Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 231

Tuy Tống Thanh Hàn nói vậy, nhưng Gia Nghi vẫn có chút không yên tâm. Mãi đến khi trông thấy cậu rẽ sang hướng khác, y mới khẽ thở ra một hơi, điều chỉnh lại nét mặt, nở nụ cười rồi bước về phía trướng của Võ Đại Hổ.

Chỉ là, y không hề biết, Tống Thanh Hàn tuy rẽ sang hướng khác nhưng giữa đường lại vòng về, lặng lẽ bám theo sau mình. Đợi đến khi Gia Nghi bước vào trong trướng, cậu liền âm thầm vòng ra phía sau, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Nghĩ tới thôi cũng đã thấy buồn cười, không biết đến lúc Võ Đại Hổ biết hai người từng ở gần nhau đến thế, hắn sẽ có vẻ mặt gì.

Trong lều, khi nhìn thấy khuôn mặt dày đặc son phấn của Gia Nghi, Võ Đại Hổ theo bản năng khẽ nhíu mày, lạnh giọng hỏi:

"Ngươi lại có việc gì sao?"

Gia Nghi nghe ra chút mất kiên nhẫn trong giọng hắn, nhưng hoàn toàn không để trong lòng, khẽ cúi đầu, giọng mềm nhẹ:

"Gia Nghi là đến chúc mừng Võ đại nhân, nhờ có đại nhân mà trận chiến này mới chiến thắng."

"Ồ? Thế mấy người bị thương, chết trận ngoài kia là đi làm cái gì chứ?" - Không ngờ Võ Đại Hổ hôm nay lại khác hẳn vẻ hiền hòa mọi khi, mí mắt hơi sụp xuống, giọng nói mang theo một tia giận dữ.

Gia Nghi khựng lại, vội vàng chữa lời:

"Ý của Gia Nghi là, Võ đại nhân lập công đầu, tất nhiên các vị đại nhân khác cũng góp sức. Nhờ tất cả mọi người, chúng ta mới được an ổn ở đây..."

Càng nói, giọng y càng nhỏ, không biết có phải vì thiếu tự tin hay không mà cứ cảm thấy ánh mắt Võ Đại Hổ nhìn mình ngày càng lạnh hơn.

Võ Đại Hổ vốn định nổi nóng, nhưng khi tầm mắt hắn lướt qua tờ Tuyên đặt ở góc bàn, tâm trạng bỗng lắng xuống. Hắn dừng một thoáng, trầm giọng:

"Bất kể là trận chiến nào, thắng được cũng đều là nhờ Đại tướng quân chỉ huy có hiệu lực, toàn thể tướng sĩ đồng lòng. Ngoài ra, không có nguyên nhân khác. Nghe rõ chưa?"

Trong lòng Gia Nghi hơi ấm ức, vì y cảm thấy ở đây vốn chẳng có người ngoài, Võ Đại Hổ dù có tỏ ra tự đắc một chút cũng chẳng sao. Dù gì ai cũng nói trận này thắng là nhờ hắn, vậy tất nhiên hắn đã góp phần không nhỏ. Thừa nhận thì có sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ đành cho rằng nguyên nhân Võ Đại Hổ nói vậy là vì chưa đủ tin tưởng mình, sợ hắn vừa tỏ ra đắc ý một chút thì mình đã đem lời lẽ của hắn đi kể cho người khác, đến lúc đó lại gây phiền toái cho hắn.

Vì vậy, y mím môi, đè nén hết thảy suy nghĩ, ngoan ngoãn nói:

"Gia Nghi hiểu rồi. Cảm tạ Võ đại nhân chỉ dạy. Ngày sau nếu đại nhân có sai khiến, Gia Nghi nhất định sẽ tận tâm tận lực, chết cũng không từ, mong đại nhân đừng coi Gia Nghi là người ngoài..."

Vẻ mặt Võ Đại Hổ thoáng kỳ quặc, nhìn y như nhìn kẻ ngốc, tựa hồ chẳng hiểu nổi vì sao y lại nói ra những lời này.

Hắn cần một sinh nam làm hậu cần tận trung vì chuyện gì chứ? Vai không thể vác, tay không thể xách, mỗi lần ôm cái bô đêm đều khiến hắn lo y sẽ làm đổ thứ bên trong, cuối cùng phiền toái vẫn rơi lên đầu mình.

Tuy nghĩ vậy, nhưng trên mặt hắn không lộ ra chút khác thường nào, chỉ phất tay ý bảo y lui xuống.

Chỉ là đợi Gia Nghi rời đi, Võ Đại Hổ bỗng gọi vệ binh của mình vào, hạ giọng:

"Đi tra xem lý lịch của y, có liên hệ gì với bên Man Di hay không."

Vệ binh hơi sững lại, nhưng vẫn nhanh chóng đáp lời, nét mặt nghiêm túc rời khỏi trướng, lập tức đi điều tra thân phận của Gia Nghi.

Tống Thanh Hàn ở bên ngoài nghe mà buồn cười. Thầm nghĩ, nếu Gia Nghi biết Võ Đại Hổ cho rằng y là gian tế, không biết sẽ đau lòng đến mức nào... Không đúng, với tính tình của Gia Nghi, e là sẽ tức giận đến nhảy dựng lên, nhân tiện còn mắng cậu đang ly gián chia rẽ.

Đúng lúc cậu chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghe bên trong lều truyền ra tiếng vải bị xé nhẹ.

Cậu khựng lại, chăm chú lắng nghe thêm một lát, nhận ra đó là tiếng băng gạc đang quấn bó, lòng liền siết lại, bước chân theo phản xạ muốn tiến lên. Nhưng nghĩ đến thân phận của mình lúc này, cậu đành cắn răng, tiếc nuối thu lại, suy nghĩ một chút, liền rút tờ giấy Tuyên trong ngực ra, nhanh chóng viết mấy chữ, rồi lấy lọ thuốc mỡ mình mang theo gói lại, hé vén một góc trướng, nhanh chóng ném vào bên trong.

Tiếng đồ vật rơi xuống đất khiến Võ Đại Hổ cảnh giác, hắn lập tức nắm chặt cuộn băng gạc trong tay, bước về hướng phát ra động tĩnh.

Khi nhìn thấy ở góc trướng bỗng nhiên xuất hiện một vật khả nghi, lông mày hắn nhíu chặt, cúi người nhặt lên. Thấy đó là lọ thuốc mỡ được bọc trong giấy, hắn mở ra, ánh mắt vừa quét qua dòng chữ "Đừng để lại sẹo" liền khẽ động, không biết nghĩ tới điều gì, chợt nắm chặt lọ thuốc trong tay, xốc màn lều, sải bước ra phía sau.

Không ngoài dự liệu, phía sau lều không có một bóng người, càng đừng nói đến người hắn đang nghĩ tới.

Vệ binh thấy hắn y phục có chút xộc xệch bước ra, tưởng đã xảy ra chuyện gì bèn vội chạy tới, hạ giọng hỏi:

"Đại nhân, có gì bất thường sao?"

Võ Đại Hổ siết chặt lọ thuốc trong tay, trầm giọng:

"Các ngươi có thấy ai từng tới đây không?"

Đám vệ binh liếc nhau, cố gắng nhớ lại, rồi lắc đầu:

"Quanh đây có người qua lại, nhưng phía sau thì... không để ý lắm."

Nói đến đây, bọn họ như sực nhớ ra, quay đầu nhìn, rồi gọi với sang mấy vệ binh đứng gần đó:

"Các ngươi có thấy ai khả nghi không?"

Đứng ở phía trước thì khó chú ý tới sau lưng, nhưng vệ binh ở sau lều lại có thể quan sát rõ khu vực này.

Vài người được hỏi liếc nhau, cử một người bước tới hành lễ với Võ Đại Hổ, rồi chần chừ nói:

"Nơi này tuy người qua lại nhiều, nhưng khả nghi thì không thấy, đều là những gương mặt quen thuộc. Đại nhân, chẳng lẽ có chuyện gì?"

Thấy bọn họ đều mang vẻ nghi hoặc, Võ Đại Hổ khẽ lắc đầu:

"Không có người khả nghi thì tốt. Nhưng nếu lần sau có ai dừng lại ở đây quá lâu, thì phiền nhớ kỹ tướng mạo hoặc tên họ. Có thể báo cho bọn họ, hoặc trực tiếp tới báo cho ta, đều được."

Đám vệ binh đồng loạt gật đầu. Đợi hắn rời đi, bọn họ lại dùng tay chỉ chỉ trên người rồi liếc nhau, trong mắt đều lộ vẻ khâm phục.

Vết thương lớn như vậy, mà Võ Đại Hổ trông vẫn như không có chuyện gì, ngay cả băng bó cũng tự mình làm, quả thực là hán tử thép gang.

Trở lại trướng, Võ Đại Hổ lại mở tờ giấy Tuyên ra xem. Tuy mỗi lần đều khác nhau, nhưng ở vài nét bút so với những chữ trước đây vẫn có sự tương đồng đến kinh ngạc.

Hắn nhìn kỹ lọ thuốc mỡ, phát hiện chỉ là một chiếc lọ bình thường, nhìn ngoài chẳng thể đoán được gì. Hắn mở nắp, dùng ngón tay quệt một chút thuốc mát lạnh, đưa lên mũi ngửi.

Tuy không phải người am hiểu về dược liệu, nhưng trong nhà hắn có tới hai vị đại phu nên với mùi thuốc mỡ hắn vẫn khá quen thuộc. Khi nhận ra mùi này giống hệt thứ mình từng dùng ở nhà, đồng tử hắn khẽ co lại, lông mày cũng nhíu chặt hơn.

Bình Luận (0)
Comment