Tống Thanh Hàn muốn thể hiện y thuật của mình, cũng để sớm được đi tìm Tiểu Thạch Đầu cho nên vừa bước vào trướng liền cắm cúi làm việc, một câu thừa thãi cũng chẳng nói. Dù sao những người Man Di này đều đã bị thương đến mức không thể động đậy, cậu không phải lo bọn họ vùng vẫy lung tung.
Người đi theo sau cậu vẫn là vị đại phu hôm qua. Thấy được đôi tay cậu vận dao thành thạo, điêu luyện đến mức xuất thần nhập hóa, rốt cuộc hắn vẫn không nhịn được, nhân lúc Tống Thanh Hàn nghỉ tay liền hỏi:
"Đại nhân, đây là y thuật tổ truyền của ngài sao?"
Tống Thanh Hàn khựng lại, nhìn con dao mổ trên tay phản chiếu ánh bạc, lần đầu tiên nói thật:
"Không phải, là thành quả của rất nhiều người cùng nhau nghiên cứu. Ta chỉ là được hưởng chút tiện nghi mà thôi."
Ở chốn Man Di này, cậu không cần lo có kẻ tra xét lai lịch mình. Vì dù có tra, cũng chẳng thể tìm ra điều gì khả nghi.
Người kia nghe xong, tựa hồ hiểu mà cũng tựa hồ không, khẽ gật đầu rồi lại hỏi:
"Vậy... đại nhân có nhận đồ đệ không?"
Tống Thanh Hàn không ngại có thêm một đồ đệ, nhưng giờ mà đem lợi thế duy nhất của mình dâng cho người khác thì cậu lại chẳng muốn. Cậu chỉ đáp:
"Ngươi nhìn được bao nhiêu thì học bấy nhiêu, nói nhiều cũng vô ích, trừ khi chính tay ngươi làm."
Thấy giọng điệu cậu hơi xa cách, người kia cũng hiểu mình hỏi câu này không đúng lúc bèn mím môi, không nói thêm.
Khi Tống Thanh Hàn đang làm tới ca phẫu thuật cuối cùng, trướng đột ngột bị vén lên. Cậu nhíu mày, lạnh giọng:
"Ta chẳng phải đã nói không cho ai vào..."
Nhưng khi thấy Mặc Khắc bế Tiểu Thạch Đầu bước vào, cậu khựng lại, cúi đầu tiếp tục động tác, giọng trầm xuống:
"Ngươi tới làm gì?"
Mặc Khắc thấy cậu làm việc nghiêm túc, vốn không định mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói:
"Con ngươi vừa rồi bị hoảng sợ, giờ hình như đã ngất rồi. Giao cho người khác không bằng giao cho ngươi, nên ta đưa nó tới."
Nghe vậy, đồng tử Tống Thanh Hàn co rút, gần như muốn lập tức đứng lên tới xem Tiểu Thạch Đầu. Nhưng ánh mắt quét qua vết thương trước mặt, cậu vẫn nghiến răng nén lại, nghiêng đầu bảo người đứng sau:
"Ngươi trước hết bắt mạch cho Tiểu Thạch Đầu, xem nó ra sao, báo ta đầy đủ, ta xong việc sẽ qua ngay."
Người kia thấy mình rốt cuộc có đất dụng võ, vội gật đầu, tiến lên hành lễ với Mặc Khắc, rồi cẩn thận bắt lấy cổ tay Tiểu Thạch Đầu, nhíu mày cảm nhận.
Mặc Khắc dường như hơi khó hiểu khi Tống Thanh Hàn không lập tức tới xem con mình. Nhưng khi thấy đôi tay kia vẫn nhanh như bay, hắn như hiểu ra điều gì, trong mắt hiện lên một tia trầm ngâm.
Mạng của con mình là mạng, mạng của người khác cũng là mạng. Nhưng người có thể đối xử công bằng với cả hai, trên đời thực sự không nhiều.
Tới khi Tống Thanh Hàn vừa khâu xong vết cuối cùng, vị đại phu bắt mạch rốt cuộc cũng mở miệng:
"Mạch tượng hư phù, tỳ vị bị tổn thương, xem ra vừa rồi bị kinh sợ không nhẹ. Cần tĩnh dưỡng một thời gian."
Tống Thanh Hàn lau sạch tay, bước tới ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt kia, cậu không khỏi thấy nhói lòng.
Võ Đại Hổ còn chưa lành hẳn, giờ lại đến Tiểu Thạch Đầu đổ bệnh. Cậu thật muốn nghi ngờ năm nay là năm bản mệnh của mình. Nhưng cho dù là bản mệnh, xui xẻo cũng nên rơi vào cậu, chứ không phải người bên cạnh cậu chứ.
"Có bếp không? Ta muốn nấu chút gì cho nó."
Mặc Khắc đang nhìn Tống Thanh Hàn, nghe câu ấy thì giật mình, vội gật đầu:
"Có, ngươi cứ dùng."
Tống Thanh Hàn chuẩn bị cất bước, lại chợt dừng, nói:
"Mấy ngày tới, ta muốn đưa Tiểu Thạch Đầu và Võ Đại Hổ ở chung một chỗ, được không? Bằng không ta phải chạy qua chạy lại, khó mà chu toàn."
Mặc Khắc nghe xong, ánh mắt thoáng do dự. Nhưng khi thấy vẻ bình thản trên mặt cậu, chẳng hiểu sao lại buột miệng:
"Được, ba ngày."
Ba ngày đủ để Võ Đại Hổ ổn định, còn Tiểu Thạch Đầu chỉ cần tỉnh lại là được. Suy cho cùng, kinh sợ tới ngất xỉu thì dưỡng là chính, vội vã cũng vô ích.
Tống Thanh Hàn nghe vậy, siết chặt vòng tay ôm Tiểu Thạch Đầu, bước ra khỏi trướng.
Chỉ là khi gần tới bếp, cậu chợt nhớ ra chuyện, liền hỏi người dẫn đường:
"Ngươi biết Tiểu Thạch Đầu bị hù dọa thế nào không?"
Người kia không ngờ cậu sẽ chủ động hỏi, nên khi nghe tiếng thì thân thể khẽ run.
Sau khi hiểu câu hỏi, hắn càng thêm bất an, ấp úng nửa ngày cũng không thốt nổi câu hoàn chỉnh.
Chuyện có dính tới cấp bậc như Ô Tản và Mặc Khắc, nếu đương sự không nói, một tên tiểu tốt như hắn nào dám bàn tán.
Từ vẻ căng thẳng và bất an kia, Tống Thanh Hàn như đã nhìn ra điều gì, đôi mắt hơi nheo lại:
"Là có người cố ý?"
Người kia không đáp. Cậu coi như hắn đã mặc nhận, cứ theo hướng ấy mà suy nghĩ.
Cậu vốn dặn chỉ đưa Tiểu Thạch Đầu cưỡi ngựa đi dạo vài vòng. Nếu là đứa trẻ lần đầu cưỡi, bị hoảng sợ cũng chẳng lạ. Nhưng Tiểu Thạch Đầu trước đây từng được Tô Tam dẫn cưỡi ngựa nhiều hơn thế, nên bảo là bị kiểu cưỡi thông thường dọa sợ, cậu một vạn lần cũng không tin.
Chẳng lẽ là do Mặc Khắc? Có thể hắn hứng chí nhất thời, thấy Tiểu Thạch Đầu liền bảo đưa tới bên mình? Nghĩ vậy, cậu bỗng hỏi:
"Chủ thượng của ngươi có thích phi ngựa không? Ngựa của hắn có thể làm mấy động tác khó chứ?"
Người kia ngẩn ra, vẻ mặt khó hiểu, dường như không rõ vì sao cậu hỏi. Nhưng vì câu này không phải điều cấm kỵ, hắn đáp ngay:
"Chủ thượng cưỡi ngựa giỏi, nhưng không thích làm mấy trò hoa mỹ. Mấy năm trước lễ hội đua ngựa đều là quận chúa Ô Tản thay Chủ thượng xuất chiến."
Ô Tản? Tim Tống Thanh Hàn khẽ động. Bắt được cái tên này, trong đầu cậu lóe lên điều gì đó, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, khẽ lẩm bẩm:
"Quả nhiên là y..."
Nếu là Ô Tản dọa Tiểu Thạch Đầu thì mọi chuyện đều hợp lý.
Vì sao Mặc Khắc lại đích thân đưa Tiểu Thạch Đầu tới, thậm chí chấp nhận yêu cầu hơi thất lễ của cậu? Tất cả là vì hắn biết mình có lỗi nên mới tìm cách bù đắp.
Rốt cuộc chuyện này cậu chỉ có thể nuốt xuống. Cho dù biết là Ô Tản làm, e là cũng chẳng chờ được một câu xin lỗi. Ai bảo bây giờ cậu đang ở nhờ trên đất người ta.
Ánh mắt Tống Thanh Hàn tối đi, khẽ vuốt gáy Tiểu Thạch Đầu, lấy dụng cụ trong bếp, lặng lẽ nấu cho nhóc một bát canh bổ trấn tĩnh.
Nấu xong, cậu bế Tiểu Thạch Đầu về trướng của Võ Đại Hổ. Vừa đặt chân vào, Tiểu Thạch Đầu liền mở mắt. Thấy gương mặt cậu, nhóc bỗng òa khóc nức nở, rúc đầu thật sâu vào ngực cậu, ngắt quãng gọi:
"Cha sinh...Cha sinh! Sợ...Người xấu!"