Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 239

Gia Nghi khựng lại, tựa hồ nhận ra mình vừa nói hơi nhiều, khẽ ho một tiếng, che đi nét ngượng ngập trên mặt.

Tuy y không rõ gia cảnh của Tống Thanh Hàn ra sao, nhưng chỉ nhìn phong thái hành xử là biết cậu chắc chắn là chính phu. Mà bàn luận trước mặt chính phu chuyện làm sao để đuổi chính phu đi thì quả là hơi quá phận.

Thế nhưng Tống Thanh Hàn lại như chẳng nghe thấy, chỉ cau mày nói:

"Tiếp đi. Ngươi nói xong chuyện định thân với hắn rồi hắn liền cứ thế đồng ý à?"

Câu thúc giục ấy khiến Gia Nghi ngẩn người. Định bụng cộc cằn đáp lại, nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt nghiêm túc đến quá đáng kia, y vẫn ngoan ngoãn nói:

"Hắn bảo để hắn suy nghĩ đã. Nhưng thật lòng mà nói, chuyện này mà đã cân nhắc thì tám chín phần sẽ đồng ý, nên ta mới..."

Phần sau, Gia Nghi chưa kịp nói hết, Tống Thanh Hàn cũng đã đoán ra.

Cậu thậm chí còn rất tán đồng suy nghĩ đó - nếu Võ Đại Hổ thật sự muốn từ chối, thì sẽ thẳng thừng từ chối ngay. Dù gì hắn vốn chẳng phải kẻ hay mềm lòng. Câu "để suy nghĩ" này, gần như đã tương đương với "chấp nhận".

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tống Thanh Hàn bỗng mông lung, toàn thân toát ra vẻ trống rỗng.

Vậy là Võ Đại Hổ đã thích Gia Nghi rồi sao?

Nếu không thì vì sao chẳng từ chối những lần Gia Nghi lui tới? Vì sao lại hỏi y về dự định tương lai? Vì sao chẳng thẳng thừng cự tuyệt yêu cầu đường đột của y?

Nhưng chẳng phải như vậy là quá nhanh ư?

Ngay cả bọn họ, để thật sự nhận ra tình cảm dành cho nhau, cũng phải trải qua không ít thời gian, cùng vượt qua bao chuyện mới có thể khiến tình cảm thăng hoa nhanh như thế.

Còn Gia Nghi với Võ Đại Hổ... họ đã cùng trải qua gì? Chẳng phải chỉ là quan hệ "đổ bô" với "được đổ bô" thôi sao? Thế mà cũng sinh tình được à?

Tống Thanh Hàn đột nhiên bật cười vì tức giận, ôm bụng, cảm nhận rõ ràng cơn đau co thắt nơi đó.

Đúng là cậu rảnh rỗi đến phát chán mới vất vả chạy cả một quãng đường, lặng lẽ làm bao nhiêu chuyện cho Võ Đại Hổ, còn khổ tâm giấu giếm để hắn yên tâm đánh trận.

Kết quả thì sao? Hắn vừa thắng một trận là lập tức "bay" mất rồi hả? Giờ còn chuẩn bị dẫn người về nhà?

Thậm chí, nếu không phải Gia Nghi tự mình nói ra, thì e là đến lúc chiến tranh kết thúc cậu vẫn chẳng hay biết! Lúc ấy, cậu còn định cắm đầu cắm cổ về trước một bước, mở cửa chuẩn bị đón Võ Đại Hổ... nhưng lại nhìn thấy mặt Gia Nghi - cảnh tượng đó chắc phải thú vị lắm nhỉ?

Càng nghĩ càng tức, tiếng cười trong miệng cậu càng lúc càng lớn, cuối cùng cười đến mức ngã lăn ra giường, gần như phát điên.

Gia Nghi bị dọa cho hết hồn, chẳng hiểu vì sao mình sắp gả cho Võ Đại Hổ mà Tống Thanh Hàn lại vui mừng đến vậy.

Nghĩ tới nghĩ lui, y chỉ có thể cho rằng chắc tại cậu ở suốt với đám bệnh nhân, bị lây sang, đầu óc cũng chẳng còn bình thường.

Tống Thanh Hàn cười đến chảy cả nước mắt, đến khi giọt nước cuối cùng rơi xuống, tâm trạng mới dần lắng lại. Cậu ngây người nhìn trần lều, trầm ngâm nghĩ về chuyện nên làm thế nào tiếp theo.

Cậu biết hiện mình đang mang thai, tâm tình dễ dao động, nên sẽ không vội vàng khép lại câu chuyện, cũng không phủ định Võ Đại Hổ ngay lập tức. Nghĩ vậy, cậu bỗng bảo Gia Nghi:

"Ngày mai ngươi đến tìm Võ đại nhân, có thể hỏi hắn một lần nữa xem hắn có muốn dẫn ngươi về nhà không?"

Gia Nghi thoáng nghi ngờ, cau mày:

"Vì sao? Chẳng phải vậy sẽ giống như ta đang ép hỏi Võ đại nhân sao? Ta không làm chuyện ngu đó đâu. Hắn có đồng ý hay không thì ta cũng coi như hắn đồng ý rồi."

Câu "Nhưng ta thì không đồng ý" bị Tống Thanh Hàn nuốt xuống, chỉ bình thản nói:

"Đàn ông ấy mà, phải cho chút áp lực mới thấy rõ lòng dạ. Ngươi có thể làm nũng, nói là mơ thấy ác mộng, rồi xem hắn phản ứng ra sao. Không thì làm sao biết được địa vị của ngươi trong lòng hắn nặng nhẹ thế nào?"

Gia Nghi nghĩ ngợi một lúc, thấy cũng hơi có lý, bèn chần chừ đáp:

"Vậy ta sẽ hỏi. Nhưng nếu phản ứng của Võ đại nhân không tốt, thì ta sẽ tìm ngươi tính sổ đấy!"

Dứt lời, y quay mặt vào trong, làm bộ như đã ngủ.

Tống Thanh Hàn cũng không dây dưa thêm. Sau khi đưa Tiểu Thạch Đầu trở về bên mình, cậu nhìn gương mặt ngây thơ chưa tỏ tường của nhóc, khẽ thở dài, chầm chậm nhắm mắt.

Sáng sớm hôm sau, hiếm hoi Tống Thanh Hàn không vội làm việc của mình trước mà lặng lẽ theo Gia Nghi tới trướng của Võ Đại Hổ. Dĩ nhiên, như thường lệ cậu vòng ra phía sau, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Gia Nghi lại chẳng hề biết Tống Thanh Hàn còn có trò này. Lúc sắp cáo lui mới nhớ lời hứa với cậu, y suy nghĩ chốc lát, thấy Võ Đại Hổ đang ngồi ngay ngắn sau bàn, bèn chậm rãi nói:

"Đại nhân, chuyện trước đây, ngài đã nghĩ kỹ chưa? Lòng Gia Nghi đối với đại nhân, tuyệt không chút giả dối..."

Võ Đại Hổ khẽ nhíu mày, bàn tay đặt trên gối vô thức siết chặt, hơi ngẩng lên liếc nhìn gương mặt e lệ kia, trầm giọng nói:

"Chuyện này để sau hẵng bàn. Đi theo ta chưa chắc đã là lựa chọn tốt nhất của ngươi. Ngươi nên biết, nếu ta dẫn ngươi về, cả đời này ngươi cũng sẽ chẳng có danh phận."

Chuyện này Gia Nghi sớm đã nghĩ thông, nên dĩ nhiên chẳng có gì phải lo lắng, liền dịu giọng, khéo léo nói:

"Danh phận so với việc được ở bên hầu cận đại nhân thì chẳng đáng là gì. Chỉ cần có thể vì đại nhân mà vo gạo nấu canh, cho dù cả đời chẳng có danh phận, thì có sao đâu?"

Nhìn vẻ hân hoan trên mặt y, ánh mắt Võ Đại Hổ thoáng hiện nét bất lực, im lặng hồi lâu mới nói:

"Nếu ta tìm cho ngươi một mối không kém ta, cưới ngươi về làm chính phu ngươi có chịu không?"

Gia Nghi giật mình, không rõ đây là lời thật hay hắn cố ý thử mình, liền vội nói:

"Ta không gả cho ai ngoài Võ đại nhân hết! Người khác sao sánh nổi với một ngón tay của ngài!"

Võ Đại Hổ chăm chú quan sát thần sắc y, dường như đã nhìn ra điều gì, trên mặt thoáng nét trầm ngâm:

"Ngay cả Đại tướng quân cũng chẳng sánh nổi một ngón tay của ta? Về sau đừng nói vậy nữa. Đợi khi nào ngươi gặp người rồi hãy cân nhắc chọn bên nào."

Thấy hắn đưa ra bậc thang, Gia Nghi cũng không chấp nữa, thuận miệng đáp:

"Vậy cứ theo ý đại nhân, Gia Nghi toàn nghe đại nhân sai khiến."

Tống Thanh Hàn không nghe tiếp, lặng lẽ quay người trở lại nơi mình phụ trách. Đi quá cả chỗ bị người ta gọi lại, cậu mới sực tỉnh.

Cậu lẳng lặng làm việc, mặt không biểu cảm, tựa như một con rối tinh xảo bị giật dây.

Võ Đại Hổ tuy không nói thẳng sẽ dẫn Gia Nghi đi, nhưng ý tứ trong lời nói cũng chẳng khác là mấy.

Điểm này, cả cậu và Gia Nghi lại có cùng suy nghĩ, đó là người khác sao sánh nổi với một ngón tay của Võ Đại Hổ.

Huống hồ, nếu có người thật sự sánh bằng, thì sao phải cưới một hậu cần thường dân làm chính phu? Dù hắn đồng ý, người nhà hắn e cũng chẳng ưng thuận.

Bình Luận (0)
Comment