Tống Thanh Hàn càng nghĩ càng bi quan, như thể Võ Đại Hổ sắp bước vào trước mặt cậu, thản nhiên nói ra chuyện hòa ly.
Nói hòa ly còn là nhẹ, biết đâu khi hắn trở về, chờ đợi cậu lại là một tờ hưu thư lạnh lùng.
Lo xong công việc buổi sáng, cậu lững thững tìm đến Thư Lạc, nào ngờ lại nghe được một tin còn chấn động hơn nữa.
Võ Đại Hổ lại bị lệnh làm tiên phong, thừa thế truy sát, quyết đánh cho bọn Man Di đại bại, không còn mảnh giáp.
Về binh pháp, cậu chẳng dám bình phẩm mệnh lệnh của đại tướng quân đúng hay sai, nhưng cậu biết rõ bọn Man Di đâu phải dễ đối phó. Nếu không, trước kia bọn họ đâu phải liên tiếp nếm mùi bại trận.
Lần trước thắng là nhờ chuẩn bị chu đáo, lại đánh cho Man Di trở tay không kịp mới giành được chiến tích tốt đẹp. Nhưng lần này thì sao?
Gần đây cậu chưa nghe phong thanh gì về kế hoạch hành động. Cho dù có đi nữa, thì sau quãng thời gian nghỉ ngơi này, bọn Man Di ắt hẳn đã chuẩn bị đầy đủ để ứng phó.
Thậm chí, không chừng chúng còn đang đợi họ chủ động xuất kích. Dù sao bên kia cũng có cao thủ chỉ điểm.
Thấy sắc mặt Tống Thanh Hàn trắng bệch, dáng vẻ như sắp đổ gục, Thư Lạc vội đỡ cậu ngồi sang bên, rồi chạy đi gọi thủ lĩnh quân y đến, bảo hắn bắt mạch thật kỹ.
Thủ lĩnh quân y cau mày bắt mạch một hồi, sắc mặt lại càng thêm nghiêm trọng, trầm giọng nói:
"Suy nghĩ quá độ, mạch tượng hư phù, đây là động thai khí rồi."
Hắn biết Tống Thanh Hàn cũng là thầy thuốc, tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa của việc động thai khí, nên không nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu, như đang chờ cậu cho một lời giải thích.
Ngay lúc thủ lĩnh quân y bắt mạch, Tống Thanh Hàn đã bình tĩnh lại. Nghe xong câu ấy, trên gương mặt cậu lại lộ vẻ nhẹ nhõm.
Quả nhiên là cậu đã nghĩ quá nhiều. Mọi thứ còn chưa xảy ra, vậy mà cậu đã vẽ ra bao kết cục. Thế chẳng phải tự chuốc lấy tâm phiền sao?
Cậu mím môi, khẽ nói:
"Gần đây tinh thần bất an, chắc vì chuyện phải lo nghĩ tăng lên nhiều, nên mới..."
Thư Lạc "Haiz" một tiếng, vỗ vai cậu, cười nhẹ:
"Biết đâu mai chúng ta đều chết cả rồi, lo làm gì chứ? Đã tới đây thì chạy cũng không thoát mà..."
Bị thủ lĩnh quân y trừng mắt, Thư Lạc lập tức thu tay, gãi đầu, im bặt.
Nghe xong câu đùa ấy, Tống Thanh Hàn chợt bật cười.
Đúng vậy, cậu đang lo cái gì chứ? Dù là Võ Đại Hổ ra trận tiên phong gặp bất trắc, hay hắn đổi lòng hướng về Gia Nghi, thì đó cũng chưa phải chuyện đã định.
Nói thẳng ra, có khi lát nữa cậu đã mất mạng. Thay vì tự chuốc ưu phiền, chi bằng để tâm vào những việc trước mắt đã.
Nghĩ vậy, cậu đứng lên, đưa tay nắm lấy tay nải, nhét vào tay Thư Lạc. Thấy Thư Lạc ngẩn người, cậu điềm tĩnh nói:
"Ta động thai khí, không làm việc được. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải có người làm."
Thấy cậu không nói thêm, Thư Lạc liền tự bù phần còn lại, ôm mặt than một tiếng dài, nhận lấy tay nải:
"Ta đây là cái gì vậy chứ? Vừa ra khỏi hang sói lại rơi vào miệng hổ! Tưởng trốn được đến đây sẽ yên thân, ai ngờ vẫn bị bại lộ tài năng, thật là ông trời ghen ghét nhân tài mà!"
Nói đùa thì nói đùa, nhưng khi vào việc chính, y lại chẳng chậm trễ chút nào, khiến Tống Thanh Hàn khẽ mỉm cười.
Dù thuốc men hạn hẹp, thủ lĩnh quân y vẫn cố gắng ghép đủ một thang an thai, sắc xong mang đến cho cậu.
Tống Thanh Hàn mỉm cười cảm tạ. Cậu vừa uống xong thì ngoài kia vang lên tiếng mõ lệnh thu binh.
Không hiểu sao, tim cậu thót một cái. Cậu nhanh bước ra, thấy binh sĩ trở về từng tốp, ai nấy đều mang sát khí và giận dữ. Cậu không kìm được mà hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Những người kia lần đầu thấy Tống Thanh Hàn, thấy cậu không mặc y phục thầy thuốc thì liền tỏ vẻ không kiên nhẫn, phất tay đáp:
"Thua rồi! Đám Man Di đã bố trí sẵn phục binh, chỉ chờ chúng ta lọt vào thôi."
Nghe xong, tim Tống Thanh Hàn như rơi xuống. Quả nhiên sự lo lắng ban nãy không hề vô cớ. Cậu vội theo sau, liên tục hỏi:
"Vậy Võ Đại Hổ đâu? Quân xung phong của các ngươi thì sao? Họ thế nào rồi?"
Bị hỏi dồn, người kia nổi cáu, gầm lên:
"Quân xung phong chết sạch rồi! Không còn ai sống sót nữa!"
Nghe tiếng động, Thư Lạc từ trong trướng bước ra, thấy Tống Thanh Hàn đứng chết lặng như bị sét đánh, y giật mình, vội đỡ lấy:
"Ngươi sao vậy? Đừng bảo lại động thai khí nữa nhé..."
Tống Thanh Hàn hất y ra. Dù sắc mặt tái nhợt, ánh mắt cậu lại sáng rực khác thường.
"Ta có việc. Đưa ta một con dao phẫu thuật."
Thấy cậu như vậy, Thư Lạc sao dám tin là "không sao". Nhưng thái độ cậu kiên quyết, nên y đành lấy dao phẫu thuật từ tay nải, cẩn thận đưa qua, còn dặn:
"Dao này bén lắm, đừng dùng bừa. Nếu ngươi ghét ai, cứ nói với ta, ta có cả ngàn cách khiến hắn biến mất mà không ai hay..."
Hắn chưa nói xong, Tống Thanh Hàn đã quay người rời đi, dường như hoàn toàn không nghe thấy.
Bóng lưng ấy, mơ hồ toát ra sự quyết tuyệt.
Thư Lạc cảm thấy bất an, nhưng không biết bất an vì điều gì. Y vốn định cho người bám theo cậu, song giờ thương binh ùn ùn kéo về, chẳng còn ai rảnh rỗi. Bản thân y cũng phải lao vào cứu chữa, vì đã "học lỏm" được chút y thuật của Tống Thanh Hàn.
Tay cậu nắm chặt dao phẫu thuật, biết rõ tương lai của mình giờ chỉ còn trông vào nó. Trong đầu trống rỗng, chỉ có cảm giác lạnh lẽo từ cán dao là còn thật.
Cậu đi thẳng về hướng trại ngựa, tìm một người – chính là Tô Tam.
Tô Tam đang bận thu xếp những chiến mã vừa từ chiến trường trở về, trên tay còn ôm Tiểu Thạch Đầu, trông có phần buồn cười.
Chân y tuy chưa lành hẳn, nhưng đã bước đi bình thường, nhờ thời gian qua không bị đội trưởng gây khó dễ. Người trong bãi thỉnh thoảng còn giúp y làm việc, để y có thể rảnh rỗi chơi với Tiểu Thạch Đầu.
Liếc thấy Tống Thanh Hàn, Tô Tam ngạc nhiên:
"Hôm nay sao tới sớm vậy? Bên kia không bận à?"
Tống Thanh Hàn nhìn Tiểu Thạch Đầu trong lòng y đang cố vươn tay về phía mình, mắt cậu thoáng do dự, định nói gì đó, nhưng Tiểu Thạch Đầu đã cướp lời, gọi to:
"Cha sinh! Cha đâu ạ?"