Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 212

Vừa thấy Tống Thanh Hàn, Thư Lạc như gặp lại người thân thất lạc đã lâu, bước nhanh lên kéo tay áo cậu:

"Tống đại phu. Cứu mạng với. Ta sắp chết rồi."

Tống Thanh Hàn hiếm khi thấy y có dáng vẻ ủ ê thế này. Trong ấn tượng của cậu, y lúc nào cũng là bộ dạng cười cợt, tưởng đâu bất kể gặp chuyện gì cũng có thể xoay xở ứng biến.

Nghĩ vậy, cậu nhướn mày nói:

"Ta nhìn ngươi chẳng thấy giống sắp chết chút nào. Đừng bảo với ta là ngươi bị cao thủ võ lâm đánh vỡ nội tạng nhé. Ít ra cũng phải phun ra hai ngụm máu thì ta mới tin."

Thấy cậu lúc này mà còn đùa được, Thư Lạc sốt ruột đến mức giậm chân:

"Thật mà! Uống rượu hại chết người đó! Trước kia ta chẳng đã nói với ngươi về cái cao dược da chó tổ truyền của nhà ta rồi sao? Ngươi tin vào công hiệu của nó à?"

Ánh mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện chút nghi hoặc, dường như không hiểu chuyện này thì liên quan gì tới uống rượu, nhưng vẫn thành thật đáp:

"Dĩ nhiên là không tin. Bệnh khác nhau thì cách chữa khác nhau, sao có thể dùng một loại thuốc mà trị hết được?"

Thư Lạc đập tay đánh "bốp" một cái, nghiến răng nói:

"Đúng thế! Nhưng có người lại tin. Còn vịn vào cớ này để đẩy ta ra làm kẻ thế tội."

Tống Thanh Hàn chợt hiểu ra, tám phần là do Thư Lạc uống say khoác lác, không ngờ bị kẻ có tâm ghi nhớ hoặc là cả bữa uống rượu kia vốn đã là một cái bẫy. Tóm lại, nếu Thư Lạc không lấy ra được thứ gọi là thuốc cao da chó kia, e rằng cái mạng nhỏ của y cũng tiêu đời luôn.

Cậu trầm ngâm một lát rồi thản nhiên nói:

"Nhưng ta đâu có bản lĩnh gì trên con đường thuốc thang này chứ. Nếu bảo ta phối thuốc, chi bằng ngươi tự làm còn hơn."

Nếu là Nguyên Văn Hiên ở đây, có lẽ đã nhận lời Thư Lạc, dù sao Nguyên Văn Hiên vốn học cả Đông lẫn Tây y, mà trình độ đều không tệ. Ngược lại, sư phụ như cậu thì gần như chẳng thông thạo y thuật phương Đông.

Thư Lạc bị cậu từ chối đến phát bực, lập tức kéo tay cậu đi thẳng ra ngoài, hạ giọng nói:

"Tống đại phu, ngươi cứu ta đi mà. Ngay cả người ở trường đấu giá ngươi còn cứu được, cứu một người đứt tay gãy chân chẳng phải dễ hơn nhiều sao?"

Tống Thanh Hàn dở khóc dở cười. Người ở trường đấu giá đáng sợ đến thế à? Chẳng lẽ còn khó cứu hơn cả kẻ gãy chân gãy tay? Họ cũng có phải yêu quái đâu chứ.

Dù vậy, lời này cũng khiến cậu nhẹ nhõm đôi chút. Với cậu, gãy tay gãy chân quả thực dễ chữa hơn đau đầu nhức chân nhiều. Chỉ cần là chuyện có thể giải quyết bằng dao mổ thì đều không phải chuyện lớn.

Hai người thẳng tiến vào khu quân y. Người canh gác buổi chiều tuy nhận ra Tống Thanh Hàn, nhưng thấy Thư Lạc thân thiết với cậu nên cũng không hỏi gì. Nơi này dẫu không thiếu đại phu, song số người ra vào vốn ít, lính gác sớm đã nhớ mặt hết cả.

Có lẽ do đêm xuống trời lạnh hơn, mùi máu trong không khí nhạt bớt, nhưng thần kinh của Tống Thanh Hàn vẫn căng như dây đàn.

Cậu cần nhanh chóng gạt bỏ mọi tạp niệm trong đầu để lát nữa có thể toàn tâm toàn ý làm phẫu thuật.

Thư Lạc vén màn một lều bạt lên, khẽ đưa cằm về phía người đàn ông đang cau mày nằm trên đất, nói nhỏ:

"Chính là người này. Hình như thân phận không tầm thường, nên cấp trên ép ta phải chữa khỏi. Nhưng tay chân đều gãy đứt cả rồi, đâu dễ trị như vậy chứ..."

Nói được nửa câu, sợ Tống Thanh Hàn nghĩ mình cố ý gài bẫy, y vội vàng bổ sung:

"Nhưng nếu là Tống đại phu thì chắc chắn sẽ chữa khỏi."

Thấy cậu chẳng thèm liếc mình lấy một cái, chỉ ngồi xuống trước mặt người nọ, Thư Lạc gãi đầu, vội dọn mấy món lặt vặt sang một bên rồi lôi ra chiếc ghế nhỏ đặt sau lưng cậu.

Tâm trí Tống Thanh Hàn đều đặt cả vào người đàn ông trước mặt.

Không vì điều gì khác, mà bởi đây chính là vị tướng lĩnh đã giúp trông Tiểu Thạch Đầu lúc sáng.

Chỉ là lúc này, sắc mặt hắn tái nhợt, môi tím bầm, râu tóc đều bị mồ hôi lạnh toát ra vì đau đớn làm ướt sũng, suýt nữa khiến Tống Thanh Hàn không nhận ra.

Cậu chăm chú nhìn cánh tay và đôi chân hắn, thấy tuy đã được băng bó cẩn thận, nhưng máu vẫn đang thấm ra ngoài, không nhịn được mà hỏi:

"Không bôi thuốc sao?"

Thư Lạc ngượng ngập gãi đầu, khẽ thì thầm:

"Thuốc không đủ, tiếp tế vẫn chưa tới, cho nên..."

Tống Thanh Hàn mím môi, không nói gì, từ trong bọc hành trang mang theo người lấy ra lọ thuốc mỡ mà Nguyên Văn Hiên đã bào chế sẵn ở nhà. Cậu chậm rãi tháo lớp băng trên tay người kia, vừa thấy máu tươi tràn ra liền khẽ nheo mắt.

Thực ra, lời Thư Lạc nói trước đó về việc "đứt tay, gãy chân" cũng không hẳn chính xác. Bởi tay chân người này vốn chưa lìa hẳn- ít nhất xét về mặt sinh học thì vẫn chưa đứt hẳn. Chỉ là một phần mô đã bị chém đứt, còn gân tay và gân chân quan trọng nhất thì vẫn nối liền.

Tính theo thời gian, chắc chưa quá bốn canh giờ. Tống Thanh Hàn nghiến răng, quyết định mạo hiểm thử một lần. Cậu nghiêng đầu dặn:

"Thắp thêm nến, càng sáng càng tốt."

Thư Lạc lập tức đáp ứng. Nơi này tuy chẳng có thuốc men, nhưng nến thì vẫn còn một bó lớn.

Đợi Thư Lạc rời đi, Tống Thanh Hàn nhanh tay khử trùng dao mổ, chăm chú quan sát phần chi bị thương, cân nhắc đường dao cần xuống.

Muốn nối lại tay chân, nguyên tắc là như nhau, ít nhất phải nối được một động mạch, hai tĩnh mạch và một dây thần kinh.

Trường hợp này, dây thần kinh vẫn nguyên vẹn, một tĩnh mạch cũng còn hoạt động, vì vậy chỉ cần nối thêm một động mạch và một tĩnh mạch là được.

Nhưng nói thì dễ, làm mới khó. Ở đây không có thiết bị y tế hay kính phóng đại nào, thành ra muốn ca mổ thành công, ba phần dựa vào kỹ thuật, bảy phần còn lại phải phó mặc cho số trời.

Trong lúc Thư Lạc mải thắp nến, Tống Thanh Hàn đã dọn sạch phần thịt vụn, giữ lại phần mô nguyên vẹn, rồi rút kim chỉ, chậm rãi khâu lại.

Thư Lạc cũng không rõ cậu cần bao nhiêu nến, chỉ biết chừng nào cậu chưa bảo dừng thì vẫn tiếp tục cúi người thắp thêm. Mãi đến khi Tống Thanh Hàn nhận ra nhiệt độ trong phòng đã thay đổi mới trầm giọng ngăn lại.

Để nhiệt độ tăng thêm chút nữa sẽ thành môi trường lý tưởng cho vi khuẩn sinh sôi, bất lợi cho vết thương.

Không còn việc gì làm, Thư Lạc thấy Tống Thanh Hàn không ngồi ghế dài, liền tự mình ngồi xuống, chống cằm, tò mò quan sát từng động tác của cậu.

Thì ra hôm đó ở trường đấu giá, cậu cũng chữa trị cho người ta như vậy sao?

Mấy lưỡi dao kỳ quặc này đều là cậu tự nghĩ ra sao?

Thư Lạc theo bản năng liếc sang, chỉ cảm thấy ở gương mặt kia như tỏa ra một thứ ánh sáng khó tả, khiến người ta liên tưởng đến Quan Thế Âm Bồ Tát trong truyền thuyết.

Còn Tống Thanh Hàn, dĩ nhiên không hay biết mình vừa được đánh giá cao đến thế. Lúc này toàn bộ thần kinh của cậu đã căng đến cực hạn như chỉ cần ai đó phát ra tiếng động lớn hơn một chút thôi, sợi dây trong đầu kia e rằng sẽ đứt luôn. Mà hậu quả thế nào... chắc chẳng ai muốn biết.

Bình Luận (0)
Comment