Ánh mắt Ô Tản lóe lên một tia mất kiên nhẫn, miễn cưỡng đặt Tiểu Thạch Đầu vào trong khuỷu tay, lạnh lùng gườm người kia một cái, trầm giọng nói:
"Ngươi, tránh sang một bên!"
Người kia bất lực, đảo mắt nhìn quanh, trong đầu xoay chuyển thật nhanh, tìm cách cứu Tiểu Thạch Đầu.
Tiểu Thạch Đầu dường như đã cảm nhận được ác ý của người trước mặt, cái miệng nhỏ mím lại, rồi đột nhiên òa khóc thất thanh:
"Ô... ô...oa... cha sinh! Cha sinh...cứu con! Hu hu... oa oa!"
Ô Tản giật mình, suýt chút nữa đã ném thằng bé ra ngoài. May mà y vẫn nhớ thứ mình đang ôm là một sinh mạng nên liền thúc ngựa chạy. Khi ngựa tăng tốc, y nhếch miệng, bóp nhẹ má Tiểu Thạch Đầu , cười lớn:
"Nhóc con! Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sung sướng!"
Cảnh vật hai bên vụt lùi nhanh chóng, trước mắt Tiểu Thạch Đầu chỉ còn những mảng hình ảnh mờ nhòe, khiến nhóc vô cùng bất an.
Cơn gió lạnh ngược chiều táp thẳng vào mặt, tràn vào mũi miệng, cảm giác quá mức k*ch th*ch khiến nhóc khó chịu, những giọt nước mắt to tròn thi nhau lăn xuống, tiếng khóc càng thêm đứt quãng, nghe vô cùng thảm thiết:
"Cha sinh ơi... hu hu... cứu con...hu hu hu"
Động tĩnh bên phía Ô Tản không nhỏ, người xung quanh đều quay lại nhìn. Khi thấy bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Thạch Đầu, ai nấy đều lộ vẻ thương cảm.
Một đứa trẻ nhỏ như vậy mà bị Ô Tản đem ra trêu đùa kiểu này, không biết sẽ để lại bóng ma tâm lý sâu đến mức nào nữa.
Thế nhưng Ô Tản dường như thấy vẫn chưa đủ k*ch th*ch, y trực tiếp giơ Tiểu Thạch Đầu lên cao hơn cả đầu, hô vang:
"Nhóc con! Ở Thanh Mộc các ngươi chắc chẳng có trò này đâu nhỉ? Sau này khi ngươi lớn lên sẽ trở thành một hán tử Man Di uy vũ như chúng ta!"
Cảm giác hoàn toàn không có chỗ bám khiến Tiểu Thạch Đầu hoảng sợ, đôi chân nhỏ quẫy loạn trên không, tiếng khóc càng lớn, nghe như chỉ cần kéo dài thêm chút nữa là sẽ ngất đi.
"Ô Tản! Ngươi đang làm gì?!"
Tiếng quát đầy phẫn nộ của Mặc Khắc vang lên từ bên cạnh. Ô Tản giật mình, vội kéo dây cương, con ngựa hí vang, chồm hai chân trước lên, suýt quật y xuống đất.
Dù Ô Tản kịp giữ thăng bằng, nhưng Tiểu Thạch Đầu trên tay y, do quán tính đã văng mạnh ra ngoài theo hình vòng cung.
Thấy thằng bé sắp rơi xuống đất, Mặc Khắc lập tức lao người ra khỏi lưng ngựa, trượt xuống đất và kịp ôm chặt lấy Tiểu Thạch Đầu, bảo vệ nhóc trong vòng tay.
Ô Tản hoảng hốt nhảy xuống ngựa, đưa tay định đỡ Mặc Khắc.
Nhưng Mặc Khắc chỉ lạnh lùng liếc y một cái, không nói lời nào, cũng không để y chạm vào mình, mà đứng thẳng dậy cúi đầu kiểm tra tình trạng của Tiểu Thạch Đầu.
Cú quăng vừa rồi tuy không gây thương tích, nhưng lại khiến thằng bé hoảng sợ tột độ, hai mắt nhắm nghiền, hoàn toàn ngất đi.
Sắc mặt Mặc Khắc trầm xuống, hắn ôm chặt Tiểu Thạch Đầu, thấp giọng quát:
"Tên Thanh Mộc kia đâu? Dẫn đường!"
Người dẫn đường cho Tống Thanh Hàn lập tức bước ra, vội vàng chạy lên phía trước, trông còn sốt sắng hơn cả Mặc Khắc.
Ô Tản liếc xuống gót giày hắn, như hiểu ra chuyện gì.
Bình thường giờ này Mặc Khắc sẽ không xuất hiện ở thao trường cho nên y mới dám ngang ngược thế này. Vì vậy khi nghe được giọng Mặc Khắc y mới kinh ngạc đến thế. Cứ tưởng chỉ là trùng hợp, nhưng bây giờ xem ra là do có người sắp đặt.
Y đảo mắt suy nghĩ, rồi nhanh chóng đuổi theo Mặc Khắc:
"Chủ thượng! Ta có một đề nghị, không biết có nên nói không?"
Mặc Khắc chẳng thèm nhìn y, đáp gọn:
"Không chắc nên nói hay không thì đừng nói, kẻo nói sai lại hại mình hại người."
Ô Tản khựng lại, không ngờ bị đáp như vậy, nhưng rồi vẫn kiên trì:
"Chủ thượng thấy tên Thanh Mộc kia thế nào?"
Mặc Khắc dừng bước, liếc y với vẻ khó hiểu:
"Ngươi để mắt tới y?"
Thấy đối phương hiểu lầm, Ô Tản cũng không vội giải thích, bởi cảm giác được không khí đã có phần dịu xuống.
"Dù ta không thích loại thụ sinh mềm yếu như thế, nhưng phải công nhận y khá đẹp. Ít ra cũng đủ tư cách vào hậu cung của Chủ thượng."
Mặc Khắc vừa bước đi được vài bước, nghe vậy liền dừng lại, ngạc nhiên:
"Ý ngươi là muốn ta nạp y để ngươi cưới Võ Đại Hổ?"
Ô Tản thẳng thắn gật đầu:
"Đúng vậy. Chủ thượng nghĩ mà xem, họ vốn sẽ ở lại đây, chi bằng sớm tách ra. Một là tránh để họ ở cùng bàn mưu chạy trốn, hai là có thể lợi dụng họ để kiềm chế lẫn nhau, ba là..." - Y dừng một chút, nở nụ cười đầy hàm ý:
"...cũng thỏa mãn cả nhu cầu của Chủ thượng và ta."
Phần lớn nam nhân trên đời đều muốn có nhiều mỹ nhân trong hậu cung, Mặc Khắc cũng vậy thế nên nghe Ô Tản nói, trong lòng hắn không khỏi có chút xao động.
Nghĩ kỹ lại, Tống Thanh Hàn tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng đủ khiến người ta kinh diễm. Trước kia, hắn còn nhiều việc khác phải lo nên chưa từng nghĩ đến phương diện này. Nhưng giờ...
Thấy Mặc Khắc hơi động tâm, khóe môi Ô Tản khẽ nhếch lên, ánh mắt hiện rõ vẻ đắc ý. Mặc Khắc chưa trả lời cũng không sao. Chỉ cần gieo được hạt giống vào lòng hắn, mục đích sớm muộn cũng đạt được. Suy cho cùng, y sống sót bên cạnh Mặc Khắc bao năm không chỉ dựa vào sức mạnh, mà còn biết lúc nào nên dùng trí.
Quả nhiên, Mặc Khắc hoàn hồn, cúi xuống nhìn Tiểu Thạch Đầu trong tay, lạnh giọng nói:
"Chuyện này để sau hẵng bàn. Dù thế nào, ngươi cũng không được động vào y và con y nữa, hiểu chưa?"
Ô Tản nghiêm túc đáp:
"Ta biết rồi. Trước đó đúng là không ngờ tiểu tử này yếu ớt như vậy. Dù sao hậu cung của Chủ thượng..."
Nói được nửa câu, y chợt nhận ra mình chạm vào điều kiêng kỵ, liền ho nhẹ, ngưng lời.
Nhưng dù y không nói hết, Mặc Khắc cũng hiểu ý - chẳng qua là đang nói trong hậu cung của hắn chưa từng có trẻ con, xưa nay Ô Tản chưa bao giờ được tiếp xúc nên mới đối xử l* m*ng như vậy với Tiểu Thạch Đầu.
Chuyện này tuy không đâm đúng chỗ đau, nhưng việc không có con nối dõi quả thực vẫn luôn là nỗi vướng bận trong lòng Mặc Khắc.
Cho dù đánh hạ Thanh Mộc, nếu hắn không thể có con thì thiên hạ sớm muộn cũng sẽ đổi sang họ khác.
Ánh mắt Mặc Khắc tối lại, vòng tay ôm Tiểu Thạch Đầu siết chặt hơn. Cảm nhận sự mềm mại ấm áp ấy, một ý nghĩ mơ hồ bắt đầu nảy sinh trong hắn...
Tống Thanh Hàn không chỉ từng sinh con mà còn là một đại phu, nếu là một sinh nam như thế chẳng phải là đã có thể giúp hắn giải quyết được việc sinh ra người nối dõi rồi sao.