Một lần khâu liền cánh tay bị đứt là điều không thể, thế nên Tống Thanh Hàn phải khâu rồi tháo, tháo rồi khâu, loay hoay ít nhất ba lần mới xác định được vị trí, cuối cùng dùng chỉ mảnh nối cánh tay bị đứt của người kia trở lại hình dạng ban đầu.
Có lẽ vì từng đợt đau đớn nối tiếp nhau ập tới, thần kinh vốn tê liệt của người kia bị k*ch th*ch, nên sau khi cánh tay được nối xong, lông mi hắn khẽ run, chậm rãi mở mắt.
"Nước... nước..."
Đôi mắt vừa từ bóng tối chuyển sang ánh sáng cần một khoảng thời gian để thích ứng, huống chi hắn đã mất quá nhiều máu, không ngất xỉu mà có thể mơ hồ nhìn thấy có bóng người trước mặt đã là quá đủ rồi.
Thư Lạc không đợi Tống Thanh Hàn mở miệng đã nhanh chân chạy đi lấy một bình nước ấm, rót ra chén, cẩn thận đỡ nửa người trên của hắn dậy, cho uống nửa bát nước.
Sau khi được bổ sung nước, ánh mắt của hắn dần lấy lại tiêu cự. Khi nhìn rõ gương mặt Tống Thanh Hàn đang cúi đầu làm phẫu thuật, trong mắt hắn thoáng hiện một tia kinh ngạc, theo phản xạ nói:
"Là... ngươi? Ngươi đang làm gì? Đây là đâu?"
Tống Thanh Hàn thấy hắn vừa tỉnh đã vô thức cử động, sợ ảnh hưởng đến vết mổ nên cau mày quát khẽ:
"Muốn sống thì đừng nói gì cả. Đợi ta làm xong rồi hẵng hỏi."
Hắn khựng lại, tiêu hóa câu nói của Tống Thanh Hàn xong thì khóe môi hiện một nụ cười khổ. Trong lòng thầm nghĩ người này quả nhiên chẳng thay đổi chút nào, rõ ràng bản thân chẳng hề có lý mà vẫn tỏ ra đường hoàng như thể mình đúng. May mà giờ hắn cũng coi như đã chết một lần, nhiều chuyện đã nhìn thoáng hơn, nên dù chẳng hiểu nổi tình huống trước mắt, hắn cũng không hỏi thêm, mặc Thư Lạc đỡ mình nằm xuống, ngoan ngoãn để Tống Thanh Hàn tiếp tục làm việc.
Vết thương ở chân phức tạp hơn, lại vì kích thước lớn nên Tống Thanh Hàn phải tập trung nhiều hơn. Dù vậy, cậu vẫn thất bại bốn, năm lần liên tiếp.
Thư Lạc đứng bên cạnh nhìn mà sốt ruột, gương mặt lo âu, như thể hận không thể xông lên giúp Tống Thanh Hàn khâu vậy.
Tống Thanh Hàn thì vẫn bình tĩnh. Đừng nói là thất bại bốn, năm lần, cho dù có không nối lại được cái chân này thì cũng là chuyện bình thường. Cậu đâu phải toàn năng, không thể đảm bảo tất cả các ca phẫu thuật lúc nào cũng đều thuận buồm xuôi gió.
Cơn đau khi tỉnh táo trở nên rõ rệt hơn nhiều, nhưng người kia lại không hề oán than một câu. Bởi sau một hồi cảm nhận, hắn cũng nhận ra Tống Thanh Hàn đang nối lại chân cho mình, nên đừng nói là mở miệng, ngay cả hơi thở hắn cũng cố nén chậm lại, sợ làm phiền đến Tống Thanh Hàn.
Cả hắn lẫn Thư Lạc đều bỏ qua một điều rằng dù nói với ai đi chăng nữa, việc nối liền được tay chân bị đứt chắc chắn sẽ bị cho là chuyện hoang đường. Ấy vậy mà họ lại vô thức chấp nhận, không chút nghi ngờ, cứ như đó là lẽ đương nhiên.
Có lẽ đây chính là sức hút của Tống Thanh Hàn. Đương nhiên, cũng vì trong lúc làm phẫu thuật cậu tỏ ra vô cùng tập trung và nghiêm túc, nên mới toát ra loại khí chất khiến người khác tin tưởng đến vậy.
Không khí yên tĩnh lan tỏa khắp lều, trên trán Tống Thanh Hàn lấm tấm mồ hôi lớn, má hơi ửng đỏ, trông chẳng khác nào vừa làm xong một việc nặng nhọc.
"Xong rồi. Ngươi đừng động, ta vừa thu dọn vừa nói với ngươi."
Cậu nhấc cánh tay, dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán để chúng không chảy vào mắt.
Người kia ngoan ngoãn gật đầu, quyết định đợi Tống Thanh Hàn nói xong rồi mới hỏi những điều mình chưa rõ.
Động tác của Tống Thanh Hàn rất nhanh, gọn gàng giải thích:
"Ngươi bị thương nhưng tay chân chưa đứt hẳn, nên ta mới thử nối lại. Còn có thành công hay không thì phải xem thể chất và quá trình hồi phục của ngươi. Nói đơn giản... là xem số ngươi đi."
Thư Lạc nghe cậu nói một tràng dài rồi chốt bằng câu "xem số" kia thì thấy buồn cười, không nhịn được đưa tay che miệng, len lén cười khẽ hai tiếng.
Tống Thanh Hàn liếc y một cái, thấy y lập tức thu lại vẻ mặt kia, mới tiếp tục:
"Đương nhiên là không được cử động. Trước khi vết thương liền lại, ngươi phải nằm yên. Ăn cơm hay đi vệ sinh gì cũng đều phải ở đây mà làm. Ta tin với chức quan của ngươi, sẽ không đến nỗi chẳng ai lo dọn dẹp cho."
Nghe câu này, Thư Lạc không kìm được thở dài một tiếng.
Người dọn hộ thì còn ai khác vào đây nữa? Chẳng phải là y sao? Ai bảo y xui xẻo bị phân công hầu hạ người này chứ.
Tống Thanh Hàn nghĩ một chút rồi nói thêm:
"Còn bao giờ mới được xem là bình phục, khi nào mới được cử động thì đều do ta quyết định. Nếu không có gì bất ngờ, mỗi ngày ta sẽ ghé qua đây một lần. Trong lúc ta chưa mở miệng, dù địch có đánh thẳng vào doanh trại, ngươi cũng phải ngoan ngoãn nằm đó. Dù sao bọn họ cũng chẳng biết ngươi là người còn sống hay kẻ đã chết."
Người kia bị câu nói chặn nghẹn ngực, cuối cùng không nhịn được hỏi:
"Ngươi là đại phu?"
Tống Thanh Hàn nhướng mày, như thể vừa nghe một câu chuyện cười động trời, điềm nhiên đáp:
"Bây giờ ngươi mới nhận ra có phải là hơi muộn rồi không? Nếu không phải đại phu, ta dám tùy tiện khâu loạn trên người ngươi hả? Ngươi đâu phải miếng vải rách chứ."
Nghe vậy, người kia nhận ra mình vừa hỏi một câu ngu ngốc, ho nhẹ một tiếng, do dự một lát rồi tiếp:
"Vậy... khoảng bao lâu mới khỏi? Nửa tháng nữa sẽ có một trận chiến lớn, ta muốn kịp tham gia..."
"Ồ, vậy thì ngươi chắc chắn không kịp rồi. Tốt nhất nên bỏ ý nghĩ đó đi."
Cậu nói với vẻ hoàn toàn bình thản, như chẳng buồn nhìn sắc mặt chợt xám xịt của đối phương.
Thư Lạc thấy khó coi quá, bèn xen vào an ủi:
"Dù sao có cử động được thì ngươi cũng chẳng giúp được gì, cho nên..."
Y ngừng một chút, nhận ra lời vừa thốt ra chẳng hay ho gì, vội ho khẽ rồi khôn ngoan ngậm miệng.
Sau khi nói xong, Tống Thanh Hàn cũng thu dọn gần xong, vỗ tay đứng dậy, gật đầu với Thư Lạc:
"Không còn sớm nữa, ta về nghỉ trước. Ở đây để ngươi trông. Nếu hắn nửa đêm sốt thì..."
"Thì ta đi tìm ngươi!"
Thư Lạc lập tức tiếp lời, thấy cậu nhìn mình với vẻ khó hiểu, y liền ưỡn ngực:
"Ta nói đúng mà?"
Tống Thanh Hàn bật cười khẽ, điềm đạm đáp:
"Ngươi chỉ cần lấy một hũ rượu, liên tục lau người hắn suốt đêm. Đến sáng hôm sau, chắc chắn hắn sẽ không sao."
Thấy Thư Lạc bày ra vẻ mặt như đau gan rõ mồn một, Tống Thanh Hàn mới cảm thấy nhẹ cả người. Cậu quay lại gật đầu với người nằm dưới đất:
"Ta đi trước."
Nói xong, cậu dứt khoát vén màn trướng bước ra ngoài. Tiện thể còn dặn Thư Lạc đang định tiễn:
"Ngoan ngoãn ở yên, đừng để ai vào. Có chuyện gì thì bảo họ nói ngoài cửa, cứ bảo miếng cao da chó trên người ngươi không được để gió lùa là được."