Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 82

Chương 82
Nhìn thấy Tiền Khai Hoành bị nghẹn lại, sau một hồi lâu cũng không nói nên lời.

Nếu mới vừa rồi chỉ có tám phần khả năng nhận định rằng bọn họ là những kẻ đứng phía sau, thì bây giờ đã thành mười phần rồi.

Trong lòng Tần Thu Uyển tức giận không thôi, hai người này ra tay với nàng như thế nào cũng được, lại còn vươn móng vuốt đến hài tử, quả thực là chết cũng không đáng tiếc. Trong cơn tức giận, nàng hung hăng đá một phát.

Liên thị bị đá văng vào một góc tường, cuộn tròn người lại, kêu la thảm thiết.

Tiền Khai Hoành tiến lên muốn đỡ thì cũng bị Tần Thu Uyển dùng một chân đá, Tiền Khai Hoành và thê tử bị quăng ngã thành một đống, dưới cơn đau, hắn ta tức giận đến tận trời: “Tiền Thiền Nhi, ngươi đừng có khinh người quá đáng.”

“Là các ngươi ra tay trước.” Tần Thu Uyển cười lạnh rồi hai chân lại đá tiếp.

Hai người không dám đánh trả, cũng là đau đến mức không đánh trả được, nhanh chóng chui vào một góc tường để tránh né. Tần Thu Uyển đánh đủ rồi thì lui về phía sau: “Không phải muốn báo quan sao? Nhanh đi đi!”

Tiền Khai Hoành: “...” Nếu dám báo quan thì ngay từ lúc nàng ra tay, hắn ta cũng đã cho người đi báo rồi.

Không dám đi, tất nhiên chính là chột dạ.

Hài tử được phát hiện sớm, bệnh cũng không đến nỗi nặng, nếu báo quan thì cho dù chứng cứ phạm tội vô cùng chính xác thì tội danh của hai người cũng không lớn, một trong số đó cũng dễ dàng thoát thân. Tần Thu Uyển đánh người một trận rồi nghênh ngang rời đi.

Có rất nhiều cách để khiến cho người khác thống khổ, cũng không phải chỉ có báo quan. Sau khi lên xe ngựa, nàng phân phó: “Kéo tơ lụa về, để cho bọn họ đóng cửa. Cho người mua hai gian hàng bên cạnh cửa hiệu của bọn họ, bán những thứ y đúc với giá chỉ bằng sáu phần.”

Hạ nhân vừa muốn lên tiếng thì Cao Trường Du đã ôm lấy nàng: “Nàng mới vừa ra tháng, đừng tức giận. Việc này ta sẽ đích thân giải quyết, nhất định phải đòi lại công bằng cho con của chúng ta.”

Tần Thu Uyển nhắm mắt lại, vùi vào trong lòng ngực hắn, chóp mũi quanh quẩn mùi mặc hương, tâm trạng của nàng dần dần bình tĩnh trở lại.

Lúc đầu Tiền Khai Hoành còn muốn chạy đi tìm phu thê Tiền gia để cáo trạng, nhưng sau khi bị từ chối ngay tại cửa, hắn ta còn không cam lòng mà gửi một bức thư vào. Giữa những hàng chữ là ngập tràn sự tức giận, chỉ trích Tiền Thiền Nhi khinh người quá đáng, còn tuyên bố nếu không phải vì mối quan hệ giữa hai gia đình thì hắn ta đã đi tìm đại nhân để đòi lại công bằng cho hai phu thê.

Thư thì nhận được, nhưng đáng tiếc là như đá chìm đáy biển, đừng nói là hồi âm, ngay cả một chữ cũng chẳng thể nhận được.

Chưa đến 10 ngày, Tiền Khai Hoành không thể chịu đựng được nữa, hai phu thê lại đến trước cửa lớn của Tiền gia một lần nữa. Lần này là đến cầu xin.

Nhưng vẫn không vào được cửa, bọn họ cũng không dám rời đi, nhìn thấy việc làm ăn trong nhà sắp không xong. Khi Tiền Khai Hoành đến phủ thành là lúc trong tay cũng không có nhiều tiền, sau khi tiến vào Tiền gia thì hắn ta đã dựa vào mối quan hệ này để vay mượn không ít, mới có thể đưa việc làm ăn đi lên.

Mấy năm nay dựa lưng vào Tiền gia không ít, thế nhưng vẫn còn nợ, trước đây những vị khách thương nhân quay đầu đi tìm Cao gia đã là một đòn đả kích không nhỏ đối với Tiền Khai Hoành, còn tốc độ lợi nhuận lại chậm đi ít nhất một nửa. Mười ngày trước, cửa hiệu tơ lụa đã đóng cửa, mười ngày trở lại đây công việc buôn bán cũng càng ngày càng kém, gần như bằng không, vài ngày nữa sẽ là ngày trả tiền, đến lúc đó... Hắn ta lấy cái gì để trả?

Không trả tiền thì phải dùng cửa hiệu và nhà cửa để đền bù, vậy thì mất đi hết cả vốn liếng.

Hai phu thê bọn họ canh giữ ở cửa, Tiền phụ đuổi bọn họ đi.

Tóm lại, đừng nói là cầu xin, ngay cả mặt cũng không để lộ.

Cũng vào lúc này, Tiền Khai Hoành mới bắt đầu hối hận.

Trước kia, Tiền Khai Hoành luôn cảm thấy tiền bạc nhà mình không đủ nhiều nên toàn tâm toàn ý nghĩ cách tiếp nhận Tiền gia. Bây giờ xem ra từ lúc đó hắn ta đã thoải mái hơn nhiều so với hiện tại. Lưng dựa vào đại thụ hưởng sự mát mẻ, công việc làm ăn phát đạt, đi ra ngoài thì mọi người đều sẵn sàng cho hắn ta mặt mũi.

“Đều tại nàng, nếu không phải nàng cứ lải nhải mãi ở bên tai ta thì sao ta có thể rơi vào tình cảnh như vậy chứ?”

Liên thị nghe xong lời này thì đương nhiên là bất mãn: “Thiếp chỉ nói là thúc thúc cần một hài tử nối dõi phù hợp, cũng không nói đó nhất định là chàng. Chuyện mua chuộc nhũ mẫu chính là chàng làm.”

Cửa hàng ngày càng sa sút, trong lòng Tiền Khai Hoành ngập tràn sự chán nản: “Là do lúc trước nàng đưa túi thơm mới chọc giận thúc thúc và thẩm nương. Nàng cũng thật là ngu xuẩn, gia đình phú quý như vậy thì nhất định sẽ vô cùng cẩn thận với hương liệu ở bên người, trừ khi đầu óc bị lừa đá mới có thể tùy tiện lấy ra dùng.”

Liên thị giải thích: “Khi đó quan hệ vẫn tốt, chẳng lẽ chàng cũng sẽ phòng vệ đối với người thân cận sao?”

Tiền Khai Hoành trách mắng: “Nếu quan hệ thực sự thân cận như vậy thì họ cũng sẽ không đơn giản vì một cái túi thơm mà hơn nửa năm không gặp chúng ta.”

...

Hai phu thê bọn họ oán trách lẫn nhau, trong lúc đó cũng nghĩ đến các cách khác, ví dụ như đi mời các trưởng bối trong gia tộc đến hòa giải.

Lúc trước, khi hai nhà cắt đứt quan hệ, Tiền Khai Hoành đã đi mời họ, các trưởng bối thật ra đã được mời tới, nhưng vừa mới mở miệng đã bị Tiền phụ đuổi ra ngoài.

Lần này lại viết thư gửi đến, một đám đều đùn đẩy nói không rảnh.

Tiền Khai Hoành hận thái độ bàng quang của bọn họ, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, cho dù là ai thì giữa hắn ta và Tiền phụ, bọn họ tất nhiên đều lựa chọn không đắc tội với người sau.

Con người nếu như bị ép đến đường cùng thì sẽ dễ dàng đi sai hướng.

Tiền Khai Hoành cũng giống như vậy, Tiền gia không chịu tha thứ, bên kia người ép trả nợ lại đuổi theo không thôi. Mà hắn ta lại không muốn bán cửa hiệu, vì vậy hắn ta liền lấy tiền của một thương gia vừa đến từ nơi khác, nói rằng sẽ bán cho ông ta một lô hàng tơ lụa tốt nhất.

Những loại tơ lụa tốt nhất đều nằm trong tay hai nhà Tiền, Dương, nếu Tiền Khai Hoành ra giá cao thì thật ra cũng có thể mua được, nhưng bằng cách này hắn ta cũng không kiếm được bao nhiêu và không giải quyết được nhu cầu cấp thiết của bản thân. Vì vậy, hắn ta đã trộn vào hơn một nửa là tơ lụa bình thường.

Người lái buôn ngàn dặm xa xôi chạy đến nhập hàng, nhưng cũng không phải ngu ngốc, phát hiện nguyên liệu không đúng, vì vậy trực tiếp báo quan.

Tiền Khai Hoành cố ý gạt người, rất nhanh đã bị tống vào tù.

Người tâm phúc không ở bên cạnh, Liên thị càng thêm luống cuống tay chân, hơn nữa lúc trước hai phu thê cũng làm một số chuyện ép bức người khác, lúc này khổ chủ tìm đến cửa để thưa kiện, sự việc càng trở nên trầm trọng hơn.

* Cửa hàng của Tiền Khai Hoành đã đóng cửa, trước đó Hách gia cũng đã sớm bị Dương gia bức cho đến đường cùng, phải bán cửa hiệu và nhà ở, bỏ lại mẫu tử Hách Uyển Quân và đi đến nơi khác.

Dương lão gia sắp già còn có con, gần đây xuân phong đắc ý, tâm tình cũng không tồi.

Lại không nghĩ đến, vị kiều thiếp còn hơn một tháng nữa mới lâm bồn lại bắt đầu có dấu hiệu sinh, dù trong phủ đã sắp xếp sẵn đại phu và bà đỡ nhưng cũng trở tay không kịp.

Ngay khi vị thiếp thất kia có động tĩnh, Điền thị đã nhận được tin tức, khi chạy tới nơi thì vị thiếp thất Lan nhi đã đau đến mức mặt trắng bệch, nhìn thấy phu thê hai người vào cửa thì thân thể lung lay như sắp đổ, giống như trong giây tiếp theo sẽ té xỉu trên mặt đất.

Dương lão gia thấy thế thì sải bước đi tới ôm người vào trong lòng: “Nàng không sao chứ?”

Nước mắt Lan nhi muốn rơi ra nhưng vẫn chưa rơi, yếu đuối đáng thương: “Lão gia, thiếp không biết tại sao lại bắt đầu...”

Nhìn thấy hai người dựa vào âu yếm, Điền thị hận đến nghiến răng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía bà đỡ: “Ta nhớ rõ là lúc này nên để cho di nương đi lại nhiều hơn, tại sao ngươi không đỡ di nương?”

Trong lòng bà đỡ phát khổ, lại không dám chậm chạp, nhanh chóng tiến lên: “Lão gia, để nô tỳ đỡ.”

Dương lão gia vừa định buông tay thì đã bị Lan nhi túm chặt vạt áo: “Lão gia, thiếp sợ.”

Nghe vậy, Dương lão gia vội thấp giọng an ủi, ánh mắt ý bảo bà đỡ lui ra, tự mình đỡ nàng ta đi lại.

Điền thị hận đến mức muốn cắn nát răng trong miệng, giận giữ liếc mắt trừng bà đỡ một cái: “Phế vật, vậy thì ngươi còn có tác dụng gì?”

Bà đỡ cảm thấy mình còn oan ức hơn so với Đậu Nga.

Kiều thiếp Lan nhi ở phía bên kia nói: “Lão gia, thiếp thân rất sợ, thiếp không biết vì sao lại sinh non, hay là những thức ăn thường ngày thiếp ăn...” Nàng ta nhìn thoáng qua Điền thị, nuốt toàn bộ những lời chưa nói hết vào.

Dù chưa giải thích nhưng dường như nó đã nói lên tất cả.

Ánh mắt Dương lão gia trở nên sắc bén, ông ta biết thê tử của mình ghen tị, tuy rằng cũng là do ông ta bất tri bất giác nuông chiều thành quen, nhưng thân là chủ mẫu của của Dương gia thì phải biết đúng mực. Ngày thường có thể có chút xấu tính, nhưng đừng có hồ đồ trong chuyện lớn.

Nếu hài tử thật sự là bị bà ta cố tình chăm cho không đủ ngày...Dương lão gia phân phó nói: “Đi ra ngoài mời đại phu và bà đỡ đến.”

Mày liễu của Điền thị dựng ngược: “Lão gia, đây là ý gì?”

Sắc mặt Dương lão gia nhàn nhạt: “Hài tử này đối với Dương gia ta rất quan trọng, không thể để xảy ra một chút sơ xuất nào, cần thận hơn cũng không có gì.”

Một từ hai ý nghĩa.

Điền thị tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch: “Lão gia không tin tôi sao?”

“Chính là bởi vì tin bà nên tôi mới giao Lan nhi cho bà chăm sóc.” Trong lời nói của Dương lão gia ngập tràn sự trách cứ: “Lan nhi sinh non, vậy mà bà lại không hề ngẫm nghĩ lại sao? Bà là chủ mẫu của Dương gia, tầm mắt nên nhìn xa hơn một chút, cả bà và tôi đều hiểu rõ, hài tử này quan trọng bao nhiêu, tại sao không quan tâm đến nó nhiều hơn?”

Điền thị: “...”

Bà ta tức giận đến ngực phập phồng: “Lão gia, ông đừng có khinh người quá đáng!”

“Là bà quá phận.” Dương lão gia chỉ vào bụng Lan nhi: “Nếu mẫu tử bọn họ xảy ra chuyện thì tôi sẽ không bỏ qua cho bà.”

Ánh mắt Lan nhi đắc ý, ngầm liếc mắt nhìn Điền thị một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Lão gia, ngài đừng cãi nhau với phu nhân, thiếp sợ.”

Đã sắp lâm bồn, lúc này nàng ta chính là ngôi sao trên bầu trời, Dương lão gia cũng sẽ dỗ dành. Liền nói ngay: “Được, chúng ta không cãi nhau.”

Giọng điệu dịu dàng, giống như dỗ dành một hài tử.

Điền thị bị tức nghẹn ra một ngụm máu. Từ ngày Lan nhi này vào phủ, ỷ vào việc trong bụng có hài tử mà thường xuyên khiêu khích. Dương lão gia lại nguyện ý dỗ dành nàng ta, hơn nửa năm nay hai phu thê vì nàng ta mà cãi nhau không ít.

Nếu cứ càng cãi nhau thì tình cảm sẽ lại càng mỏng manh hơn.

Thực mau, Lan nhi không thể kiêu ngạo được nữa, cơn đau do sắp lâm bồn lại tăng lên, được bà đỡ dìu vào phòng trong.

Dương lão gia vẫn luôn nôn nóng không thôi, xoay vòng vòng, Điền thị nhìn thấy nha hoàn bưng thau nước từ trong phòng sinh ra, muốn tới hỏi nhưng lại thôi, trong lòng vừa xoay chuyển, lên tiếng: “Lão gia, bây giờ vẫn còn sớm, hay là ông ra ngoài đi dạo trước đi?”

Dương lão gia nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết từ bên trong truyền ra thì trái tim đã nhảy lên đến cổ họng, nghe vậy thì cũng không từ chối, nói: “Có việc gì thì lập tức cho người đi báo với tôi.”

Nói xong liền bước ra ngoài hành lang.

Nha hoàn tiến đến rồi ghé sát vào: “Phu nhân, có một bà đỡ khác đang quan sát, vẫn ra tay sao?”

Điền thị trừng mắt liếc nàng ta một cái: “Ngu xuẩn, chuyện này đã sớm định đoạt, còn phải hỏi sao? Ta đã chịu đựng đủ ả nữ nhân đê tiện Lan nhi này rồi, nếu không phải xem trọng hài tử trong bụng ả ta thì ta đã sớm không thèm chịu đựng rồi.”

“Nhớ kỹ, ả ta cần phải rong huyết sau sinh mà chết.”

Nha hoàn đối diện với ánh mắt tàn nhẫn của bà ta, bất giác mà rùng mình một cái.

 
Bình Luận (0)
Comment