Lúc đầu, Tống Thanh Hàn vẫn chưa hiểu ý câu nói kia là gì, nhưng khi vén màn trướng lên thì cậu đã rõ.
Bên trong quả nhiên là những binh sĩ bị thương nặng nhất, hoặc phải nói chính xác hơn là những người đang cận kề cái chết.
Tình trạng của họ đã không còn là mức độ gãy tay gãy chân nữa. Hầu như ai cũng có ít nhất một vết thương chí mạng. Tuy đã không còn chảy máu nữa, nhưng sinh mệnh vẫn đang lặng lẽ rời bỏ cơ thể họ. Sắc mặt xám tro, môi tím bầm, cả người giống như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.
Ngửi thấy mùi hôi tanh kỳ dị trong không khí, Tống Thanh Hàn khẽ nhíu mày, bất chợt dừng bước.
Thấy cậu buông màn trướng xuống, mở bọc hành lý như đang tìm kiếm gì đó, người kia tưởng cậu đã chùn bước, trong lòng khẽ cười lạnh nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ quan tâm:
"Sao thế? Nặng lắm à? Hay là đổi sang chỗ khác nhé..."
Tống Thanh Hàn lấy ra mấy chiếc khẩu trang, đưa cho Thư Lạc hai cái, ra hiệu y đưa cho người kia một cái, rồi tự đeo lên, thấp giọng nói:
"Nếu ta đoán không lầm, nơi này e là sắp phát sinh dịch bệnh. Tốt nhất các ngươi nên làm công tác phòng hộ đi."
Thư Lạc nhìn rất chăm chú, nên lúc đeo khẩu trang cũng không gặp khó khăn gì. Nghe xong lời Tống Thanh Hàn, y nghi hoặc hỏi:
"Dịch bệnh gì? Nếu xảy ra thì sẽ thế nào?"
Còn người kia thì cầm khẩu trang ngắm nghía một hồi, sắc mặt lộ vẻ do dự, không biết là đang lưỡng lự việc đeo lên hay là đang không biết bắt đầu từ đâu.
Thư Lạc bị hắn trừng cho một cái, bất đắc dĩ phải bước tới giúp đeo vào.
Chưa đợi Tống Thanh Hàn mở miệng, người kia đã lên tiếng:
"Dịch bệnh mà ngươi cũng không biết? Ngươi không phải là đại phu giả đấy chứ? Nói thật, từ khi ngươi tới đây đến giờ ngoài việc băng bó vết thương ra, ta chưa thấy ngươi làm gì khác cả đấy."
Bị ánh mắt hoài nghi của hắn soi tới, lòng bàn tay Thư Lạc lập tức rịn mồ hôi, nhưng vẫn cố giữ giọng điệu bình tĩnh:
"Đại...đại phu giả gì chứ? Ngươi đừng nói linh tinh. Ta thật đến mức không thể thật hơn được nữa đâu. Không tin ngươi hỏi Tống đại phu đi!"
Tống Thanh Hàn bật cười, liếc y một cái, thấy y đúng là đang căng thẳng, bèn lên tiếng gỡ rối:
"Đúng vậy, y cùng một đội với ta. Chốc nữa y động tay vào ngươi sẽ hiểu."
Thư Lạc nghe vậy, trong lòng không khỏi thầm than.
Không ngờ Tống Thanh Hàn lại là một gian thương! Giúp y giải vây thì cũng tiện tay đào cho một cái hố. Xem ra lát nữa y chỉ có thể vừa tốn công vừa tốn sức thôi...
Người kia nhìn Tống Thanh Hàn, lại nhìn Thư Lạc, ánh mắt thoáng hiện vẻ trầm ngâm nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, chỉ gật đầu rồi phất tay ra hiệu để Tống Thanh Hàn vào trong.
Tống Thanh Hàn vừa bước vào, định đưa tay giúp người gần nhất rửa sạch cơ thể thì đã thấy hắn như gặp quỷ, giãy giụa hét lên:
"Đừng! Ta không muốn bị đưa đi! Ta muốn sống! Nhà ta... nhà ta còn đang đợi ta về! Cha! Cha sinh! Con sẽ sớm trở về thôi..."
Có thể nghe ra được dường như hắn đã rất lâu chưa được uống nước, giọng khàn khô như bị giấy ráp mài, vừa khó nghe vừa chan chứa bi thương.
Nhưng sắc mặt Tống Thanh Hàn vẫn không đổi, cậu giữ chặt cánh tay đối phương, trầm giọng:
"Ta là người sống, không phải quỷ. Vết thương của ngươi nếu không xử lý thì sẽ không về được đâu. Ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?"
Cậu vừa quan sát sơ qua đã nhận ra, vết thương của người này hình như nằm ở vùng dạ dày. Nếu như nghiêm trọng, thì cho dù có xử lý được, khả năng sống sót trở về cũng gần như là bằng không...
Nghĩ tới đây, cậu bất giác quay sang nhìn thủ lĩnh quân y, thấp giọng hỏi:
"Thật sự không thể nới tay cho họ về sao? Họ ở lại, cho dù chữa lành cũng không thể ra trận nữa. Giữ lại chẳng qua chỉ tốn lương thực. Cùng lắm lúc rời đi thì cố giữ yên lặng, đừng để người khác biết là được."
Người thủ lĩnh kia khi cảm nhận được ánh mắt đầy hy vọng vừa bừng lên của những người trong trướng, trong lòng vừa oán trách Tống Thanh Hàn nhiều chuyện vừa có chút xao động.
Kỳ thực hắn không phải chưa từng đưa ra đề nghị này, nhưng muốn làm mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào thì gần như không thể, vì thế đề nghị ấy đã bị bác bỏ ngay.
Đối với bọn họ, khi suy nghĩ chỉ cần xuất phát từ lòng trắc ẩn là đủ. Nhưng đối với những người ở trên cao, họ buộc phải cân nhắc cả toàn bộ cục diện.
Vì vài kẻ chắc chắn sẽ chết mà làm ảnh hưởng đến thế trận, đó không phải là việc một vị thống soái quyết đoán có thể làm ra.
Tống Thanh Hàn nhìn ra được sự bất lực trong mắt hắn, khẽ mím môi, không nói thêm, quay đầu lại tiếp tục nhìn người nằm trên đất, nhẹ giọng hỏi:
"Nói cho ta biết cảm giác của ngươi. Có buồn nôn không? Hay chỉ đơn giản là không ăn nổi thôi? Bài tiết vẫn bình thường chứ?"
Người kia cũng không ngốc, biết rằng chuyện được trở về chắc chắn đã hết hy vọng. Ánh sáng trong mắt từng chút một tắt lịm, hắn nghiêng đầu sang một bên, giọng nhạt nhẽo:
"Đừng lo cho ta nữa. Ta đã giết ba tên Man Di, mạng này coi như đã lấy lại vốn rồi. Các ngươi đi cứu những huynh đệ còn có thể cứu đi."
Tống Thanh Hàn ngẩng đầu liếc một vòng, thấy những người khác cũng mang vẻ bài xích, biết rằng họ cũng nghĩ như vậy, liền cau mày, lạnh giọng nói:
"Các ngươi bây giờ vẫn chưa chết, nghĩa là ông trời tạm thời chưa muốn thu các ngươi đi. Chẳng lẽ các ngươi lại muốn tự bỏ cuộc trước sao? Muốn sống thì đúng là khó, nhưng muốn chết thì lại dễ vô cùng. Chỉ là ngay cả chết thì cũng phải chết cho có tôn nghiêm! Giết ba tên Man Di đã coi là đủ vốn rồi? Thế các ngươi có biết, ba tên Man Di các ngươi giết ấy, thực ra đã g**t ch*t ba mươi huynh đệ của các ngươi rồi không?"
Lúc cậu nói nửa câu đầu, bọn họ vẫn không có phản ứng gì, nhưng đến nửa câu sau, đồng tử của họ rõ ràng chấn động, trên mặt thoáng hiện một tia rung động.
Người nằm cạnh chân Tống Thanh Hàn dường như có chút bất lực, cúi đầu nhìn bụng mình, tự giễu cười:
"Cho dù chúng ta lết thân xác này trở lại chiến trường, cũng chỉ là dâng đầu cho Man Di chém thôi. Chi bằng trực tiếp tìm cái hố mà chôn mình xuống, đó mới gọi là thể diện. Không phải sao?"
Bầu không khí trong lều trở nên nặng nề. Có lẽ vì dù họ biết rõ tình cảnh của mình, nhưng khi chính tay vạch trần sự thật đẫm máu ấy, trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Thủ lĩnh quân y vô thức siết chặt nắm đấm, cúi mắt nhìn Tống Thanh Hàn, ánh mắt u ám khó lường, như thể đang phân vân không biết rằng việc mình đưa cậu đến đây rốt cuộc là đúng hay sai.
Vốn nghĩ rằng như vậy là có thể dập tắt ý định của cậu, không ngờ lại như sắp xảy ra một biến hóa còn đáng sợ hơn.
Môi Tống Thanh Hàn mím thành một đường thẳng, mắt hơi nheo lại, chậm rãi nói:
"Ta chỉ biết không chống lại cái gọi là số mệnh mà đã chịu chết, đó là suy nghĩ của kẻ yếu. Cho dù bây giờ các ngươi không đi nổi, cho dù ngày mai các ngươi sẽ chết, nhưng chỉ cần hôm nay các ngươi còn sống, những gì các ngươi có thể làm vẫn nhiều hơn các ngươi tưởng."
Môi người nằm dưới chân cậu khẽ run lên, hai bàn tay cắm sâu xuống đất, siết chặt một nắm cát, khẽ hỏi:
"Bây giờ... chúng ta còn có thể làm được gì? Chống lại... liệu có ích gì không chứ?"