Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 230

Câu nói này vừa dứt, trong lều lại rơi vào một khoảng lặng kỳ dị.

Lông mày Tống Thanh Hàn tuy đã giãn ra, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa chút nghi hoặc, tựa như bị chuyện gì quấn lấy tâm trí.

Cậu... lại mang thai rồi sao?

Lần trước khi biết tin này, bụng cậu đã lớn đến mức không còn giống dáng người bình thường, nên chẳng có mấy cảm giác "mình" đang mang thai, chỉ coi như thay người khác hoàn thành nốt việc còn dang dở. Nhưng lần này là chuyện của chính cậu.

Cậu cúi đầu nhìn xuống bụng mình, vẫn còn phẳng lì, thật khó mà tưởng tượng bên trong lại đang ấp ủ một sinh mệnh bé nhỏ.

Chỉ là... vết sẹo lần sinh Tiểu Thạch Đầu vẫn còn, vốn tính sẽ chưa vội có con, không ngờ cuối cùng vẫn không ngăn được bất ngờ này.

Thấy Tống Thanh Hàn sắc mặt bình tĩnh, Thư Lạc cảm thấy mình nên nói gì đó. Y khẽ ho một tiếng, ngập ngừng:

"Cái đó... Tống đại phu, nghe nói qua ba tháng là thai ổn rồi, sau đó sẽ đỡ vất vả hơn... hơn nữa qua một thời gian nữa có lẽ sẽ được về thôi..."

Tiếng chém giết bên ngoài như vẫn vọng vào đây, khiến câu cuối cùng của y bỗng trở nên chẳng còn mấy sức thuyết phục. Y đành khép miệng, ngẩng lên hướng ánh mắt ra hiệu cho thủ lĩnh quân y.

Thủ lĩnh quân y đang để hồn treo ngược cành cây, bị ánh mắt ấy quét qua liền hoàn hồn, vội gật đầu:

"Đúng, tuy chỗ chúng ta chưa từng ai đỡ đẻ, nhưng đông người thì mạnh, ngươi cứ yên tâm."

Thư Lạc vừa định phụ họa, chợt nhận ra câu này còn kém sức thuyết phục hơn cả lời mình vừa nói, không nhịn được ngẩng lên, làm động tác "im miệng" với hắn.

Tống Thanh Hàn chỉ thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Thực ra, cậu chẳng có mấy cảm giác sợ hãi với chuyện mang thai, cho dù lúc này đang ở chiến trường.

Một lần rồi hai lần, lần trước hoàn toàn không chuẩn bị mà vẫn sinh Tiểu Thạch Đầu thuận lợi, nhưng lần này đã có chuẩn bị, càng chẳng có gì phải e ngại.

Chỉ là cậu hơi phân vân, không biết có nên nói tin này cho Võ Đại Hổ hay không. Nếu nói thì nên chọn cách nào mới thích hợp?

Thấy cậu như thất thần, Thư Lạc không nhịn được mở miệng:

"Hay là ngươi về nghỉ trước đi? Ở đây để bọn ta lo là được, ngươi thấy sao?"

Thủ lĩnh quân y nghe mình bị gọi liền như bị giật tỉnh, gật đầu lia lịa phụ họa:

"Đúng vậy, thân thể ngươi quan trọng. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, e rằng sau này sẽ hối không kịp."

Nghe vậy, Thư Lạc trừng hắn một cái thật mạnh. Nếu không biết nói thì đừng nói, đã mở miệng là hỏng hết không khí, nghe xong chỉ muốn cho ăn đòn.

Tống Thanh Hàn bật cười, chống tay đứng dậy, khẽ lắc đầu:

"Phía trước tướng sĩ đang liều chết chiến đấu, chúng ta cũng phải làm chút việc trong khả năng mới không phụ lòng họ. Ta tự biết rõ thân thể mình, chẳng qua vừa rồi hơi dùng sức quá mức, giờ chỉ cần chú ý là được."

Cậu đã nói vậy, thủ lĩnh quân y và Thư Lạc cũng không tiện khuyên thêm, chỉ cẩn thận ở bên hỗ trợ, tiếp tục hoàn tất ca mổ dang dở từ hôm qua.

Bận rộn đến khi trời sắp tối, cuối cùng Tống Thanh Hàn cũng nghe được một tin tốt - Man Di đã rút lui.

Nói ra thì chuyện này cũng có phần liên quan đến cậu. Tuy đại tướng quân không thể đích thân ra mặt, nhưng mệnh lệnh từ miệng ông vẫn phát ra không ngừng.

Ở tiền tuyến, sau khi các tướng sĩ nhận ra điều này, ngọn lửa trong lòng bùng cháy dữ dội hơn, đồng lòng như một sợi dây thừng, cuối cùng cũng xoay chuyển cục diện, ép đám Man Di phải chủ động rút quân.

Nhưng chiến thắng này thật ra chẳng đáng kể gì, bởi so với tổn thất mà bọn họ phải chịu thì quá đỗi nặng nề. Không chỉ đại tướng quân, mà nhiều tướng lĩnh trung và cao cấp cũng bị thương không nhẹ, còn về binh sĩ thường thì càng không cần phải nói.

May mắn là trong đám người bị thương ấy, Tống Thanh Hàn không thấy Võ Đại Hổ. Bằng không, sau một ngày bận rộn mệt mỏi mà còn nhận thêm cú sốc ấy, đối với một người đang mang thai như cậu thì thật quá tàn nhẫn.

Khi trở về lều, cậu lại phát hiện tâm trạng của Gia Nghi dường như rất tốt, vừa trang điểm vừa khe khẽ ngân nga, nhìn qua còn tưởng vừa ghé qua chỗ nào phong tình quyến rũ.

Tống Thanh Hàn tuy biết y có ý với Võ Đại Hổ, nhưng cậu lại chẳng hề nảy sinh chút ghen tuông nào. Một là vì cậu tin tưởng Võ Đại Hổ, hai là vì cậu tin tưởng chính mình.

Nếu ngay cả người như Gia Nghi cũng có thể câu được Võ Đại Hổ, thì đôi phu phu này cũng chẳng cần tiếp tục nữa, chi bằng sớm chia tay. Chứ đợi đến khi Võ Đại Hổ thăng quan tiến chức, không biết còn bao nhiêu yêu tinh sẽ chui ra nữa.

Bởi vậy, khi trông thấy Gia Nghi, trong lòng cậu ít nhiều mang chút tâm trạng xem kịch hay, chẳng buồn để ý chuyện hắn từng buông lời cay nghiệt, còn chủ động chào hỏi:

"Lại định đi tìm Võ đại nhân à?"

Lần này Gia Nghi không tỏ vẻ kinh ngạc nữa, thậm chí còn hơi kiêu ngạo ngẩng cằm:

"Tất nhiên rồi, Võ đại nhân thắng trận mà, chuyện trọng đại thế này ta đương nhiên phải đi chúc mừng chứ!"

Tống Thanh Hàn nhướng mày:

"Thắng trận đâu phải mình Võ đại nhân đánh lui, ngươi thật sự muốn chúc mừng thì cũng nên chúc mừng tất cả mọi người chứ?"

Gia Nghi hừ lạnh, giọng đầy kiêu ngạo:

"Ngươi biết gì chứ? Trận này nếu không phải nhờ Võ đại nhân dẫn quân xông lên, sao có thể dễ dàng thắng được? Những tin này ta phải moi từ miệng mấy người vừa từ chiến trường trở về đấy, người bình thường còn chẳng biết đâu!"

Nghe vậy, trong mắt Tống Thanh Hàn thoáng hiện vẻ đã hiểu, gật đầu khẽ lẩm bẩm:

"Thì ra là vậy..."

Cậu vẫn nhớ trận thắng lần trước của Võ Đại Hổ cũng là nhờ dẫn quân xung phong. Xem ra, hắn thật sự có chút thiên phú trong chuyện này. Chỉ là việc này cũng rất nguy hiểm, thành công thì sẽ được mọi người ghi nhớ, nhưng thất bại ngoài toàn quân bị diệt ra thì chẳng còn gì để nói.

Là phu lang của Võ Đại Hổ, cậu dĩ nhiên không muốn hắn làm việc mạo hiểm như vậy. Nhưng đứng ở góc độ người ngoài, cậu lại hiểu rằng mỗi người đều có vị trí thích hợp nhất cho mình.

Dù thời gian tiếp xúc không lâu, nhưng cậu biết Đại tướng quân không phải hạng hữu dũng vô mưu. Vì thế, cậu tin vào quyết định của Đại tướng quân và Võ Đại Hổ. Cùng lắm nếu thật sự xảy ra chuyện, chẳng phải vẫn còn có cậu ở đây sao?

Nghĩ vậy, Tống Thanh Hàn ngẩng lên nhìn Gia Nghi, thấy y đã trang điểm xong xuôi, bèn đứng dậy nói:

"Dù sao ta ở đây cũng chẳng có việc gì, không bằng cùng ngươi đi chúc mừng nhé."

Không ngờ lời đề nghị ấy chẳng khiến Gia Nghi vui mừng, ngược lại còn giống như con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng nói:

"Ngươi đi làm gì? Ngươi đâu quen biết Võ đại nhân, ta biết ăn nói thế nào đây? Phải rồi! Võ đại nhân tính khí không tốt đâu, nếu ngài ấy bảo người đánh ngươi, ta cũng không cản nổi đâu đấy!"

Thấy y vì không muốn mình đi mà đến mức bôi xấu cả Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn khẽ bật cười, lắc đầu:

"Ngươi yên tâm, ta chỉ nói là muốn đi chúc mừng, đâu có bảo sẽ đi chúc mừng Võ đại nhân của ngươi, ngươi gấp gì chứ?"

Bình Luận (0)
Comment