Thế nhưng ngoài dự đoán của đám người kia, hắn lại mở miệng nói:
"Lấy vải lều phủ lên người họ, vòng đường xa mà đưa đến chỗ Đại tướng quân, tránh để người khác nhìn thấy."
Hắn đâu có ngốc. Chuyện này nếu làm ầm ĩ ra, e rằng việc tốt cũng hóa thành việc xấu.
Nhưng y phục, tuyệt đối không thể để bọn họ mặc lại, nếu không lấy gì chứng minh về hành vi đồi bại của bọn họ đây?
Một nhóm người ăn mặc chỉnh tề đứng cùng nhau, có thể làm ra vô số chuyện khác. Đến lúc đó, chưa biết chừng chính hắn sẽ bị gán cho tội "vu cáo".
Khi rời đi, hắn lại cảm nhận được ánh nhìn nóng rực ấy. Nhưng khi hắn bình thản quay đầu lại thì vẫn chẳng thấy gì. Nếu không phải bản thân không tin vào quỷ thần, e là hắn đã cho rằng mình bị oan hồn bám riết.
Đợi đến khi hắn dẫn người khuất khỏi tầm mắt, cậu mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Chỉ là, chuyện này vẫn chưa xong. Phải chờ Đại tướng quân đích thân quyết định, mới có thể coi là hạ màn.
Về vị Đại tướng quân kia, cậu không biết, cũng không định tìm hiểu. Dù sao cậu cũng tin hắn sẽ xử lý ổn thỏa. Nếu không, thì cùng lắm cậu sẽ lén đưa hắn rời khỏi đây. Không thể quay về nước Thanh Mộc thì đến nương nhờ Mục Hãn Mặc, cậu tin rằng hắn sẽ không từ chối một người hữu dụng như cậu.
Chỉ trong một hơi thở, cậu đã tính toán xong xuôi. Đến khi thấy thị vệ tuần tra đi về phía mình, cậu lập tức cúi đầu, bước nhanh về hướng lều trại của bản thân.
Tối hôm đó, vì mang nhiều tâm sự nên cậu chưa ngủ được. Vậy nên khi nghe Gia Nghi mơ màng nói ra câu giống như - "Võ đại nhân, đừng..." - thì sắc mặt cậu lập tức trở nên kỳ quái.
Người họ Võ vốn chẳng nhiều, trong phạm vi bọn họ có thể tiếp xúc lại càng chỉ có mỗi hắn.
Gia Nghi khi gặp chuyện thì chẳng tìm ai, lại đi tìm hắn, đến tối ngủ mơ cũng gọi tên hắn. Hai chuyện này đặt cạnh nhau, có thể không suy ra kết luận sao?
Cậu chống tay lên cằm, trong lòng không khỏi thấy khó chịu.
Tướng công của ta đúng là hoóc-môn biết đi mà. Cho dù ở chiến trường loạn lạc thế này, cũng có thể khiến người khác trao nhầm tấm lòng.
Dẫu vậy, cậu cũng không nghĩ nhiều. Với tính cách chậm chạp của hắn, chỉ e chẳng hề nhận ra Gia Nghi mến mộ mình. Bằng không, khi xưa hai người cũng chẳng hiểu lầm nhau lâu đến thế.
Tự trấn an bản thân xong, cậu ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng, chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng sớm hôm sau, khi vừa tỉnh dậy, cậu đã nghe bên ngoài truyền đến tiếng bàn tán rì rầm.
"Biết gì chưa? Đêm qua, một vị đại nhân họ Võ đã xuống phía nam bắt được mấy vị đại nhân ăn chơi trác táng. Giờ họ đều bị tước quan chức, nhốt chung với tù binh rồi đó."
"Ăn chơi trác táng? Là kiểu gì? Đánh bạc? Hay uống rượu ăn thịt?"
"Hầy, mấy thứ ngươi nói có đáng là gì. Nghe bảo bọn họ chọn mấy tù binh xinh đẹp đem về cùng nhau giở trò đồi bại. Đang hứng chí thì bị Võ đại nhân bắt gặp, đến cái thứ kia cũng chưa kịp... rút ra."
"Hả! Sẽ không đến mức như vậy chứ? Nhưng mà... cũng đâu đến nỗi phải tước quan chức? Không bằng để họ ra chiến trường giết thêm vài tên địch, chứ nhốt lại thì được gì? Hơn nữa còn là nhốt chung với đám tù binh kia, chỗ đó đối với họ có khi lại thành chốn khoái lạc cũng nên."
"......"
Tống Thanh Hàn trầm ngâm một lúc, cảm thấy kết quả này đối với Võ Đại Hổ mà nói lại là chuyện tốt.
Dù sao nếu hình phạt quá nhẹ, cậu sẽ phải lo lắng Võ Đại Hổ bị người ta cố ý trả đũa.
Còn bây giờ, những kẻ kia không nắm thực quyền, cho dù thật sự muốn trả thù Võ Đại Hổ, cũng phải đợi đến khi trở về kinh thành.
Mà đến lúc ấy, một Võ Đại Hổ toàn vẹn trở về từ chiến trường, chưa chắc chức vị đã kém hơn bọn họ.
Chỉ là khi cậu vừa đứng dậy rửa mặt, lại nghe thấy một tin chẳng biết nên coi là tốt hay xấu.
"Hôm nay người dẫn binh hình như đổi thành Võ đại nhân rồi. Không biết ngài ấy có hối hận không. Nếu tối qua không bắt mấy kẻ kia, giờ đã chẳng phải thay họ ra trận."
Nghe vậy, tay cậu siết chặt thành nắm đấm, đứng yên suy nghĩ một hồi, rồi đảo mắt nhìn quanh. Thấy Gia Nghi, cậu liền sải bước đến gần, giả vờ vô tình nói:
"Đêm qua ta nhắc một vị đại nhân mang theo hộ tâm kính*, kết quả ông ấy còn thưởng cho ta một cây trâm ngọc đấy. Mấy vị đại nhân này thật đúng là tốt bụng."

Gia Nghi khựng lại, vô thức liếc l*n đ*nh đầu cậu. Quả nhiên, cây trâm gỗ thường ngày đã được thay bằng trâm ngọc. Trong lòng y khẽ động.
Vừa rồi y cũng nghe tin Võ Đại Hổ hôm nay ra trận. Vốn định chờ hắn rời trại rồi mới đi đổ bô, như thế có thể ở lại lều hắn lâu hơn. Nhưng nghĩ lại, hình như nhân cơ hội này đến chào từ biệt sớm cũng không tệ?
Cậu vừa rửa mặt xong, khóe mắt đã thấy Gia Nghi nhanh chóng chỉnh trang, hướng về khu vực của Vũ Lâm Vệ. Trong mắt cậu thoáng hiện ý hiểu rõ.
Có vẻ sau này, nếu cậu không muốn tự mình ra mặt mà vẫn phải gửi tin cho hắn, thì Gia Nghi chính là một cái ống truyền lời thuận tiện.
Khi Gia Nghi được thông báo cho vào, thì hắn đã mặc giáp xong, tay đang mài đao. Động tác chuyên chú, nghiêm cẩn, khiến ánh mắt Gia Nghi không sao dời nổi.
Lúc này hắn như một con hổ chuẩn bị xuất động săn mồi, nhạy bén với mọi hơi thở xung quanh. Dù không ngẩng đầu, hắn vẫn biết Gia Nghi đứng đó từ lâu, chỉ không rõ vì sao mãi không chịu rời đi.
Động tác mài đao khựng lại, trong mắt hắn thoáng hiện chút không kiên nhẫn. Đang định mở miệng thì Gia Nghi đã nhanh hơn một bước:
"Đại nhân có mang hộ tâm kính không ạ? Nghe nói hôm nay ngài ra trận... Đây là bùa hộ mệnh ta xin từ chùa ở quê nhà. Chút tâm ý này, mong đại nhân nhận cho."
Người đang cười thì chẳng ai lại ra tay đánh, Võ Đại Hổ mím chặt môi, trầm giọng nói:
"Đa tạ, không cần đâu. Nhưng ta lại có một chuyện muốn nhờ ngươi xác nhận."
Gia Nghi dù bị từ chối cũng không tỏ ra thất vọng, gật đầu:
"Xin đại nhân cứ nói, Gia Nghi biết gì sẽ nói hết."
"Tối qua, người kia vô tình nói người mà gã để mắt tới không phải là ngươi. Chuyện này có thật không?"
Đao được cài lại bên hông, phát ra tiếng "soạt" giòn tan. Giọng hắn lạnh lùng. Tim Gia Nghi chợt siết lại, trong đầu lóe lên gương mặt thanh tú của Tống Thanh Hàn. Y theo bản năng đáp:
"Không phải như vậy đâu. Là gã muốn kéo thêm nhiều người khác xuống nước thôi. Xin đại nhân minh xét, việc này vốn là do ta làm, tất nhiên ta phải gánh một mình, để khỏi liên lụy đến người khác."
Hắn hơi nheo mắt, nhặt hộ tâm kính bỏ vào trước ngực, trầm giọng:
"Đã chuẩn bị tâm lý rồi thì ta cũng không nói nhiều. Mấy hôm nay ngươi vẫn nên tránh đi thì hơn. Dù họ bị nhốt rồi nhưng không có nghĩa là thủ hạ của họ không còn dùng được."
Nghe vậy, Gia Nghi kinh hãi, chẳng ngờ hắn lại mặc kệ buông mình "Phịch" một tiếng, y quỳ xuống, giọng yếu ớt như gió thoảng:
"Xin đại nhân che chở... Gia Nghi, Gia Nghi nguyện làm trâu làm ngựa cho đại nhân..."