Chương 87
Lâm Nguyên Đạc đột nhiên bị chất vấn như vậy, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Tuy nhiên, trong thâm tâm ông ta vẫn luôn muốn thê tử mình và Phương Thu Ý có thể hòa giải, không biết nói gì hơn, chỉ có thể thở dài nói: "Là tôi có lỗi với Vân Đóa. Chuyện này dù đúng hay sai không thể nói rõ, nhưng cho đến hiện tại, tình cảnh như bây giờ thực sự là điều không ai muốn xảy ra. Ngọc Dung, Cung Oánh Oánh là một cô nương tốt, vô cùng hiếu thảo, lại hiền lành, ôn nhu. Hữu Lang đối với Oánh Oánh cũng là một lòng một dạ, hết mực yêu thương, nếu bà vẫn chấp nhặt muốn phản đối cuộc hôn sự này, chẳng khác nào muốn đoạn tuyệt với con mình. Ngọc Dung, chuyện cũ dù sao cũng đã qua rồi thì để cho nó qua đi, cứ nhắc mãi như vậy trong lòng không cảm thấy khó chịu sao?”
Tần Thu Uyển bây giờ xem như cũng hiểu được, vì sao Lâu Ngọc Dung sau này lại buồn bực tới mức trầm cảm mà chết.
Nàng là người ngoài cuộc, nghe xong mấy lời này còn cảm thấy tức đến chết đi sống lại. Huống hồ Lâu Ngọc Dung đã phải chịu đựng bao lâu nay, bị nói như vậy không phát bệnh mà chết mới lạ.
Sắc mặt Lâm Hữu Lang tái nhợt, đúng lúc này cũng mở lời: "Mẫu thân, con và Oánh Oánh sau này nhất định sẽ tôn trọng, hiếu thuận với người, còn muội muội cứ để tụi con chăm sóc, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”
"Không riêng gì Oánh Oánh đó, con sau này cho dù có thành thân với ai cũng phải hiếu kính ta, cũng phải chiếu cố muội muội của mình." Tần Thu Uyển không chút khách khí nói: "Ta vừa thấy Oánh Oánh đó là đã tức giận đến đau đầu. Tóm lại, chỉ cần có ta còn ở trong căn nhà này, mẫu tử bọn họ đừng mong bước vào cửa nhà này một bước. Sợ là ngay cả làm khách cũng khó mà được tiếp đón."
Lâm Hữu Lang vô cùng khó xử.
Lâm Nguyên Đạc nhíu mày thật chặt: "Ngọc Dung, bà đừng cố chấp như vậy."
"Ca ca...ca ca ..." Một giọng nói trong trẻo vui vẻ của một thiếu nữ truyền đến, bên trong còn mang chút ngây thơ, khờ dại chưa hiểu thế sự.
Tần Thu Uyển trầm giọng nói: "Hữu Lang, nhìn muội muội của con xem, chẳng lẽ trong lòng con không có chút khó chịu nào sao? Con lấy ai cũng được, cũng chẳng sợ xuất thân nhà nông nghèo khó, ngay cả mấy cô nương hàng ngày ngồi trên thuyền bán hoa cũng tốt hơn Cung Oánh Oánh trăm vạn lần.”
Những lời này vừa nói ra, cả hai phụ tử đều thay đổi sắc mặt.
Lâm Nguyên Đạc nghiến răng: "Lâu Ngọc Dung, Oánh Oánh chỉ là một tiểu nhi nữ chuyện gì cũng không hay biết. Bà so đo như thế này cũng thật quá ác ý rồi."
“Nàng ta không hay biết?” Tần Thu Uyển chế nhạo: “Chỉ sợ là nàng ta biết quá nhiều mà thôi.” Nàng quay sang nhìn Lâm Hữu Lang, "Nhi tử, con tự làm khổ mình theo cách này chỉ vì muốn ta cảm thấy có lỗi với con, sau đó lại sợ con bị tổn thương quá nhiều mà thỏa hiệp! Con buộc ta phải đồng ý cho con lấy kẻ thù của mình làm nhi tức ta, con như thế này đúng là thứ hèn mạt, vô liêm sỉ!”
Lâm Hữu Lang xấu hổ cúi đầu.
Ngay khi Lâm Nguyên Đạc định mở miệng nói, Lâm Vân Đóa đã xuất hiện ở trước cửa, ánh mắt đầy lo lắng: "Ca ca, huynh không sao chứ?"
Hẳn nàng vừa nghe tin Lâm Hữu Lang bị ngất xỉu nên liền lập tức chạy ngay đến, trên trán vẫn còn đang đổ mồ hôi hột.
Tần Thu Uyển lấy khăn tay ra lau mặt cho Vân Đóa: "Đừng lo lắng, ca ca của con không sao."
Lâm Nguyên Đạc cũng trầm giọng nói: "Đúng vậy, không cần lo lắng, Vân Đóa, có phụ mẫu ở đây ca ca con sẽ không sao."
Ánh mắt ôn nhu, trong giọng nói dường như có sự kiên nhẫn vô tận.
Tần Thu Uyển nhìn Lâm Nguyên Đạc, nhưng không thấy rằng ông ta đang diễn.
Tất nhiên, Lâu Ngọc Dung cũng không phải kẻ ngốc. Nếu Lâm Nguyên Đạc thực sự có tình cảm giả dối, nàng ấy có thể đã bỏ đi ngay sau khi hạ sinh nhi nữ năm đó rồi.
Lâm Vân Đóa chạy tới ngồi cạnh bên giường, nắm tay Lâm Hữu Lang, nhẹ giọng hỏi: "Ca ca, huynh đau ở đâu? Nói cho muội muội, muội giúp huynh thổi.”
Thực sự là quá ngây thơ, ba người ở đó đều không nỡ tiếp nhận loại tình cảm vô tư này.
Hai huynh đệ nói được vài câu, Tần Thu Uyển liền tiến lên thuyết phục: "Vân Đóa, ca ca mệt cần nghỉ ngơi. Con cũng nên trở về ngủ đi thôi, đợi đến khi ngủ dậy rồi lại đến tìm ca ca, có được không?”
Lâm Vân Đóa là một tiểu cô nương vô cùng ngoan ngoãn, vừa thấy Lâu Ngọc Dung nói vậy liền gật đầu nghe lời, trước khi rời đi còn phải móc ngoéo với Lâm Hữu Lang, hứa khi nào ngủ dậy sẽ lại qua thăm rồi mới yên tâm đi về phía cửa.
Cánh cửa lần nữa lại đóng lại, cả căn phòng quay trở về im ắng.
Một lúc lâu sau, Lâm Nguyên Đạc là người đầu tiên lên tiếng: "Ngọc Dung, năm ấy khi bà mang thai, thân thể của bà thực sự rất tệ. Cứ cho là có nhân sâm kia để dùng đi thì Vân Đóa cũng không thể khá hơn hiện tại là bao.” Trước ánh mắt tức giận của thê tử, ông ta thở dài: "Tôi chỉ muốn nói, bệnh tình của Vân Đóa vốn không liên quan gì đến ai, đó là ý trời, nó sinh ra để khiến chúng ta đau lòng ..."
“Ngươi đừng có nói láo.” Tần Thu Uyển tức giận đến hoảng sợ với con người trước mặt này rồi: “Lý do còn không phải là vì ngươi lấy đi củ nhân sâm đó hay sao? Bây giờ lại muốn dùng cách này để minh oan cho chính mình?”
Lâm Nguyên Đạc tiến lên hai bước: "Đừng tức giận như vậy."
Lâm Hữu Lang nãy giờ im lặng cũng mở miệng nói: "Mẫu thân, cho dù bệnh tình của Vân Đóa là do không có cây nhân sâm kia, cho dù phụ thân quả thực là có lỗi, nhưng Oánh Oánh lúc đó không phải vẫn chưa được sinh ra sao, những chuyện này vốn không liên quan gì đến nàng ấy."
Tần Thu Uyển tức đến mức giọt nước tràn ly, lúc này không thể nín nhịn được nữa, tức giận nhìn chằm chằm nhi tử: "Ta chính là giận chó đánh mèo đó, có vấn đề gì sao?”
Hai phụ tử lúc này: "..." Đây không phải là không nói đạo lý sao.
Đại phu đều nói những trường hợp như Vân Đóa cũng thỉnh thoảng có xảy ra, tất cả là do hài tử bị ngợp quá lâu, sinh ra quá muộn. Nhưng theo suy nghĩ của Lâu Ngọc Dung, nếu không phải lúc đó vì bị lấy đi cây nhân sâm thì nàng đã không bị ngất xỉu mà đã sinh hài tử một cách suôn sẻ rồi, bây giờ Vân Đóa làm sao có thể bị như thế này?
Tạm bỏ qua chuyện đó, cứ cho là dù là có nhân sâm hay không cũng sẽ không thay đổi được gì bệnh tình của Vân Đóa hiện tại, nhưng dựa vào cái gì Lâm Nguyên Đạc có thể đem nhân sâm cứu mạng của nàng mà lấy đi? Chỉ có Lâu Ngọc Dung là biết rõ bản thân đã phải chịu đựng đau đớn như thế nào để có thể sinh hài tử ra. Trong một khoảnh khắc, nàng thậm chí đã nghĩ rằng mình sẽ phải chết vì không thể gắng gượng nổi nữa! Lâu Ngọc Dung đối với kẻ suýt nữa đã giết chết mình không hề muốn báo thù mà chỉ muốn không có chút liên quan gì đến nàng ta, một chút quan hệ cũng không muốn chứ đừng nói đến là thông gia, như vậy cũng bị coi là quá đáng sao?
Trong đầu Tần Thu Uyển lóe lên những ý nghĩ này, thì liền nói ra như vậy.
Nghe xong, hai phụ tử Lâm Nguyên Đạc á khẩu không nói nên lời.
Lâm Nguyên Đạc xấu hổ: "Đều là do tôi đáng trách.”
Tần Thu Uyển cũng không khách sáo: "Đương nhiên là ngươi đáng trách. Chuyện tình cảm của ngươi và Phương Thu Ý khi ấy vốn ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, dù sao người ở bên cạnh ngươi mỗi ngày là ta, chúng ta mới là phu thê một cặp. Nhưng ngươi thì sao? Lâm Nguyên Đạc ngươi vậy mà có thể vì nữ nhân đó đem nhân sâm cứu mạng của ta cho nàng ta, suýt chút nữa hại chết cả thê tử lẫn con mình, ta cũng không phải thánh nhân, vì sao phải tha thứ cho nàng ta?"
Nàng lại nhìn Lâm Hữu Lang: "Còn con, trên đời này không thiếu gì các cô nương tốt, con chọn ai không chọn, lại cứ nhất quyết phải là Cung Oánh Oánh? Con sợ ta chết chưa đủ sớm sao?”
Sắc mặt Lâm Hữu Lang càng ngày càng tái nhợt: "Mẫu thân, con không phải là có ý đó.”
Tần Thu Uyển nghe được lời này, trong lòng cũng có chút nguôi ngoai nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn không tha thứ: "Con dọa ta đòi tuyệt thực uy hiếp ta, đó không phải cố ý thì là gì? Vậy con nói ta nghe, trên đời này nữ nhân không thiếu, người ôn nhu, người xinh đẹp, người hiếu thuận, đâu đâu cũng có, tại sao con nhất quyết không thú họ mà cứ phải là Cung Oánh Oánh kia?”
Lâm Hữu Lang im lặng cúi đầu không nói gì.
Hắn ta như vậy, lại càng giống như có một nỗi niềm gì đó còn ẩn giấu.
Ở kiếp trước, Lâu Ngọc Dung biết được nhi tử mình muốn thú nhi nữ của Phương Thu Ý, thậm chí còn quỳ xuống van xin tới mức ngất xỉu, đổ bệnh mà không qua khỏi. Nàng coi hai mẫu tử Phương Thu Ý như kẻ thù không đội trời chung, mắt thấy hài tử mình sinh ra bây giờ lại ngỗ nghịch với chính mình, nàng chỉ có thể tức giận trong lòng. Trừ bỏ những việc cần phải ra mặt, từ đầu đến cuối hôn sự đều không nhúng tay vào. Hơn nữa cơ thể nàng còn bị suy nhược, trong lòng bứt rứt buồn bực càng không muốn quản.
Dù sao để nàng có thể vui vẻ đón Cung Oánh Oánh vào cửa, là điều nàng không làm được!
Lâm Nguyên Đạc thấy tình hình này, vừa muốn mở miệng nói liền bị Tần Thu Uyển nhìn chằm chằm vào nói một cách sắc lạnh: "Ngươi câm miệng!"
Nàng lại quay sang nhìn Lâm Hữu Lang, ôn nhu nói: "Hữu Lang, con có phải cũng không hẳn là rất yêu Cung Oánh Oánh, mà là bởi vì còn nguyên nhân nào đó nên mới phải xin ta cho thú nàng ta?”
Lâm Hữu Lang lau mặt: "Mẫu thân, con thực sự xin lỗi, hôm trước con thấy nàng...không kìm lòng được mà...khi dễ...khi dễ nàng...Từ nhỏ mẫu thân đã luôn dạy con nam tử hán đại trượng phu, nhất định phải là người có trách nhiệm, con đã làm vậy với Oánh Oánh, vậy nhất định phải có trách nhiệm với nàng.” Nói đến đây hai mắt đã đỏ hoe. “Oánh Oánh là một cô nương tốt, con cũng rất có cảm tình với nàng. Nhưng biết mẫu thân từ trước tới nay luôn không thích nàng nên chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện thành thân với nàng...”
Tần Thu Uyển nghe đến đây như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng bây giờ chính là Lâu Ngọc Dung, đối với những suy nghĩ của Lâu Ngọc Dung cũng cảm thấy đồng cảm không ít.
Theo như nàng nghĩ, nhi tử mình đã muốn thú người mà mình ghét thì hài tử đó liền bỏ đi, không cần nữa. Nhưng Lâu Ngọc Dung lại không đành lòng làm như vậy, theo quan điểm của nàng ta, nhi tử và nhi nữ của nàng ta là ngoan nhất, hiếu thuận nhất, nhi tử nàng ta không nghe lời chỉ là vì bị mê hoặc nhất thời, nhất định sẽ thuyết phục được nó quay lại.
Tần Thu Uyển vốn tưởng rằng ý nghĩ của Lâu Ngọc Dung là ngây thơ, nhưng bây giờ xem ra thật sự có khả năng cứu rỗi.
Lâm Nguyên Đạc ra vẻ đồng ý, nở một nụ cười: "Đúng đúng! Quân tử thì phải là người có trách nhiệm."
“Ngươi câm miệng!” Tần Thu Uyển mắng, “Cái gì mà trách nhiệm, còn phải xem là hoàn cảnh như thế nào. Chẳng lẽ bị người ta tính kế mà cũng đồng ý rước vào cửa sao? Cái này không phải là trách nhiệm, đó gọi là ngu ngốc!”
Lâm Nguyên Đạc nhìn Lâu Ngọc Dung như không thể tin nổi, có chút không vui nói: "Oánh Oánh không phải là kiểu người như vậy."
Lâm Hữu Lang cũng không đồng tình: "Đây quả thực là lỗi của con. Oánh Oánh khi đó vẫn luôn một mực từ chối, trách móc con...”
Cái này thì lại càng không bình thường!
Lâm Hữu Lang biết mấy chuyện tình cảm trai gái này không phải mới chỉ ngày một ngày hai. Bên cạnh hắn ta vẫn luôn có đám nha hoàn ngày ngày hầu cận, vậy nhưng trước nay chưa từng làm khó hay ép buộc họ phải hầu hạ mình.
Thế nào mà hôm đó đột nhiên lại cảm thấy không kiểm soát được trước Cung Oánh Oánh?
Ngay cả khi nàng ta đã chống cự, vẫn không kiềm chế được mà cưỡng bức?
Tần Thu Uyển nghiêm mặt hỏi: "Chuyện xảy ra ở đâu?"
Lâm Hữu Lang cúi đầu: "Ở phòng thu chi Linh Lung Hiên.”
Lâm Nguyên Đạc không để ý đến Lâu Ngọc Dung nữa, chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng: “Đã xảy ra chuyện phu thê rồi còn không mau cử hành hôn lễ? Đợi tới lúc thực sự có hài tử trong bụng rồi, chưa nói Lâm gia ta mất mặt, Cung Oánh Oánh một thân nữ nhi như vậy sau này biết đối mặt với người đời như thế nào?”
Tần Thu Uyển không khách khí, nhấn mạnh: “Ta đã nói rồi, ta còn ở trong nhà này một ngày, mẫu tử bọn họ đừng mong có cơ hội bước vào cửa Lâm gia.”
Những lời này vừa rơi vào tai Lâm Nguyên Đạc, ông ta liền tức giận: "Nhi tử nhà bà cưỡng ép nhi nữ nhà người ta, bà lẽ nào vẫn còn ngang ngược không chịu thừa nhận? Vạn nhất Oánh Oánh lo sợ tới mức muốn nghĩ quẩn..."
Tần Thu Uyển tức giận mắng: "Nghĩ quẩn cũng tốt."
Lâm Nguyên Đạc tức giận nhìn nàng chằm chằm: "Bà đang nói cái gì vậy? Bà cũng là phận nữ nhi, thử đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, nếu Vân Đóa cũng gặp phải chuyện như vậy..."
Tần Thu Uyển giơ tay tát Lâm Nguyên Đạc một cái: "Lâm Nguyên Đạc, ngươi sao lại ngu xuẩn đi lấy Vân Đóa thanh thuần so sánh với với một tiện nhân lòng tràn đầy tính kế chỉ vì muốn leo lên vị trí cao, quyền thế hơn người ở bên ngoài kia. Ngươi quả đúng là một phụ thân tốt!"
Lâm Nguyên Đạc bất ngờ không kịp đề phòng hứng trọn một cái tát, bàn tay nắm chặt tức đến run lên nhưng cuối cùng vẫn là không đánh trả, chỉ có thể quát lớn: "Rõ ràng là nhi tử nhà bà cưỡng ép Oánh Oánh. Tất cả đều là sai lầm của Hữu Lang, là ai ở đây tính toán?"
Ánh mắt Tần Thu Uyển như đang nhìn một kẻ ngốc trước mặt: "Nếu ta nhớ không lầm, phòng thu chi của Lung Linh Hiên ở ngay phía sau cửa hiệu. Ngay cả khi Hữu Lang đột nhiên không thể kiềm chế được cưỡng ép nàng ta, tại sao nàng ta không hét lên? Xung quanh có nhiều người như vậy, cho dù tiểu nhị làm bộ không biết, bên ngoài còn có khách nhân, chẳng lẽ bọn họ cũng đều bị điếc hết sao?"
Lâm Nguyên Đạc á khẩu, câm nín không giải thích gì được.
Lâm Hữu Lang cúi đầu, ngập ngừng nói: "Có thể là do ...lúc đó con đã bịt miệng nàng lại, Oánh Oánh có thể sẽ không kêu lên được."
Lâm Hữu Lang thậm chí còn không nhớ chắc chắn về hành vi của bản thân mình.
Tần Thu Uyển chế nhạo nói: "Chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đi đến Lung Linh Hiên."
Lập tức có một nha hoàn dạ vâng đi chuẩn bị.
Trước khi đi, Lâu Ngọc Dung còn giễu cợt nói: "Dù sao ta cũng chưa từng thấy một nhi tử nào của mình bị người khác tính kế, còn có thêm phụ thân bênh vực giúp người ngoài!"
Lời nói vừa dứt, liền phất tay áo bỏ.
Tần Thu Uyển rời khỏi nhà họ Lâm, đi thẳng đến phòng thu chi của Lung Linh Hiên. Vừa bước chân vào cửa, đã chỉ ngửi thấy mùi mực khắp phòng, nàng liếc mắt nhìn xung quanh rồi đi đến chiếc giường êm mềm mại sau bức bình phong.
Chiếc giường êm này được đặt đặc biệt ở đây, chỉ để hai phụ tử nghỉ ngơi khi mệt mỏi. Tần Thu Uyển nhìn kỹ, phát hiện thiếu mất một cái lư hương.
Nàng trầm giọng nói: "Lại đây!"
Nha hoàn bên cạnh lập tức bước vào: "Thưa phu nhân, người có gì muốn giao phó?”
Tần Thu Uyển đưa tay chỉ về phía trước mặt: “Chiếc lư hương còn lại đâu?”
Nha hoàn đang chuẩn bị tìm người tới hỏi thì có người đẩy cửa bước vào. Là một thiếu nữ dung mạo xinh đẹp tuyệt trần bưng khay đi vào: "Mời phu nhân uống trà."
Người vừa bước vào này chính là Cung Oánh Oánh.
Tần Thu Uyển nhìn nàng từ trên xuống dưới, sau đó cười lạnh một tiếng: "Lư hương ở đây đâu thiếu mất một cái?”
Cung Oánh Oánh ngạc nhiên, tiến lên tìm kiếm: "Ngày hôm qua nó rõ ràng còn ở đó, sao đột nhiên bây giờ lại biến mất rồi?"
Tần Thu Uyển lại hỏi: "Ai dọn phòng thu chi này?"
Cung Oánh Oánh vội khép nép cúi người: "Là nô tì."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ngươi là người văn khế cầm cố?"
Cung Oánh Oánh gật đầu: "Dạ thưa, vâng."
Tần Thu Uyển lập tức phẩy tay: "Người đâu, lập tức giải cái người trộm lư hương của ta đến nha môn báo quan.”
Cung Oánh Oánh: "..."