Võ Đại Hổ khẽ nghiêng người tránh đi, giọng trầm ổn:
"Nếu ngươi hành sự khiêm nhường, người khác đương nhiên chẳng thể làm gì được ngươi. Dù sao trong quân doanh này bọn họ cũng chưa phải là người có thể định đoạt mọi chuyện."
Hắn vốn chỉ muốn dò xét Gia Nghi, xem rốt cuộc người sinh nam mà đội trưởng trại ngựa nhắc tới có thật hay không, nào ngờ phản ứng của Gia Nghi lại lớn như vậy. Dù sao thì sinh nam vẫn là sinh nam, sự gan dạ vẫn còn hơi nhỏ. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất cho thấy Gia Nghi không dám nói dối. Nếu y mà dám liều đến mức gánh tội thay người khác, thì đúng là quá ngốc nghếch rồi.
Nghĩ thông suốt, Võ Đại Hổ cầm lấy trường thương đặt bên cạnh, sắc mặt bình tĩnh nói:
"Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, ngươi cứ đến tìm thị vệ canh trước trướng của ta. Ta đã căn dặn bọn họ, họ tự nhiên sẽ để ý tới ngươi nhiều hơn một chút."
Gia Nghi mừng rỡ trong lòng, vội cúi người cảm tạ, mãi đến khi Võ Đại Hổ rời đi mới đứng thẳng dậy. Y đảo mắt nhìn khắp doanh trướng của Võ Đại Hổ, trong đáy mắt thoáng hiện một tia quyết tâm.
Tống Thanh Hàn như thường lệ làm xong việc của nhóm Dạ Hũ liền gửi Tiểu Thạch Đầu cho Tô Tam trông giúp, còn mình thì một mình tới khu quân y.
Chỉ là, cậu không ngờ khi vén rèm bước vào trướng của vị tướng quân râu quai nón kia, đón chờ mình không chỉ có Thư Lạc, mà còn cả một nhóm lớn những người mặt mày chẳng mấy thiện ý.
Sở dĩ nói bọn họ là đại phu, tất nhiên là vì ai nấy đều trông lành lặn khỏe mạnh. Nếu không phải đại phu, quả thật khó mà nghĩ ra được lý do gì khiến họ có mặt ở đây.
Thấy Tống Thanh Hàn chỉ hơi nhướng mày rồi vẫn bình thản, người cầm đầu dường như càng thêm bất mãn, quát lớn:
"Ngươi là ai? Tự tiện xông vào đây có mục đích gì?"
Tống Thanh Hàn liếc nhìn Thư Lạc đang có vẻ căng thẳng, giọng điềm tĩnh:
"Ta là người quen cũ của Thư Lạc, nghe nói y gặp chút rắc rối nên tới giúp một tay. Không biết điều này đã phạm vào quy định nào?"
Cậu nói rõ ràng, giọng không kiêu ngạo nhưng cũng chẳng khúm núm, khiến những người kia đều ngẩn ra. Cảm giác như vai trò bị đảo ngược, người tra hỏi bỗng trở thành Tống Thanh Hàn, còn họ lại giống như kẻ bị chất vấn hơn.
Thư Lạc vội vàng gật đầu lia lịa, cười lấy lòng:
"Đúng đúng, ta chẳng phải đã nói với các ngươi rồi sao? Người ta là danh y, đến giúp chúng ta đấy. Các ngươi làm như vậy là sao? Cẩn thận dọa người ta bỏ đi không hay đâu."
Người cầm đầu cuối cùng cũng hoàn hồn, chỉ vào Thư Lạc mắng:
"Chuyện thuốc cao chó ta còn chưa tính sổ với ngươi, giờ ngươi lại định gây thêm rắc rối lớn hơn phải không? Nơi này có phải muốn vào là vào được đâu? Lỡ xảy ra chuyện thì y chịu trách nhiệm hay ngươi chịu trách nhiệm?"
Thấy Thư Lạc định mở miệng, hắn nghiến giọng:
"Không phải. Là ta chịu trách nhiệm! Ta mới là người quản nơi này! Chỉ cần bọn họ bị sứt mất một sợi lông, cấp trên sẽ tìm ta hỏi tội. Huống hồ các ngươi nhìn xem hôm qua mình đã làm cái gì? Hửm? Lấy kim chỉ khâu vết thương của người ta? Hừ, sao các ngươi không khâu luôn cái đầu của mình lại đi!"
Tống Thanh Hàn bật cười khẽ, thản nhiên đáp:
"Đầu chúng ta đâu có vết rách, khâu làm gì?"
Đối phương nghẹn lời, khóe mắt thoáng thấy Thư Lạc đang cố nín cười, lửa giận trong lòng càng bốc lên. Hắn hất tay áo quát:
"Từ hôm nay, ngươi không được phép đến đây nữa! Còn ngươi, nếu dám chữa cho các đại nhân kia theo cách của y. Ta sẽ lột da ngươi, biết chưa?"
Thư Lạc giống như cà tím héo rũ, ỉu xìu, ngẩng lên liếc Tống Thanh Hàn, giọng buồn buồn:
"Ta biết rồi... nhưng mà, các vị đại nhân kia đúng là thấy dễ chịu hơn nhiều, chẳng còn gây ầm ĩ nữa..."
Thấy người kia không nói, chỉ trợn tròn mắt trừng mình, Thư Lạc càng nói càng nhỏ, cuối cùng dứt khoát ngậm miệng.
Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, chau mày:
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu để ta vào? Vốn dĩ ta định đến với thân phận quân y đi theo đoàn, chỉ là vì vài nguyên nhân mà chưa thực hiện được thôi. Nhưng điều đó không có nghĩa là ta không đủ tư cách."
"Không có thân phận thì cũng chẳng có tư cách, nếu không nơi này chẳng phải sẽ loạn thành một mớ sao? Ai ai cũng nói mình là đại phu của Hồi Xuân Đường, ai ai cũng có thể chạy vào mà rạch một dao, khâu một mũi cho các đại nhân? Hừ đúng là nực cười!"
Kỳ thực, sáng nay khi nhìn thấy vết khâu kia, hắn đã có một thoáng kinh ngạc đến mức thần kinh chấn động. Thế nhưng để địa vị của mình không bị đe dọa, hắn chỉ có thể giả bộ tỏ ra cực kỳ chán ghét, đem sự hiếu kỳ kia cẩn thận giấu sâu trong lòng.
Tống Thanh Hàn lại không hề tức giận, mà từ câu nói của đối phương lại nhạy bén nắm bắt được điều gì đó, khẽ nhướng mày:
"Nếu ta có thể chứng minh ta là đại phu của Hồi Xuân Đường, ngươi sẽ chịu để ta vào?"
Người kia khẽ bật cười, lắc đầu, đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người chung quanh cũng có phản ứng tương tự, liền khoanh tay nói:
"Hồi Xuân Đường cũng không phải chưa từng phái đại phu tới đây, nhưng những vị đại phu được nuông chiều kia đều ở lại hậu phương, đâu rảnh mà chạy tới chỗ này?"
Thực ra, nếu Tống Thanh Hàn có thể chọn, cậu nguyện chứng minh mình là người do Thái y viện phái đến. Tiếc là tín vật của Thái y viện chỉ có ở chỗ La Hải Vận, còn trên người cậu hiện giờ chỉ có tín vật mà La đại phu của Hồi Xuân Đường đã đưa cho cậu lúc trước.
Nhưng xem ra, chỉ cần thứ đó thôi cũng đã đủ để dùng rồi.
Vừa nghĩ, cậu vừa lấy tín vật ấy từ trong ngực ra, mở bàn tay đưa đến trước mặt người kia.
Người nọ do dự nhìn Tống Thanh Hàn một thoáng, rồi đưa tay nhận lấy. Khi thấy dấu ấn trên đó, hắn kinh ngạc đến mức đưa tay sờ loạn, xác nhận không phải đồ giả, giọng cũng run lên:
"Ngươi... ngươi thật sự là người của Hồi Xuân Đường? Vậy... vậy sao ngươi lại ở đây... đổ bô?"
Thấy ánh mắt người kia liếc xuống hàng chữ trên áo mình, Tống Thanh Hàn hơi ngượng, khẽ ho một tiếng, nhưng vẫn bình thản đáp:
"Chuyện đó ngươi không cần bận tâm. Chỉ cần nói cho ta biết giờ ta đã có tư cách để vào chưa?"
Nghe vậy, người kia không trả lời ngay, trong mắt thoáng qua chút do dự, sau đó trả lại tín vật cho cậu, trầm giọng nói:
"Vào thì vào được, nhưng ngươi không được tự ý hành động. Cho dù đi với Thư Lạc thì vẫn tính là tự ý hành động."
Ý này là muốn phái người giám sát mình suốt sao?
Đuôi mày Tống Thanh Hàn khẽ động, giọng ôn hòa:
"Được thôi, ngươi muốn ai theo cũng được. Nhưng chỉ có một điều là người đó tuyệt đối không được can thiệp vào việc chữa trị của ta. Nếu xảy ra chuyện gì thì hắn phải tự gánh hậu quả."
Người kia do dự một lát, cuối cùng dứt khoát:
"Được! Nhưng nếu người ngươi chữa trị xảy ra vấn đề, trách nhiệm đương nhiên là của ngươi."
Tống Thanh Hàn không hề phản đối, dứt khoát nói:
"Tất nhiên. Người đâu? Bắt đầu thôi."
Thấy cậu tích cực như vậy, trong mắt người kia thoáng hiện vẻ phức tạp. Hắn liếc ra hiệu cho những người khác rời đi, rồi tự mình bước lên dẫn đường:
"Nghe Thư Lạc nói, ngươi to gan đòi tìm người bị thương nặng nhất. Không phải ta không nhắc trước, nhưng chỗ đó một khi ngươi vào rồi chưa chắc đã còn mạng mà ra đâu."