Đội trưởng trại ngựa vừa thấy Võ Đại Hổ rút đao liền theo phản xạ co rụt lại. Thấy lời nhắc nhở của mình bị hắn coi như gió thoảng bên tai, gã cũng không nói gì thêm, lẳng lặng đứng lên, dò dẫm bước ra ngoài.
Thị vệ nhận được ánh mắt ra hiệu của Võ Đại Hổ, âm thầm theo sát phía sau đội trưởng trại ngựa, cùng đi về phía xa.
Hắn thu hồi tầm mắt, liếc Gia Nghi một cái, trầm giọng nói:
"Ngươi cứ về trước đi. Nếu chuyện hôm nay là họa, ta sẽ một mình gánh hết. Nếu là phúc, ngươi sẽ được phần ngươi đáng có. Nhưng trước khi ta cho phép, nửa câu cũng không được nói với người ngoài, hiểu chưa?"
Thân thể Gia Nghi khẽ run, vậy mà chẳng thấy khẩu khí công vụ cứng nhắc của Võ Đại Hổ đáng ghét, ngược lại trong lòng còn dâng đầy vui mừng. Y cúi đầu hành lễ:
"Đa tạ đại nhân, Gia Nghi nhất định sẽ khắc ghi lời đại nhân, vĩnh viễn không quên."
Võ Đại Hổ nghi hoặc liếc y, không hiểu sao lại thêm câu "vĩnh viễn không quên", chỉ cho rằng y đọc nhiều thoại bản quá nên quen miệng. Hắn tùy ý phất tay:
"Đi đi, rửa sạch mặt rồi hãy ra, kẻo dọa người trên đường."
Nói xong, hắn cũng chẳng buồn nhìn gương mặt thoáng chốc đã tái mét của Gia Nghi, vén rèm bước ra, xác định phương hướng rồi men theo đường đội trưởng trại ngựa chỉ mà đi.
Gia Nghi đứng ngây một lúc mới hoàn hồn. Vừa tỉnh táo lại, y đã lảo đảo đi tìm gương đồng, nhưng đội trưởng trại ngựa vốn không phải là sinh nam, đâu có để ý tới dung mạo, nên trong trướng đương nhiên chẳng có thứ đó.
Tìm một vòng vẫn không thấy, gương mặt Gia Nghi lúc này trông chẳng khác nào một ngọn núi lửa sắp bùng nổ.
May thay, có chậu nước ở góc trướng nhắc y nhớ ra. Y vội nhào tới, ghé sát mặt xuống mặt nước, mượn chút ánh sáng mờ để quan sát.
Hai vệt đen từ khóe mắt kéo dài xuống, phấn hồng không biết từ lúc nào đã vón thành từng mảng, loang lổ dính trên mặt. Bị che đi như vậy rồi thì còn ai nhận ra được dung mạo thanh tú vốn có của y đây?
Vừa nghĩ tới chuyện mình nãy giờ còn bày trò làm nũng trước mặt Võ Đại Hổ với gương mặt này, Gia Nghi không khỏi rùng mình, hối hận vô cùng.
Khó trách hắn không có chút phản ứng nào, y còn tưởng hắn là chính nhân quân tử, không ngờ vấn đề lại ở chính mình!
Nổi giận đùng đùng, y hất tung rèm bước ra ngoài. Còn chưa kịp nhìn rõ người trước mặt là ai, đã nghe thấy tiếng kêu khẽ, rồi một đôi mắt kinh ngạc quét qua y, khiến y vội vàng cúi đầu, che mặt bỏ đi.
Câu "kẻo dọa người trên đường" của Võ Đại Hổ như còn văng vẳng bên tai, Gia Nghi siết chặt nắm đấm, lờ mờ nghe thấy cả tiếng nghiến răng của chính mình. Do dự một hồi, y vẫn giận dữ tiếp tục giơ tay che mặt, sải bước về trướng của mình.
Tống Thanh Hàn vừa đi vừa ngoái lại nhìn Gia Nghi một cái, thầm đưa tay vỗ ngực như trút được gánh nặng. May là Gia Nghi chưa nhận ra cậu. Nếu không phải cậu biết chắc ngoài Gia Nghi thì từ trướng đó sẽ không có ai khác đi ra, e là cậu cũng chẳng nhận ra nổi, bởi lớp trang điểm kia thật sự quá mức... táo bạo rồi.
Cậu cẩn thận bám theo sau Võ Đại Hổ, cùng đi về phía trước.
Đội trưởng trại giữ ngựa dẫn đường, xem chừng là tới khu vực giam giữ tù binh, trùng với dự đoán trước đó của hắn.
Dù sao thì chuyện này cũng chẳng quang minh chính đại, cho dù có người bao che thì cũng sẽ không dám rêu rao, vì thế nơi được chọn tất nhiên phải kín đáo, dễ giữ bí mật.
Mà khu tù binh vốn là một trong những chỗ ít người lai vãng, nên hiển nhiên trở thành lựa chọn hàng đầu của chúng.
Khi gần tới trước một trướng lớn hơn bình thường, tên đội trưởng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn thị vệ một cái, chắp tay khẩn cầu.
Nếu muốn cả hai bên đều vui vẻ, thì gã tự nhiên không thể ra mặt lúc này. Bằng không, nếu người bên trong thắng, chắc chắn sẽ chẳng đối xử tốt gì với một "mách lẻo" như gã, cho dù là vì gã bị ép buộc.
Thế nhưng, thị vệ đã sớm được Võ Đại Hổ dặn dò, bất kể đội trưởng bãi trại ngựa có khẩn cầu thế nào, bọn họ cũng không hề động đậy, chỉ có bàn tay đặt trên chuôi đao bên hông siết chặt hơn, như đang ngầm truyền đi một tín hiệu nào đó.
Tên đội trưởng ất lực, chỉ đành thở dài chấp nhận số phận, chần chừ bước tới. Ngay khoảnh khắc vén rèm, gã thu hết vẻ khổ sở trên mặt, gắng nặn ra một nụ cười dâm tà nhất có thể.
Người bên trong thấy gã chỉ đi một mình, dường như có chút bất mãn, cất giọng oang oang:
"Không phải nói hôm nay có hàng mới sao? Thế nào? Ngươi tự mình dùng xong rồi không định chia sẻ sao? Tốt thế cơ à?"
Đội trưởng trại ngựa khẽ cười khổ, vừa định mở miệng thì khóe mắt thoáng thấy trướng rung lên một cái, tim gã lập tức siết lại, hét lớn:
"Cẩn thận!"
"Rầm!" Trướng lều đổ sập, đè cho đám người bên trong chẳng nhúc nhích nổi, càng đừng nói đến chuyện mặc lại quần áo.
Võ Đại Hổ vén tấm vải lều lên, vừa trông thấy một mảng thân thể trắng hếu là lập tức cau mày, phất tay ra hiệu cho thị vệ:
"Dùng dây trói họ lại, đưa về chỗ Đại tướng quân."
Lúc này mới thấy được lợi thế của việc chọn nơi này, dù cho tiếng động lớn như thế vẫn chẳng có ai chạy đến hóng hớt.
Phát hiện trong đám người này có mấy tướng lĩnh thân phận địa vị chẳng tầm thường, hắn càng nhíu chặt mày, môi mím thành một đường thẳng, như đang cố nén lửa giận.
Cuộc sống trong quân doanh quả thật dài dằng dặc và cô quạnh, vì vậy Hoàng thượng từng cho phép tướng lĩnh tùy cấp bậc mà mang theo một đến hai gia quyến. Võ Đại Hổ biết rõ những kẻ trước mặt đây đều đã mang gia quyến theo, không ngờ chúng lòng tham không đáy, chỉ vì để mua vui mà đến cả đạo đức tối thiểu cũng chẳng màng.
Ấy vậy mà mấy kẻ đó chẳng hề nhận ra cơn giận của hắn, ngược lại còn thản nhiên nhặt miếng vải bên cạnh che qua những chỗ trọng yếu, rồi đứng dậy nói với giọng điệu chất vấn:
"Ngươi đang làm gì thế? Muốn tạo phản à?"
Vừa mở miệng đã chụp cho Võ Đại Hổ một cái mũ to tướng, mục đích là để hắn sợ hãi, rồi từ đó nắm quyền chủ động. Đáng tiếc, Võ Đại Hổ vốn chẳng phải người làm việc do dự trước sau. Thấy thị vệ hơi ngần ngại, hắn đích thân tiến lên, dùng dây trói gô bọn họ lại, mặc kệ ánh mắt phẫn nộ của họ, điềm tĩnh nói:
"Có gì thì lát nữa nói với Đại tướng quân. Còn Đại tướng quân có tin hay không, đó là chuyện của các ngươi."
Thấy hắn cứng rắn như thế, đám người kia cuối cùng cũng bắt đầu sợ, giọng mềm hẳn đi:
"Có chuyện gì thì thương lượng, thương lượng được mà. Chúng ta biết sai rồi, thật sự sai rồi. Xét đến việc ngày mai ta là thống lĩnh, ngươi tha cho chúng ta một lần đi. Chúng ta đảm bảo sẽ không tái phạm. Nếu còn để ngươi bắt được, mặc ngươi xử trí!"
Trong mắt Võ Đại Hổ lóe lên chút do dự. Thấy vậy, bọn họ tưởng đã có hy vọng, liền vội thêm dầu vào lửa:
"Giờ mà tìm người thay chúng ta cũng không kịp nữa đâu. Chi bằng để chúng ta lập công chuộc tội? Ngày mai chúng ta nhất định sẽ thắng đẹp một trận. Đánh cho bọn chó Man Di chạy tan tác!"