Những lời non nớt kia khiến tim Tống Thanh Hàn khẽ nhói, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia bi thương.
Tựa hồ nhận ra điều gì, Tô Tam ngập ngừng hỏi:
"Ngươi từng nói phu quân của ngươi cũng ở đây... Hắn... hắn thế nào rồi?"
Ngón tay cậu khẽ siết chặt chuôi dao giải phẫu, giọng chậm rãi:
"Hắn ở trong quân xung phong. Ta vừa nghe tin người của quân xung phong đều đã chết."
Tô Tam kinh hãi há miệng, môi run run, dường như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại không thốt nổi một lời.
Hoặc đúng hơn, chẳng phải là không nói được, mà là không muốn nói - bởi y hiểu, sức nặng của lời nói lúc này nhỏ bé đến đáng thương, chẳng đủ để thay đổi điều gì.
Chuyện về quân xung phong, y dĩ nhiên cũng biết. Bởi từ nơi đó trở về, số ngựa mang theo là con số không, chỉ bấy nhiêu thôi đã đủ để chứng minh tất cả.
Tống Thanh Hàn như nhìn thấu suy nghĩ của y, bình tĩnh nói:
"Không cần an ủi ta. Ta tới để cáo biệt, nhân tiện nhờ ngươi một việc."
Tô Tam giật mình, theo bản năng quay nhìn về phía bãi ngựa, giọng run rẩy:
"Ngươi... ngươi định đi tìm hắn?"
Việc gì có thể khiến người đang ở bãi ngựa như y giúp đỡ, ngoài chuyện trông nom Tiểu Thạch Đầu, e chỉ còn lại một khả năng.
Mà Tiểu Thạch Đầu hiện vẫn đang trong tay y, chẳng cần nhắc lại. Cho nên... điều duy nhất có thể nghĩ đến là...
Tống Thanh Hàn muốn mượn ngựa!
Quả nhiên, khi thấy y đã đoán ra, cậu nhanh chóng đảo mắt quanh, hạ giọng:
"Ta cần một con ngựa chạy nhanh. Đến lúc đó, ngươi cứ nói ta bất ngờ xông vào cướp đi, tuyệt đối đừng để liên lụy đến ngươi. Ta có trở về được hay không còn chưa biết, cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu ta là được."
Tô Tam chần chừ một thoáng, dè dặt nói:
"Nhưng ngươi không biết võ công, một mình chạy tới đó chẳng khác nào đi nộp mạ—"
Y chưa kịp nói ra chữ "mạng", Tống Thanh Hàn đã đoán được, đôi mắt hơi nheo lại, nhìn về phía xa xăm:
"Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta không tin... phu quân của ta lại dễ dàng chết như vậy. Hơn nữa, nếu ta nhớ không lầm, trong thời gian hai bên tạm nghỉ, chiến trường ngoài đội dọn xác ra thì sẽ không có người khác tiến vào. Vì thế ta chưa chắc đã gặp nguy hiểm."
Câu nói mạch lạc lại hợp tình hợp lý, khiến Tô Tam chẳng thể tìm ra lời phản bác, đành hỏi:
"Thế còn Tiểu Thạch Đầu? Ngươi định đem nó theo?"
Đây cũng chính là điều Tống Thanh Hàn băn khoăn nhất. Sinh mạng của cậu, cậu có thể tự quyết, dẫu có bỏ mình cũng không hối hận. Nhưng Tiểu Thạch Đầu thì sao?
Nếu để lại đây, ít nhất nó sẽ được an toàn. Còn đem theo, ai biết nó sẽ phải trải qua những gì?
Không biết có phải nhận ra điều gì hay không, Tiểu Thạch Đầu bỗng giãy giụa kịch liệt, đưa đôi tay về phía cậu, giọng non nớt gọi lớn:
"Cha sinh! Cha sinh! Bế! Bế!"
Tô Tam luống cuống, suýt để nhóc rơi xuống đất, may mà Tống Thanh Hàn phản ứng nhanh, lập tức đón lấy, ôm chặt vào lòng.
Vừa vào vòng tay cậu, Tiểu Thạch Đầu liền an tĩnh lại, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực, cúi xuống mân mê ngón tay tự chơi.
Tống Thanh Hàn liếc ra bãi ngựa, thấy số ngựa đã sắp thu về hết, biết không thể chần chừ. Cậu cắn răng, ngẩng lên nói:
"Tiểu Thạch Đầu cứ để ta mang theo. Ta sẽ đi nhanh về nhanh nếu không tìm thấy sẽ lập tức quay lại."
Tô Tam hiểu rõ quyết tâm ấy. Y liếc nhìn đàn ngựa, dắt một con ngựa đỏ thẫm tới trước mặt cậu, hạ giọng:
"Đây là ngựa dự bị của Đại tướng quân, chưa được thuần phục hoàn toàn, nhưng nó lại rất thích Tiểu Thạch Đầu. Ngươi thử xem..."
Chưa dứt lời, Tống Thanh Hàn đã nắm lấy cương, đặt chân vào bàn đạp, thoăn thoắt phóng người lên lưng ngựa. Động tác lưu loát đến mức hoàn toàn không giống một người chưa từng cưỡi ngựa.
Thấy con ngựa đỏ không tỏ vẻ chống cự, Tô Tam mới tạm thở phào. Nhưng khi ánh mắt y chạm phải mấy người xung quanh đang chú ý tới Tống Thanh Hàn, tim lại nhói lên.
Y đảo mắt một vòng, trông thấy một con ngựa đen, liền sải bước tới, bất ngờ vung tay đập mạnh vào mông nó.
Con tuấn mã màu đen vốn dĩ đã là một con ngựa hung hãn, khó thuần, nay lại chịu một phen "sỉ nhục" nặng nề, tính khí càng thêm dữ dội. Nó chồm hai vó trước lên, hí dài một tiếng, lao vọt về phía trước, hơi trắng phun ra từ lỗ mũi, như muốn náo loạn cả trại ngựa đến trời long đất lở.
Bầy ngựa còn lại tuy ôn thuận, nhưng bị k*ch th*ch liền bộc phát bản tính hoang dã, tiếng hí vang dậy, khiến mọi ánh mắt đều dồn về đó, quên mất Tống Thanh Hàn.
Cậu đã tính sẵn đường, cúi đầu áp Tiểu Thạch Đầu vào ngực để nhóc không bị gió quất đau mặt.
Tuy không rõ trong trại ngựa xảy ra chuyện gì, nhưng Tống Thanh Hàn mơ hồ đoán được đây là do Tô Tam cố ý giúp mình. Cảm động thì có, nhưng cậu cũng thấy áy náy.
Nếu Tô Tam không bị phát hiện thì tốt, nhưng nếu bại lộ thì đó là do cậu liên lụy y. Lúc ấy, dù ở đâu, cậu cũng chẳng biết phải làm sao để đáp lại ân tình này.
Cậu khẽ thở dài, ánh mắt dần bình tĩnh, nhìn về phía cổng ra, giật cương trầm giọng:
"Giá!"
Ngựa đỏ như hiểu ý, thấy phía trước có người cản, liền chồm vó hí vang, bất ngờ rẽ hướng, nhân lúc đối phương sơ sẩy mà lao thẳng ra ngoài.
Sau lưng vang lên tiếng la:
"Bắt lấy! Đừng người để chạy!"
Tống Thanh Hàn khẽ vuốt bờm ngựa, thì thầm:
"Dẫn ta đến chỗ hắn nhé... làm ơn..."
Nhưng con ngựa này vốn chưa từng ra trận, chẳng rõ phương hướng, chỉ dựa vào bản năng mà phi nước đại. Gặp xác chết cũng không sợ, mùi máu nhuốm thêm vẻ dữ dằn, song trong tiếng hí lại ẩn chứa chút bi ai như thấu hiểu lòng người.
Tống Thanh Hàn chỉ nhớ đại khái vị trí quân xung phong. Đã gọi là "xung phong" thì ắt hẳn sẽ ở tuyến đầu. Cậu một mực giục ngựa tiến lên, cho tới khi trông thấy bóng dáng đám Man Di mới dừng.
Bọn Man Di này là người thu dọn thi thể. Thấy một con ngựa đỏ bất ngờ xuất hiện, ánh mắt lập tức cảnh giác, giơ vũ khí thủ thế.
Nhưng khi nhận ra kẻ ngồi trên ngựa chỉ là một sinh nam, trong mắt họ hiện chút nghi hoặc, rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc, không buồn để tâm nữa.