Tống Thanh Hàn chưa từng thấy Tiểu Thạch Đầu lộ ra dáng vẻ yếu ớt đến vậy. Khi ngón tay chạm vào làn nước mắt ấm nóng trên má con, cậu chỉ cảm thấy tim mình như bị ai dùng dao nhọn đâm sâu, đau đến mức khó thở.
Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng nhóc, giọng nói dịu hẳn xuống:
"Đừng sợ... đừng sợ, cha sinh ở đây. Sau này sẽ không còn ai bắt nạt Thạch Đầu nữa. Là cha sinh sai... không nên buông tay giao con cho người khác. Thạch Đầu đừng khóc nhé, lại uống bát nước đường này nào..."
Đầu của Tiểu Thạch Đầu được cậu nhẹ nhàng nâng ra khỏi lồng ngực. Khi nhìn thấy gương mặt dịu dàng kia, tiếng khóc to dần lắng xuống, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, vừa uống từng ngụm canh ngọt ấm, vừa thút thít.
"Hu hu... xấu... xấu lắm..."
Uống được nửa bát, ánh mắt vẫn còn nguyên sự uất ức, thỉnh thoảng lại quay sang tố cáo hành vi của Ô Tản. Tống Thanh Hàn khẽ siết chặt bàn tay, hận không thể lôi kẻ kia đến, lấy gấp mười lần nỗi sợ hãi mà con cậu phải chịu để trả lại.
Từ trước đến nay, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn ngoan ngoãn, đi đến đâu cũng được người người thương yêu. Không ngờ Ô Tản lại độc ác đến vậy, ngay cả việc hèn hạ như thế cũng làm ra được.
Tống Thanh Hàn mím nhẹ môi, ngẩng đầu liếc nhìn Võ Đại Hổ đang nằm bất tỉnh bên cạnh, khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
"Ngươi mà tỉnh lại thì thật tốt biết bao... dẫn cha con ta rời khỏi nơi này đi, nếu không... ta thật sự lo có ngày y sẽ hại chết chúng ta mất..."
Mặc Khắc hiện tại đúng là đang che chở cậu nhưng sự bảo hộ này có thể kéo dài bao lâu?
Ô Tản giống như con kền kền nơi thảo nguyên – lúc nào cũng lượn lờ trên cao, chỉ chờ phát hiện sơ hở là sẽ lao xuống cắn xé con mồi. Võ Đại Hổ bây giờ được Ô Tản vừa ý thì không sao, nhưng nếu có một ngày hết hứng thú, rất có thể y cũng sẽ ra tay với cả Võ Đại Hổ. Dù sao y cũng là Quận chúa, còn bọn họ chỉ là tù binh.
Sau khi đút cho con xong, trời cũng sập tối. Cậu trả lại đồ đạc cho nhà bếp, tự mình ăn tạm mấy miếng cơm thừa canh nguội, rồi lại bế Tiểu Thạch Đầu trở về lều của Võ Đại Hổ.
Nhớ lại khi mới tới đây, dù chỉ là cơm trắng chan nước lã, cậu vẫn ăn từng miếng chậm rãi. Còn bây giờ, ngay cả uống nước cũng chỉ muốn nuốt ực xuống, không muốn tốn sức nuốt từng ngụm.
Cậu cười khẽ, trải chăn, đặt Tiểu Thạch Đầu nằm giữa mình và Võ Đại Hổ. Sau đó xoay người nằm nghiêng, ánh mắt dừng lại ở gương mặt người đàn ông ấy, như có cả ngàn lời muốn nói.
Hình như... ngón tay của hắn vừa khẽ động. Cậu vội vàng ghé sát nhìn, nhưng rồi lại chẳng thấy gì.
Cũng đúng thôi, người vừa mổ não sao có thể nhanh chóng tỉnh lại như thế?
Có lẽ vì ban ngày bị hoảng sợ qua độ, đêm nay Tiểu Thạch Đầu ngủ không yên, một lát lại bật khóc, phải được bế và dỗ một hồi mới chịu ngủ lại.
Cứ thế vài lần, trời đã hửng sáng. Cậu dứt khoát dậy, kiểm tra tình hình của Võ Đại Hổ, để đại phu vào canh chừng, còn mình dẫn con sang bếp nấu đồ ăn.
Khi trở về, cậu bất ngờ thấy Mặc Khắc và Ô Tản đang đứng trong lều, ánh mắt cả hai nhìn cậu có chút khác thường.
Tống Thanh Hàn nhíu mày:
"Có chuyện gì sao?"
Mặc Khắc khẽ "Ừ", giọng trầm ổn:
"Ta phải rời đi một thời gian. Có việc gì cứ tìm Ô Tản, y sẽ cố gắng đáp ứng."
Trái tim Tống Thanh Hàn chợt siết lại:
"Ngươi đi đâu? Bao lâu mới về?"
Ô Tản bỗng cười khẩy, nhướng mày:
"Người không biết còn tưởng ngươi là người của chủ thượng đấy. Hỏi nhiều vậy làm gì? Lo ta ăn thịt ngươi à?"
Liếc qua dáng người rắn rỏi của y, Tống Thanh Hàn nghĩ thầm: Ta không sợ ngươi ăn ta... nhưng sợ ngươi muốn ăn Võ Đại Hổ.
Thấy hai người lại sắp đấu khẩu, Mặc Khắc lập tức chen vào:
"Hậu phương có chút rối loạn, ta đi xem vài ngày sẽ về. Nếu thật sự lo thì giữ lấy khối ngọc cốt này."
Khi khối ngọc cốt lộ ra, đồng tử Ô Tản co lại, gần như bật thốt lên:
"Chủ thượng, đó là... vương—"
Thấy ánh mắt Mặc Khắc lạnh đi, y lập tức im lặng.
"Các ngươi dù hiện tại không hợp, nhưng sau này sẽ là người một nhà. Có gì thì nói thẳng, gặp bất đồng thì mỗi người nhường một bước, rõ chưa?"
Ô Tản không đáp, nhưng vẻ mặt đã mặc nhiên thừa nhận.
Còn Tống Thanh Hàn thì hoàn toàn không hiểu "một nhà" nghĩa là gì. Chẳng lẽ Thanh Mộc sắp bị đánh hạ? Nếu không sao một người Thanh Mộc chính thống như cậu lại thành người một nhà với bọn Man Di được?
Mặc Khắc không giải thích, chỉ vẫy tay gọi Ô Tản ra ngoài,
"Ta còn vài chuyện muốn giao phó cho ngươi, để họ ở cùng nhau một lát."
Nhìn theo bóng lưng họ, Tống Thanh Hàn bỗng thấy lạnh sống lưng, như thể đang bị ai đó tính toán.
Cậu cúi xuống nhìn tín bội bằng xương trong tay, rồi bước ra hỏi vị đại phu đứng gần đó:
"Ngươi biết đây là gì không?"
Vị đại phu thoáng lộ vẻ kỳ quái, nhưng nhanh chóng đáp:
"Là biểu tượng của thân phận tôn quý. Ngay cả quận chúa Ô Tản cũng phải hành lễ khi thấy nó."
Nghe vậy, Tống Thanh Hàn mới nhẹ nhõm. Bảo sao vừa nãy y kinh ngạc như thế, thì ra là sợ địa vị bị uy h**p.
Nghĩ thông rồi cậu liền treo miếng bội xương vị trí dễ thấy nhất bên hông, rồi quay lại lều thay thuốc cho Võ Đại Hổ.
Vừa xong việc, Ô Tản lại xuất hiện, lần này chỉ đi một mình.
Thấy cậu cau mày, y cười như thể rộng lượng lắm:
"Đừng căng thẳng. Chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm, ta đối xử với người khác rất ôn hòa."
Nhìn y từng bước tiến lại gần, Tống Thanh Hàn lập tức nắm lấy khối bội xương:
"Nếu ta đoán không nhầm thì ngươi phải hành lễ khi thấy thứ này, đúng không?"
Quả nhiên, sắc mặt Ô Tản biến đổi, như muốn cười mà chẳng cười nổi. Một lúc lâu sau mới khẽ khom lưng:
"Đúng vậy. Nhưng chúng ta - người thảo nguyên không câu nệ lễ nghi, nếu không Chủ thượng cũng chẳng đưa tín bội cho ngươi."
Cậu chẳng quan tâm bọn họ có câu nệ hay không. Chỉ biết thứ này thật sự kiềm chế được Ô Tản và thế là đủ.
"Có chuyện thì nói, không thì để ta nghỉ ngơi."
Ánh mắt Ô Tản lóe lên tia tức giận, nhưng rồi rất nhanh đã tan đi. Y vẫy tay, nhận lấy bát thuốc từ hạ nhân, đưa cho cậu, cười nhạt:
"Hôm qua vô ý làm con ngươi sợ, đây là lễ bồi tội. Uống đi."