Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 86

Chương 86
Tiền Thiền Nhi trên mặt tràn đầy thư thái, nói với Tần Thu Uyển: “Cảm ơn ngươi đã hoàn thành tâm nguyện của phụ mẫu ta.”

Tiền Thiền Nhi không đúng người không gả, lại nhanh như bay gả vào Dương gia, nàng cảm thấy rằng bản thân mình chính là mắc nợ phụ mẫu.

Nếu như không phải nàng không muốn thành thân, phụ mẫu cũng sẽ không để Tiền Khai Hoành lại gần, bị hắn mưu tính mà chết. Hiện giờ, muốn hiếu thảo với phụ mẫu, chi bằng cho họ ôm tôn tử, Tiền gia cũng có người nối dõi, cũng tốt.

Nàng hóa thành một làn khói nhẹ tiêu tán, chui vào trong cái bình trên bàn.

*

Tần Thu Uyển mở to mắt ra, phát hiện mình đang ngồi trên ghế, tay xoa xoa, còn chưa có lại trí nhớ, lồng ngực đã tràn đầy oán giận. Trước khi nàng tới, nguyên thân chắc là đang tức giận.

Căn nhà trước mặt bài trí đầy đủ, đồ vật trên bàn cũng không tính là quý giá, chắc chỉ là một thế gia vọng tộc bình thường thôi. Nha hoàn bên cạnh vẻ mặt lo lắng: “Phu nhân, ban ngày ban mặt, công tử đã quỳ ở bên ngoài cũng lâu rồi, người có phải là nên…”

Nghe nói như thế, Tần Thu Uyển liền đoán được, nguyên thân chắc là bị nhi tử làm cho tức điên, thuận miệng nói: “Nó thích quỳ thì cứ quỳ đi!”

Nói xong, phất tay áo đi vào phòng.

Huyện Quảng An nằm ở biên giới phía Bắc Ly quốc, nơi này hẻo lánh vắng vẻ, sản lượng cây lương thực cũng không cao, cả huyện này người bần cùng khốn khổ rất nhiều.

Nguyện thân là nhi nữ thứ ba của phú thương Lầu gia trong thành, tên là Ngọc Dung, trong nhà có rất nhiều tỷ muội, nhưng mà đã bị phụ thân đưa đi làm thiếp hoặc là làm kế thất(vợ kế) hết rồi, tóm lại, chỉ cần có lợi cho nhà họ thì liền để nhi nữ kết thông gia.

Lâu Ngọc Dung số còn tốt, nàng là con của Lâu phu nhân, thân là đích nữ, ở trên con có một người ca ca giỏi giang bảo vệ. Cho nên nàng sau khi tới tuổi, không cần phải giống như các tỷ muội trong nhà bị gả đi để liên hôn, mà là do Lâu phu nhân làm chủ, gả cho một người xuất thân bần hàn nhưng thông minh khéo léo và giỏi buôn bán là Lâm Nguyên Đạc.

Lâm Nguyên Đạc xuất thân không tốt, nhưng mà đầu óc lại thông minh, lúc nhỏ theo một đường thúc làm ở phòng thu chi (nơi quản lý tiền nong thời xưa) chạy lung tung khắp nơi, có một lần còn bị người trong thôn cho rằng là chơi bời lêu lỏng không có chí tiến thủ.

Lúc mười ba tuổi, được đường thúc giới thiệu, hắn đã lên trấn trên tính sổ sách cho một tiệm lương thực, con người hắn rất chịu khó, cũng không sợ vất vả. Sau hai năm, liền được điều vào phủ thành, trực tiếp làm việc dưới tay đông gia.

Ba năm sau trở thành một đại quản sự có tiếng, được người xếp sắp xem mắt với Lâu Ngọc Dung, hai người vừa gặp đã yêu, nửa năm sau liền thành thân.

Sau khi thành thân, phu thê sinh sống hòa thuận vui vẻ.

Lâm Nguyện Đạc lấy của hồi môn của thê tử mình làm nên cơ đồ, cộng thêm Lâu gia giúp đỡ một phần nữa nên thành thân mười tám năm nay, chuyện buôn bán của Lâm Nguyên Đạc ngày một phát triển. Tuy là chưa so bì được với Lâu gia nhưng cũng là một phú thương có tiếng ở trong thành.

Bởi vì thế, Lâu Ngọc Dung trong mắt mọi người rất được yêu thích, không có ít người đều cảm thấy nàng tốt số.

Bất luận ở bên ngoài có bao nhiêu vinh quang, sống có tốt hay không, cũng chỉ có bản thân mình biết thôi. Lâu Ngọc Dung cũng là sau khi sinh hạ trưởng tử thì phát hiện ra trượng phu đã gần gũi nhiều năm nay với nàng có tư tình với người khác.

Tuy là bởi vì có một vài nguyên nhân mà không ở gần nhau, nhưng mà chỉ cần bên kia gặp khó khăn, hắn đều sẽ dốc sức giúp đỡ.

Sau này xảy ra chuyện, Lâu Ngọc Dung trực tiếp lật mặt, ra tay tàn nhẫn với người bên kia. Những năm nay, hai phu thê hễ mà nhắc tới bên kia thì đều sẽ cãi nhau.

Chuyện Lâm Nguyên Đạc đã có người trong lòng giống như là có một cây kim đâm vào tim nàng, nhưng mà làm gì có nhà nào có thể mãn nguyện mà sống một cuộc sống như ý. Lâu Ngọc Dung thỉnh thoảng cũng làm bộ như không nhìn thấy, nhưng mà, nàng nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, hài tử do chính nàng sinh ra, lại có thể nhìn trúng nhi nữ của nữ nhân kia, còn đòi thú cho bằng được, thậm chỉ đến mức tuyệt thực cầu xin.

Chuyện hai mẫu thân còn chưa giải quyết xong, hôm nay nhi nữ nàng ta còn muốn làm nhi tức của nàng.

Lâu Ngọc Dung giận tới mức lâm bệnh, chờ nàng có chút tinh thần rồi, lại biết được Lâm Nguyên Đạc đã tìm người tới nhà cầu thân cho nhi tử rồi. Chuyện hôn sự cũng đã hoàn toàn quyết định xong.

Nhìn thấy nhi tử khuyên không nổi của nàng, Lâu Ngọc Dung buồn bực, bệnh càng thêm nặng, còn chưa được mấy năm, đã qua đời rồi.

“Phu nhân, bên ngoài mặt trời quá lớn, công tử không chịu nổi thời tiết nóng nực này nên đã té xỉu rồi.”

Nghe nha hoàn bẩm báo, Tần Thu Uyển lấy lại tinh thần.

Kiếp trước Lâm Hữu Lang cũng ngất xỉu vào hôm nay, Lâu Ngọc Dung cũng nhìn ra được quyết tâm của nhi tử mình, vừa tức vừa vội, lập tức bệnh không dậy nổi.

Cũng tức là nói, hai ngày sau, Lâm Nguyên Đạc sẽ tới nhà đó cầu thân.

Tần Thu Uyển tuy là đồng cảm với Lâu Ngọc Dung, nhưng cuối cùng đây cũng không phải là nhi tử của nàng, nàng mặc dù tức giận, nhưng cũng không tức tới mức phải đổ bệnh, Lập tức phẩy tay áo một cái, dặn dò: “Gọi người đưa nó về phòng, mời đại phu tới xem thử.”

Lâm Hữu Lang năm nay mười bảy tuổi, phụ mẫu ngoại hình đẹp, nên tướng mạo hắn cũng anh tuấn, chỉ có điều trên mặt còn chút hài tử. Lúc này nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt, nhìn có vẻ rất yếu ớt.

Biết được nhi tử bệnh rồi, Lâm Nguyên Đạc chạy như bay tới, vừa tới cửa đã hỏi: “Công tử như thế nào rồi?”

Nha hoàn cúi người đáp: “Đại phu nói là do thời tiết nóng, không có gì đáng quan ngại.”

Lâm Nguyên Đạc nhíu mày, tới trước giường nhìn nhi tử yếu ớt của mình, tức giận nói: “Ngọc Dung, bà là mẫu thân của nó, sao lại để nó say nắng tới mức ngất xỉu cơ chứ, bà không đau lòng sao?”

Mở miệng ra liền trách móc, vẻ mặt Tần Thu Uyển không vui nói: “Là tự nó muốn quỳ, ngất xỉu ông lại trách tôi, tôi sao lại không thương nó chứ?”

Nghe giọng điệu thê tử mình, nghĩ tới nguyên nhân nhi tử mình quỳ xuống cầu xin, ngữ khí của Lâm Nguyên Đạc cũng chậm lại: “Nhi tử đã quỳ dưới nắng, tất nhiên là muốn cầu xin bà, bà đồng ý nó là được.”

“Đừng có mơ!” Tần Thu Uyển trách mắng: “Chỉ cần tôi còn sống trong cái nhà này một ngày, mẫu tử chúng nó đừng có mơ mà tiến vào cửa nhà này!”

Sắc mặt Lâm Nguyên Đạc phức tạp: “Ngọc Dung, thê tử của tôi bây giờ là bà, những chuyện trước kia, bà hà cớ gì cứ phải canh cánh trong lòng?”

Tần Thu Uyển nhíu mày: “Ý của ông là tôi lòng dạ hẹp hòi? Có cần tôi phải đi xin lỗi nàng ta không?”

Lâm Nguyên Đạc nhíu mày: “Ngọc Dung, bà có thể nào nói chuyện đoàng hoàng không?”

“Tôi chính là khắc nghiệt như vậy đó, nếu như ông nhịn không nổi nữa thì, lúc đầu ông đừng có tới cửa cầu thân chứ!” Ngữ khí Tần Thu Uyển càng nghiêm trọng hơn: “Lâm Nguyên Đạc, đừng có trách tôi không nhắc nhở cho ông, nếu như ông dám tư lợi ở sau lưng tôi tìm người tới cầu thân, đừng trách tôi không giữ thể diện cho ông!”

Lâm Nguyên Đạc bị nói trúng tim đen, có chút chột dạ mà nhắm mắt: “Ngọc Dung, nhi tử vẫn còn đang hôn mê đấy, chúng ta có thể không cãi nhau không?”

Ánh mắt Tần Thu Uyển thẳng thắng nhìn hắn: “Ông rõ ràng là biết tôi ghét nhất cái gì, sao cứ hết lần này tới lần khác nhắc tới, không phải là ông muốn cùng tôi cãi nhau à?

Hai người tranh chấp lớn tiếng, người hôn mê trên giường cũng bị làm cho tỉnh giấc. Lâm Hữu Lang yếu ớt nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Tần Thu Uyển liếc nhìn hắn: “Con biết bọn ta đang cãi nhau, chắc là cũng hiểu được nguyên nhân nhỉ, cho nên, con có thể không thành thân với nàng ta không?”

Lâm Hữu Lang trầm mặc tiếp, sau một hồi lâu nói: “Mẫu thân, xin lỗi người, con thật sự…”

Tần Thu Uyển trầm giọng nói: “Con thật sự muốn ư? Con muốn thú một người là đầu sỏ hại muội muội con ư, nhìn ánh mắt ngây thơ của muội muội con, con thật sự không cảm thấy thẹn với lòng mình sao?”

Vân Đóa là muội muội của Lâm Hữu Lang, năm nay mười lăm tuổi, nhưng lại tỉnh tỉnh mê mê giống như hài tử năm sáu tuổi. Sau khi tìm hiểu nghiên nhân, là bởi vì lúc đầu Lâu Ngọc Dung mang thai cơ thể yếu ớt, đại phu nói là khí huyết nàng không đủ, lúc lâm bồn không đủ sức nên khó sinh, tốt nhất là nên chuẩn bị trước một gốc nhân sâm, càng già càng tốt.

Lâu Ngọc Dung đi nghe ngóng khắp nơi, sau cùng thành công mua được một cây nhân sâm già hơn ba trăm năm tuổi với giá cao, vốn tưởng rằng đã không có gì sai sót nữa rồi, ai biết được trước khi nàng chuyển dạ, đúng thật là hơi không đủ, lúc muốn tìm nhân sâm, nơi để nhân sâm trước đó cũng trống không.

Không có nhân sâm, rồi lại vạn phần cấp bách, chỉ có thể dùng nhân sâm bình thường, hiệu quả vốn không tốt lắm. Lâu Ngọc Dung còn hôn mê, tuy là rất nhanh đã tỉnh lại, nhưng mà vô cùng nguy hiểm, sau một hồi thập tử nhất sinh sinh ra nhi nữ. Lúc đó nhi nữ giống với người bình thường, nhưng mà càng lớn lên, dần dần càng không giống với những hài tử khác, ngược lại còn chậm chạp, học nói và đi so với mấy hài tử cùng tuổi rất muộn.

Thế cho nên bây giờ đã mười lăm tuổi rồi, nhìn thì như một cô nương bình thường, nhưng mà chỉ cần nói mấy câu, liền phát hiện nàng ngây thơ như hài tử.

Lâu Ngọc Dung sau này mỗi khi nhớ về cây nhân sâm kia, đều khó mà bình tĩnh được!

Phu thê hai người trước khi thú tình cảm rất tốt, sau khi thú lại gắn bó chặt chẽ hơn, Lâu Ngọc Dung luôn giúp đỡ chuyện làm ăn của phu quân mình, bình thường có đồ gì tốt cũng không dấu giếm. Cây nhân sâm đó có được không dễ dàng gì, nàng còn đặc biệt đi lấy, chỉ có Lâm Nguyên Đạc biết được vị trí chỗ để nó thôi.

Người mà lấy nó, ngoại trừ Lâm Nguyên Đạc thì còn ai vào đây nữa.

Mà cây nhân sâm cứu mạng kia, sau này cũng tìm được rồi. Bị Lâm Nguyên Đạc lấy đi cho người trong lòng trước mấy ngày Lâu Ngọc Dung lâm bồn.

Hai phu thê vì thế mà cãi nhau không ít lần, nhưng mà cãi thì cũng không thể trị khỏi bệnh cho nhi nữ được.

Những chuyện này, hai người họ chưa bao giờ nhắc tới trước mặt nhi tử cả, sau cùng thì Lâm Hữu Lang cũng biết hết.

Nếu đã biết rồi, hắn còn muốn thú cái người mà dùng nhân sâm của Lâu Ngọc Dung đẻ ra nữa, ai mà có thể chịu nổi được cơ chứ?

Lâm Nguyên Đạc không tán thành nói: “Bệnh của Vân Đóa là bởi vì do bà khó sinh, Oánh Oánh lúc đó còn đang ở bọc tã, nó làm sao có thể là đầu sỏ chuyện này được chứ?”

Ánh mắt Tần Thu Uyển sắc bén, giọng cũng sắc hơn: “Lâm Nguyên Đạc, ngươi nhất định phải muốn ta nhắc tới chuyện này sao? Ngươi vì một nữ nhân bên ngoài mà tính mạng của nhi nữ mình cũng không đếm xỉa, làm gì có mặt mũi nào nói chuyện với ta chứ? Nó vốn là nhờ cây nhân sâm mà ta mua được để giúp ta sinh thuận lợi hơn, vì sao không tính? Nói tới đây, ngươi lén đem nhân sâm đi, thì cũng là một trong những kẻ đầu sỏ gây ra bệnh của Vân Đóa!”

Lâm Nguyên Đạc: “…”

Ông ta thở dài một hơi: “Việc này tôi cũng đã rất hối hận rồi, vốn dĩ tôi đã nhờ người tìm xem cây nhân sâm, đã có thể tìm thấy rồi, nhưng mà bên kia cần dùng gấp, tôi liền… Ai biết được bà sẽ chuyển dạ trước chứ?”

Vẻ mặt Tần Thu Uyển châm biếm: “Ngươi lén đem nhân sâm đi, hại ta thập tử nhất sinh, hại nhi nữ mơ mơ hồ hồ chuyện gì cũng không biết, bây giờ lại trách ta sinh không đúng lúc? Mặt mũi của ngươi để đâu vậy hả?”

Lâm Nguyên Đạc bất đắc dĩ nói: “Ngọc Dung, bà không nên hà khắc như thế? Việc này tôi cũng đã hối hận rồi, hễ là thứ mà Vân Đóa muốn có, làm gì có thứ nào mà tôi không tặng nó được chứ?”

Tần Thu Uyển càng châm biếm: “Ngươi là phụ thân nó, mua đồ cho nó, lẽ nào không phải là điều nên làm sao? Cái này cũng tính là đền bù ư?”

 
Bình Luận (0)
Comment