhưng nàng ta lại không một xu dính túi, ngài có biết không?”

Trần Diệc lắc đầu: “Ta không biết.” Hắn ta nhấn mạnh: “Ta và nàng ta chỉ là biểu huynh muội xa”.

“Nói đến chuyện này, biểu tỷ muội của ta có đến mấy chục người, tuổi tác lớn thì cũng đã làm tổ mẫu, tuổi nhỏ thì vẫn còn nằm nôi. Ta và nàng ta không thân thiết.”

Ngữ khí lạnh nhạt, trong lời nói, còn bộc lộ ý khinh thường.

Đàm Thư Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy tin tưởng. Trần Diệc thì thầm với nàng ta vài câu, quay đầu sắc bén nói: “Tiền cô nương, phá hoại chuyện hôn sự của người khác sẽ bị thiên lôi đánh đấy, cô nương cũng nên biết điều đó.”

Tần Thu Uyển chớp mắt nhìn về phía Đàm Thư Ngọc: “Cô nương tin lời nói bậy bạ của hắn?”

Đàm Thư Ngọc cười nhìn lại: “Chàng ấy là vị hôn phu của ta, ta đương nhiên tin lời chàng ấy nói. Chẳng lẽ ta không tin lời chàng ấy mà chạy đến tin lời cô sao? Cô cho rằng ta là Đinh Hà Hoa ngu ngốc sao?”

Những lời này đúng là không khách khí.

Tần Thu Uyển ngược lại cũng không tức giận, sau chuyện ầm ĩ của Hách Uyển Quân mà hai nhà vẫn tiếp tục hôn sự như thường, nàng đoán là Đàm gia đã tin lời giải thích của Trần gia.

Đúng lúc này, bên dưới truyền đến một tiếng ồn ào, có một giọng nói sắc bén của một nữ tử, cùng một giọng nói khuyên nhủ của tiểu nhị: “Cô nương, trên lầu có tiệc trà. Nếu cô không có thiệp thì không thể vào được.”

“Trần Diệc ngươi dám làm mà không dám nhận, có còn là nam nhân hay không?” Nữ tử lớn tiếng nói: “Hài tử sắp chết, ngươi còn có tâm tư uống trà cùng người khác...” Rống to xong, nàng ta liền suy sụp rồi bật khóc lớn.

Giọng nữ tử sắc bén bên ngoài chính là Hách Uyển Quân.

Tần Thu Uyển nhướng mày cười, mắt tràn đầy ý cười nhìn phản ứng của hai người trước mặt.

Sắc mặt Trần Diệc khó coi một lúc, mới nhẹ nhàng bình tĩnh lại: “Thư Ngọc, người điên đó lại đến rồi, ta sai người đuổi nàng ta đi.”

Hắn ta đứng dậy rời đi, Tần Thu Uyển chống cằm lắc đầu.

Đàm Thư Ngọc nhận thấy ánh mắt của nàng, ánh mắt có chút kì quái, cứ như thể nàng ta là một kẻ ngốc hết thuốc chữa vậy.

Nàng ta vừa mở miệng muốn giải thích, Tần Thu Uyển đã mở miệng nói trước: “Đàm cô nương, có bao giờ cô nghĩ tại sao Hách Uyển Quân lại không tìm người khác, mà chỉ tìm một mình hắn ta không?”

Đàm Thư Ngọc không chút suy nghĩ đáp: “Là bởi vì chàng ấy dễ mềm lòng, Hách Uyển Quân lợi dụng điểm này mà cứ tìm đến.”

Vẻ mặt Tần Thu Uyển một lời khó nói hết: “Cô thật là....” Ngây thơ quá!

Đàm Thư Ngọc lộ ra vẻ không vui: “Tiền cô nương, ta không thể tin những gì cô nói, trừ khi cô đem nha hoàn đó cho đưa đến trước mặt ta, sau đó mời Hách Uyển Quân đến đối chất với nàng ta.”

Nghe những lời này, Tần Thu Uyển kinh ngạc, không khỏi bật cười: “Ta có ý tốt. Ta không thể chịu được việc cô không biết gì mà gả cho một nam nhân không có tinh thần trách nhiệm, cho nên ta đặc biệt nhắc nhở cô không nên có liên quan gì đến hắn ta. Cho dù cô có tin hay không thì cũng không liên quan gì đến ta. Còn về phần Ngọc Hồng, lúc đầu ta đón nàng ta về, kêu nàng ta đến Dương gia làm chứng với Hách Uyển Quân, ta đã đáp ứng sau khi xong chuyện sẽ thả cho nàng ta tự do. Hơn nữa cả đời sau cũng không đến làm phiền nàng ấy nữa. Đề nghị của cô nương ta làm không được. Nếu cô muốn gả thì ta cũng không ngăn cản nữa.”

Nàng lãnh đạm như vậy, nhưng Đàm Thư Ngọc lại trở nên khó chịu.

Nghe tiếng ồn ào đã giảm bớt, Đàm Thư ngọc len lén nhìn vẻ mặt của nữ tử trước mặt: “Hách Uyển Quân đã rời đi rồi, cô nương không vội sao?”

Ngụ ý là Hách Uyển Quân đến gặp Trần Diệc gây rối là do Tần Thu Uyển xúi giục.

“Có gì mà gấp gáp.” Tần Thu Uyển liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó Hách Uyển Quân đang bị tiểu nhị kéo xuống lầu, trong lúc giằng co khá khó coi, nàng thở dài, “Ta chỉ thương hại cho hài tử mà thôi.”

Đàm Thư Ngọc nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của nàng, nữ tử trước mặt rất nghiêm nghị, từ khi bước vào đến giờ nàng vẫn mỉm cười, như thể mọi thứ nàng ta đều biết trước. Lúc này, Đàm Thư Ngọc cảm thấy hơi hoảng hốt khi nghe thấy câu nói thương hại hài tử của nàng.

Lỡ như nữ tử trước mặt này không phải vì ghét Trần Diệc mà cố ý phá hoại, mà là do Trần gia thật sự không tốt thì sao?

Nghĩ đến đây, Đàm Thư Ngọc không thể ngồi yên, đứng dậy đi ra ngoài, tình cờ gặp Trần Diệc đã đuổi Hách Uyển Quân quay lại.

“Trần công tử, đột nhiên ta nhớ tới mình còn có việc phải làm, nên ta về trước.”

Trần Diệc đuổi theo, nhưng lại không đuổi kịp.

Trở về tiệc trà tìm người tính sổ lại phát hiện phu thê Cao Trường Du đã sớm rời đi rồi.

Dương gia không biết chuyện gì đã xảy ra trong bữa tiệc trà.

Họ cũng không quan tâm đến bên ngoài, trong khi trong nhà vẫn còn ồn ào.

Điền thị nhìn nam nhân trước mặt đã ở chung giường với bà ta mấy chục năm, vẫn còn vô cùng tức giận: “Cho nên, nữ tử đó đã có thai rồi?”

Dương lão gia chuẩn bị đi ra ngoài: “Đúng vậy.” Ông ta chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài, nói: “Bà dọn dẹp lại viện một chút, không cần quá lớn đâu, làm cho hòa nhã một chút, tốt cho hài tử là được.”

Điền thị nắm lấy ông ta kéo lại: “Ông nói rõ ràng đi chứ.”

“Làm sao tôi có thể nói rõ được?” Dương lão gia có chút không kiên nhẫn, “Bệnh của Hưng Tự như vậy, nếu dựa vào chính nó, chỉ sợ Dương gia sẽ tuyệt hậu trong tay nó. Nếu như gia nghiệp mở rộng, chẳng lẽ bà cam tâm đưa vào tay người khác.”

Điền thị tất nhiên cũng không cam tâm.

Tuy nhiên để một đứa thứ tử thừa kế vẫn còn không bằng nhận con thừa tự.

Giữa hai người, bà ta cảm thấy không có sự khác biệt, nhưng nếu...nam nhân của mình sẽ có con với nữ nhân khác, đối với bà ta cũng không phải là chuyện gì tốt.

“Tôi không đồng ý!” Điền thị nổi lên cơn tức giận: “Ai biết hài tử đó phải là con của ông hay không? Nếu như giống như Hách Uyển Quân, cố tình làm lẫn lộn huyết mạch của Dương gia thì phải làm sao?”

Dương lão gia càng thêm nóng nảy: “Bà cho rằng Hưng Tự là đứa ngốc hay sao? Tôi bây giờ đi đón người, bà mau chóng dọn dẹp lại viện đi. Không có danh phận sẽ khiến nàng ta không an tâm, lần này mà động thai, nếu như là lần sau...” Ông ta thở dài một hơi khi nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của nương tử: “Phu nhân, tôi đã bao nhiêu tuổi rồi, chắc chỉ có một hài tử này thôi. Bà đừng tùy hứng, chiều theo ta lần này, cả đời sau này tôi nhất định sẽ yêu thương bà, được không?”

Tính tình của Điền thị hay cáu gắt, thích ăn mềm không thích ăn cứng. Nếu như Dương lão gia cãi nhau với bà ta, bà ta sẽ càng tức giận hơn. Một khi nói chuyện ngữ khí dịu lại hơn, bà ta sẽ không thể không bắt đầu ngẫm nghĩ xem liệu mình có quá đáng hay không.

Khi Dương lão gia rời đi, bà ta thậm chí còn chưa nghĩ thông. Tuy nhiên, lúc này, tranh cãi với chính nam nhân của mình sẽ chỉ khiến những nữ tử bên ngoài lợi dụng mà thôi. Bà nghiến răng ra lệnh cho nha hoàn dọn dẹp trong viện, đồng thời thầm hạ quyết tâm, bất luận như thế nào đi nữa cũng không cho hài tử đó và nhi tử của bà tranh gia sản.

Chuyện Dương gia đón về một nữ tử rất nhanh đã truyền ra bên ngoài.

Trong nháy mắt mọi người đều hiểu ra, chính là Dương lão gia thấy con mình không thể chữa khỏi, liền tự mình đích thân tạo thêm huyết mạch đời sau cho Dương gia.

Mà kể ra, Dương lão gia đã gần năm mươi, cũng khó mà nói được.

Về chuyện này, người ngoài chỉ coi như một trò đùa, nhưng đối với Dương Hưng Tự mà nói, đó là điều đặc biệt khó chấp nhận.

Hắn ta trực tiếp xông vào thư phòng, chạy đến trước mặt phụ thân: “Phụ thân, người thực sự yêu thích nữ nhân đó hay là vì huyết mạch đời sau của Dương gia?”

Dương lão gia đặt sổ sách trên tay xuống, tỏ vẻ không hài lòng: “Con càng ngày càng ngỗ ngược.” Sau đó, ông ta mới trả lời hắn: “Dương gia cần một hài tử. Nàng ấy là một nữ tử dịu dàng, chỉ cần một chỗ ở mà thôi.”

Muốn nghe lời, chắc chắn phải cần hai lý do, mỗi cái chiếm một nửa.

Dương Hưng Tự như bị đả kích nặng nề: “Phụ thân đã có con khác, người không cần con nữa đúng không?”

Thấy nhi tử thần sắc không ổn, Dương lão gia cau mày: “Con đều đã lớn cả rồi, khi nó lớn lên con chắc sẽ bằng tuổi ta, con còn phải nuôi nó thêm mấy năm, để tận hưởng những ngày tháng sau. Trong thời gian nó trưởng thành, Dương gia chỉ có thể dựa vào con.”

“Nhưng con vẫn còn trẻ!” Dương Hưng Tự không chịu từ bỏ: “Phụ thân bây giờ vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí còn có thể sống thêm hai mươi ba mươi năm nữa, đợi nó lớn lên, vừa hay tiếp quản chuyện buôn bán trong tay người, còn cần con làm gì chứ?”

Thấy nhi tử hung hãn bức người, Dương lão gia bực bội nói: “Con đang tranh giành gia sản với ta à?”

“Không phải.” Dương Hưng Tự vò vò tóc: “Phụ thân, chuyện đơn truyền cũng không thể làm được, lại không có con nối dõi, con đúng là một phế vật mà.”

Nhìn thấy nhi tử như vậy, Dương lão gia rất đau lòng, hơn nữa cũng tràn đầy thất vọng.

Như vậy còn không chịu nổi thì làm sao quản được Dương gia?

Ông ta thở dài: “Bệnh tình của con còn chưa khỏi, trước tiên cứ nghỉ ngơi vài ngày đi.”

Trong nháy mắt, nửa năm nữa đã trôi qua.

Tần Thu Uyển lâm bồn, mẫu tử bình an.

Tiền gia vui mừng khôn xiết, liền truyền tin ra bên ngoài, Tiền phủ mở tiệc trong ba ngày liền, chỉ cần ai có lòng đều có thể đến ăn uống chung vui.

Họ cũng phát thiệp mời cho các nhà khác, mời bọn họ đến chung vui với hài tử.

Ngày vui đã đến, Tiền gia vô cùng náo nhiệt.

Đương nhiên là, dù cho khách khứa đông, nhưng chỉ có ít người thân cận mới có thể đến trước mặt Tần Thu Uyển.

Nàng ngả lưng xuống giường nghe nha hoàn bên ngoài từ chối một vị khách đến chơi nhà.

Khi những vị khách này đến cửa, nha hoàn sẽ tùy ý hành sự, một số sẽ trực tiếp từ chối, một số khác cần phải bẩm báo rồi mới nói được.

Ngải Thảo bước vào với vẻ mặt ngượng ngùng: “Cô nương, bên ngoài có Tam phu nhân đến, Tam phu nhân nói muốn gặp người, nói có chuyện quan trọng muốn tự mình nói với người.”

Khi nghe thấy xưng hô này, Tần Thu Uyển sững lại một chút mới phản ứng lại, có lẽ nàng ta đang muốn nói đến Liên thị.

“Để nàng ta vào đi!”

Hơn nửa năm không gặp, dung mạo của Liên thị vẫn không thay đổi, chỉ khác là giữa lông mày có thêm chút vẻ cẩn trọng, vừa vào cửa trước tiên là khen một câu, thấy không có ý đuổi khách, nàng ta mới ngồi xuống bên cạnh Tần Thu Uyển.

“Muội muội à, lần trước gặp mặt quả thật là ta không đúng, đã lâu không gặp nhau trong lòng ta càng ngày càng bất an, sợ muội vì chuyện này mà tức giận với ta, sau này cũng không muốn gặp ta nữa.”

“Nói chuyện chính đi.” Tần Thu Uyển thờ ơ nói: “Hai nhà chúng ta chỉ là người cùng tộc, cũng không phải thân thích gì thân thiết, nếu thật sự đoạn giao thì cứ đoạn giao, cũng không ảnh hưởng gì hết.”

Liên thị chết lặng.

Nàng ta cho rằng Tiền Thiền Nhi sẽ khách khí ứng phó vài câu, chuyện ban đầu đương nhiên sẽ bị lật tẩy. Nhưng những lời này nói ra, giống như thật sự có ý đoạn tuyệt.

Sau khi phản ứng lại, trong lòng Liên thị trở nên lo lắng.

Phải biết rằng tuy nhìn qua thì hai gia đình có vẻ ngang bằng nhau, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng phải tận dụng rất nhiều lợi thế từ Tiền gia này.

Những thứ khác không nói, những thương nhân muốn mua lụa và sa tanh chất lượng cao của Tiền gia đều thông qua họ, mỗi năm sẽ tặng cho bọn họ những món quà vô cùng đáng giá.

“Muội muội, muội hãy nghe ta giải thích. Lần trước thực sự là do ta không suy nghĩ thấu đáo, ta không cố ý làm hại đến con của muội.” Cả khuôn mặt nàng ta đều rất thành khẩn: “Ta có thể thề với trời.”

“Không cần thề đâu.” Sắc mặt Tần Thu Uyển vẫn bình thản: “Hiện tại hài tử đã được sinh ra bình an, Tiền gia có tôn tử, các người có tâm tư không nên có thì nhanh chóng rút lại đi.”

Liên thị nghẹn ngào, một lúc lâu cũng không nói được gì...

 
Bình Luận (0)
Comment