Chương 83
Cách mấy cái sân cũng có thể nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết từ phòng trong.
Dương lão gia càng thêm nôn nóng, khuôn mặt ngập tràn lo lắng.
Điền thị đều nhìn thấy trong mắt, trong lòng không vui, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bà đỡ.
Bà đỡ hiểu ý, lên tiếng: “Nữ nhân sinh con như vượt qua quỷ môn quan, quả thật là gian nan. Nhưng mà loại đau đớn này cũng còn tùy người, có người thì không đau như vậy, năm đó nô tỳ sinh cái cục nợ kia cũng không quá đau. Nhưng lúc ấy nô tì vẫn kêu lên..…”
Ánh mắt của Điền thị vừa lòng, cười hỏi: “Vì sao?”
Giọng nói của bà đỡ tăng lớn: “Bởi vì càng kêu lớn thì phụ thân của hài tử lại càng đau lòng. Quả nhiên, sau khi sinh xong hài tử nhiều năm như vậy, nô tì nói gì ông ấy cũng đều nghe theo.” Nói đến vế sau, trong giọng nói tràn ngập sự đắc ý.
Ngược lại, Dương lão gia ở bên ngoài khi nghe được những lời này thì vẻ lo lắng ở trên mặt cũng đã buông lỏng: “Đi mang một chút đồ ăn tới cho ta.”
Trong lòng Điền thị mỉm cười, liền cùng Dương lão gia ăn cơm giữa những tiếng kêu thảm thiết ở bên trong.
Nửa ngày qua đi, rốt cuộc mẫu tử đã bình an.
Tã lót được ôm ra, gương mặt của hài tử còn chưa đủ tháng, chỉ bằng một nắm tay lớn, cả người nhăn dúm, đỏ rực. Trong mắt Dương lão gia tràn ngập sự thương tiếc: “Mời đại phu khám cho tốt, không cần quan tâm là loại thuốc gì, chỉ cần có thể bồi dưỡng cho thân thể của nó tốt lên là được.”
Khuôn mặt của Điền thị cũng tràn đầy yêu thương, đón lấy cái tã lót rồi nhẹ nhàng dỗ dành.
Một mảnh yên bình, hai bà đỡ bỗng nhiên chạy ra, quỳ trên mặt đất: “Lão gia, không xong rồi, di nương bị rong huyết.”
Dương lão gia bỗng nhiên đứng lên: “Đại phu!”
Đại phu vô cùng nôn nóng, vẻ mặt lại khó xử: “Lão gia, nữ nhân sau khi sinh y phục không chỉnh tề, tiểu nhân đi vào không tiện!”
Dương lão gia trách mắng: “Bây giờ là lúc nào rồi, còn để ý đến những nghi thức này sao? Ngươi đi nhanh, chỉ cần giúp ta cứu sống người, ta nhất định sẽ không trách ngươi.”
Rong huyết sau sinh chính là cửu tử nhất sinh.
Có thể cứu được hay không thì đều phải xem ý trời, đại phu nào dám đồng ý? Ông ta không những không nhúc nhích mà sắc mặt lại càng khổ: “Lão gia, tiểu nhân không dám bảo đảm, ngài vẫn nên mời mấy đại phu cao minh đến đây đi.”
Dương lão gia nghiêng đầu nhìn về phía quản sự ở cửa: “Đi ra ngoài mời đại phu, càng nhiều càng tốt.” Lại nhìn về phía đại phu ở trên mặt đất: “Ngươi phải tận lực nhất có thể. Nhớ kỹ, cho dù là chỉ có một phần khả năng, ngươi đều phải dùng hết toàn lực để giúp ta cứu nàng về!”
Điền thị rũ mắt nhìn tã lót ở trong lòng ngực: “Ngàn vạn lần phải cứu được, nếu không, hài tử này sẽ không có nương.”
Dương lão gia không phản ứng lại với bà ta, cơm cũng ăn không vô nữa. Khoanh tay đi loanh quanh ở trong phòng.
Đại phu bắt mạch, xoạt xoạt kê đơn thuốc, nha hoàn lập tức đi lấy thuốc, chờ đến khi bưng thuốc lên thì các đại phu còn lại cũng đã đến. Sau khi ngửi qua chén thuốc, lập tức sai người đem vào.
“Không ngừng.” Nha hoàn bẩm báo trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Các đại phu còn lại lập tức kê thêm đơn thuốc, một chén lại được đưa vào, rất nhiều bồn máu loãng được mang ra. Người xem nhìn thấy ghê người, vẻ mặt Dương lão gia thận trọng, sau nửa canh giờ, có đại phu nơm nớp lo sợ chạy ra: “Lão gia, tiểu nhân bất lực.”
Dương lão gia nhắm mắt, đứng dậy vào cửa.
Trên giường, Lan nhi chật vật không chịu nổi, tóc tai hỗn độn, đầu đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn giống như quỷ, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng. Hơi thở của nàng ta suy yếu, một phen nắm lấy tay áo Dương lão gia, há mồm một lúc lâu mới lên tiếng: “Lão gia... Có người hại ta... Hài tử...”
Ánh mắt nàng ta cố chấp nhìn ông ta, tràn đầy cầu xin.
Tuy chỉ có mấy chữ ngắn ngủn, Dương lão gia cũng đã hiểu ý của nàng ta: “Nàng cứ yên tâm.”
Vừa dứt lời, Lan nhi ở trên giường cũng nhắm mắt lại.
Dương lão gia thở dài một hơi, trong ánh mắt ngập tràn sự lạnh lẽo, sải bước đi ra cửa: “Trói tất cả những kẻ mới vừa rồi ở trong phòng sinh lại cho ta, dùng gậy đánh chết.”
Mọi người sợ hãi cả kinh.
Nha hoàn và bà đỡ ở trong phòng sinh, còn có bà đỡ cũng đã kịp phản ứng, đều quỳ xuống kêu khóc xin tha.
Xin tha cũng vô dụng. Tại Dương phủ, Dương lão gia chính là trời!
Rất nhanh, trong viện đã vang lên tiếng gậy gỗ cùng tiếng kêu la thảm thiết của mọi người.
Sau khi ăn hai đòn thì bà đỡ kia sớm đã chuẩn bị tốt lại hô lớn: “Lão gia, ta có lời muốn nói. Lan di nương chết không phải do rong huyết, mà là có người hãm hại...”
Một câu rống lên, âm thanh gậy gỗ trên người bà ta lập tức ngừng lại.
Giọng điệu của Điền thị ảm đạm: “Lời nói không thể nói bậy.”
“Nô tỳ không dám!” Lời nói lại là nói với Dương lão gia.
Dương lão gia vốn dĩ đã nghi ngờ cái chết của Lan nhi là không thích hợp, gật đầu nói: “Nói tiếp.”
Vì thế, bà đỡ lập tức liền đem chuyện bà đỡ ở bên người Điền thị cho bà ta một chút tiền, yêu cầu bà ta mang thuốc vào.
Điền thị: “...”
Bà ta không ngờ rằng Lan nhi thông minh cơ trí như vậy, đã chết rồi mà còn để lại cho bà ta phiền toái lớn như thế.
“Lão gia, người không thể nghe hạ nhân nói bậy!”
Dương lão gia mặc kệ, sai người bắt bà đỡ đã phân phó cho bà đỡ kia làm việc: “Dùng gậy đánh chết cho ta.”
Bà đỡ lập tức xin tha: “Phu nhân tha mạng.”
Điền thị: “...”
Bà ta căng da đầu mở miệng: “Lão gia, chúng ta không thể để một tên hạ nhân dắt mũi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ra tay đối với Lan nhi, nàng ta chết nhất định là ngoài ý muốn.”
Hạ nhân ở bên kia đã bắt đầu dùng gậy gỗ để đánh bà đỡ.
Đau đớn truyền đến, bà đỡ sợ tới mức hồn phi phách tán: “Lão gia, là phu nhân sai ta làm. Phu nhân cố ý khiến cho Lan di nương sinh non, hài tử sau khi sinh ra tất nhiên cơ thể sẽ yếu ớt. Sau khi lớn lên, chờ hài tử để lại con nối dõi thì sẽ khiến cho nó chết sớm.”
Ngay cả chuyện mười mấy năm sau cũng đã nghĩ đến, khuôn mặt của Dương lão gia ngập tràn sự lạnh lẽo.
Điền thị nghiến răng nghiến lợi: “Lời nói không thể nói bậy, người nhà của ngươi còn ở trong phủ...”
Lời còn chưa dứt, một bàn tay đã tát vào trên mặt bà ta.
“Độc phụ!” Dương lão gia hận đến mức hai mắt đỏ bừng: “Ngay cả một nữ nhân mà ngươi cũng không thể buông tha, ta muốn hưu ngươi (bỏ vợ).”
Điền thị bụm mặt, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin tưởng: “Ông đánh tôi?”
Dương lão gia giận không thể ngừng: “Ta còn muốn hưu ngươi nữa.”
Ông ta nói được thì làm được, lập tức cho người chuẩn bị giấy và bút mực, rất nhanh, một bức hưu thư được viết ra, ném vào mặt của Điền thị.
Điền thị như ở trong mộng, túm lấy tờ giấy kia, cả người run rẩy: “Sao ông dám?”
Dương lão gia trầm giọng rồi nói: “Lẽ ra ta nên sớm hưu ngươi. Lúc trước cứ ba ngày hai bữa ngươi lại khắt khe với Thiền Nhi, nếu không phải có một kẻ chuyên gây rối loạn trong nhà như ngươi thì làm sao Thiền Nhi có thể hòa ly?”
Sau một lúc lâu, Điền thị không nói gì.
Không phải cam chịu việc bị nói là kẻ gây rối loạn trong nhà, mà là không biết nên giải thích từ đâu.
Tiền Thiền Nhi muốn hòa ly, nguyên nhân lớn nhất chính là nhi tử ở bên ngoài có hài tử, mà bà ta khắt khe với nhi tức cũ là bởi vì nàng không có hài tử! Điền thị thân là chủ mẫu của Dương gia, đương nhiên phải vì con nối dõi ở trong nhà mà suy nghĩ, chuyện này thì có gì sai?
Dương lão gia bế lấy cái tã lót từ trong lòng bà ta: “Tự ngươi đi đi, đừng để ta cho người đuổi ngươi đi, nói lời cũng sẽ không dễ nghe.”
Điền thị đã làm chủ mẫu của Dương gia nhiều năm, làm sao có thể can tâm rời đi như vậy? Nhìn Dương lão gia che chở cái tã lót, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Theo ta thấy, hài tử này có lẽ cũng không phải của ngươi. Nếu không, ta đã sinh ra Hưng Tự, chứng minh cơ thể của ta không có vấn đề gì, nhưng nhiều năm như vậy lại chưa từng có tin tức tốt. Hai phụ tử ngươi rõ ràng có bệnh giống nhau.”
Dương lão gia tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Nếu ta không thể sinh, vậy Hưng Tự làm sao có? Chẳng lẽ là ngươi trộm của người khác sao?”
“Ta đương nhiên không có.” Điền thị càng nghĩ càng cảm thấy Dương lão gia có vấn đề. Nói với giọng điệu chắc chắn: “Những năm đó ta đều muốn sinh một nhi nữ, vẫn luôn đều đặn đến đại phu, nhưng lại chưa bao giờ có thai. Thực rõ ràng người có vấn đề chính là ngươi!”
Giọng điệu quá mức chắc chắn, Dương lão gia cũng có chút không rõ.
Ông ta nhìn cái tã lót ở trong lòng ngực, lại nhìn đại phu ở bên cạnh: “Có thể lấy máu nhận thân không?”
Đại phu gật đầu: “Có thể!”
Vì thế, nha hoàn trong phòng lập tức đi lấy nước trong.
Hài tử bị chích đến mức khóc lớn oa oa, nặn ra một giọt máu, Dương lão gia cũng nặn ra một giọt máu, bưng chén lên quơ quơ, chỉ thấy hai giọt máu từ đầu tới cuối không chịu hòa vào nhau.
Trong lòng Điền thị cười lạnh, cho dù có phải là phụ tử thật hay không thì đều phải là giả.
Dương lão gia nhìn hai giọt máu kia, cùng tiếng khóc của hài tử ở bên tai, một tay phủi sạch đồ ở trên bàn: “Ném chết nó cho ta.”
Tay bà đỡ run lên, suýt chút nữa làm rơi hài tử xuống đất.
Điền thị cười lạnh một tiếng: “Chúc mừng lão gia, bắt được hỉ Lân nhi (Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra), có muốn làm lễ tắm vào ngày thứ ba hay không?”
Dương lão gia tức giận, lại giơ tay tát thêm một cái: “Ta không thể sinh, đối với ngươi có gì tốt? Dương gia chúng ta sẽ phải đoạn tử tuyệt tôn, làm sao ngươi có thể không biết xấu hổ mà đi gặp liệt tổ liệt tông?”
Điền thị lại ăn thêm một đòn, hai bên mặt trở nên cân xứng. Thoạt nhìn vô cùng buồn cười, bà ta cũng tự cười: “Dù sao thì ngươi cũng muốn hưu ta, liệt tổ liệt tông Dương gia các ngươi cũng có liên quan gì đến ta đâu?”
Dương lão gia: “...”
Dương gia gà bay chó sủa, nửa canh giờ sau khi việc này xảy ra, Tần Thu Uyển đã nhận được tin tức.
Nàng lập tức chuẩn bị hạ lễ, tự mình mang đến Dương gia.
Người của Dương gia bây giờ đang bực bội, căn bản không ai bằng lòng gặp nàng. Tần Thu Uyển bị ngăn ở ngoài cửa, cũng không tức giận, cười khanh khách rồi viết một bức phong thư, cho người đưa vào.
Mấy ngày nay, Dương Hưng Tự cũng không tốt cho lắm, nói đến việc phụ thân sắp có thứ tử, trong lòng hắn ta rất khó chịu. Bây giờ lại biết thứ tử kia lại là con của người khác, trong lòng hắn lại càng khó chịu hơn.
Nhận được lời chúc mừng của Tần Thu Uyển, hắn ta chỉ cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Mà trong lòng phu thê Dương gia sinh ra dự cảm không tốt khi biết được tin tức Tiền Thiền Nhi chúc mừng bọn họ sinh thêm con.
Vốn dĩ, Dương lão gia muốn âm thầm xử lý hài tử kia, dù sao thì hài tử vẫn còn bọc tã lót, mình cũng sẽ không nói ra. Trước đây Lan nhi sống đơn độc, căn bản không có người nhà, sau khi nàng ta chết thì không có ai đòi lại công bằng cho hài tử.
Nếu hài tử mất đi, cũng sẽ không có người để ý.
Nhưng mà, nhi nữ Tiền gia lại đưa hạ lễ đến... Từ hành động của Tần Thu Uyển, chỉ trong nửa ngày Dương gia đã nhận rất nhiều quà cáp, đều là lễ vật của các phú thương trong thành đưa đến.
Có nhiều người biết Dương gia sinh con như vậy, nếu hài tử này mất đi mà không rõ nguyên nhân, nếu có người tìm Dương gia để gây phiền toái thì đây chính là nhược điểm thích đáng.
Dương lão gia chỉ cảm thấy chính mình gặm phải một cục cứt chó, nhưng không thể nhổ ra.
Nếu nói thẳng hài tử không phải là huyết mạch của Dương gia... Lúc trước đã từng náo loạn một hồi rồi bị chê cười, lại thêm một lần nữa làm mất mặt cả Dương gia, người ngoài chắc chắn cho rằng ngay cả huyết mạch của nhà mình mà cũng không làm rõ được thì công việc làm ăn thật sự nhất định cũng hồ đồ. Mất mặt chỉ là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến việc làm ăn mới là tổn thất lớn.
Vì thế, chỉ có thể bóp mũi, trước tiên nuôi dưỡng hài tử. Chuyện hòa ly cũng không nhắc lại.
Vì hài tử này mà phu thê phản bội, phụ tử ly tâm, Dương lão gia chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác đều mệt mỏi.
Lại có đạo trưởng tìm cơ hội đến trước mặt ông ta nói một vài lời, Dương lão gia cho rằng mấy năm nay số phận của mình không tốt, liền đi đến chùa thắp hương.
Ngay khi ra khỏi thành không lâu, Dương lão gia bỗng nhiên cảm thấy một trận choáng váng, ngực tê rần, phun ra một ngụm máu.
Ánh mắt của Điền thị ở bên cạnh ngập tràn sự hưng phấn, nhưng lời ra khỏi miệng đều là nôn nóng: “Người đâu mau đến đây, lão gia hộc máu.”
Dương lão gia trừng mắt nhìn bà ta: “Là ngươi...”
Điền thị hạ giọng: “Ta giúp ngươi sinh con dưỡng cái, giúp ngươi xử lý việc nối dõi, làm phu thê nhiều năm như vậy ngươi lại muốn hưu ta, muốn đuổi ta về nhà nương gia thì đừng trách ta vô tình.”
Dương lão gia: “...” Thật sự là do bà ta hạ độc.
Ông ta trừng mắt nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, từng ngụm máu đen lại phun ra ngoài, giống như muốn phun hết lục phủ ngũ tạng ra.