Dù không kịp nhìn rõ trong bát là thứ gì, nhưng Tống Thanh Hàn theo bản năng biết đó tuyệt đối không phải đồ tốt. Sắc mặt cậu không đổi, giọng bình tĩnh:
"Ngươi dọa con ta thì mang đồ bồi tội cho ta làm gì? Huống hồ nó đã ổn rồi, ta cũng bỏ qua chuyện này. Thứ này ngươi tự giữ lại mà dùng đi."
Ô Tản nhướng mày, dùng thìa khẽ đảo mấy vòng trong bát, giọng chậm rãi:
"Đây là tổ yến thượng hạng hầm cùng đông trùng hạ thảo và mấy vị thuốc bổ khác. Không cho ngươi ăn thì cho ai? Ta không mang thai, cũng không giống ngươi chỉ cần gió thổi nhẹ là ngã. Cho nên ngoan ngoãn mà ăn đi."
Y bước từng bước lại gần, Tống Thanh Hàn theo phản xạ muốn lùi, nhưng sau lưng đã là lớp vải lều lạnh buốt, không còn đường thoái lui. Vì để tự bảo toàn, cậu đột nhiên lên tiếng:
"Được! Ta uống!"
Nói rồi, cậu giật phắt bát khỏi tay Ô Tản, nhưng khi bát vừa chạm môi, tay cậu khẽ run, cả bát thuốc bổ bay thẳng về phía y.
Chưa kịp thốt lời "cẩn thận", Ô Tản đã vững vàng đón lấy, khóe môi mang nụ cười chẳng rõ là thật hay giả, giọng lạnh lùng:
"Ngay cả sức cầm bát cũng không có? Vậy được, để ta tự tay đút cho ngươi."
Không đợi cậu phản bác, y liền ép sát, cánh tay cầm bát ngang chặn ở cổ họng, tay kia thô bạo nhét thìa vào miệng cậu.
Cổ họng bị đè, Tống Thanh Hàn khó chịu nghiêng đầu tránh, ai ngờ lại vô tình giúp thứ nước kia trôi thẳng xuống.
Cảm giác nguy hiểm dâng vọt, cậu vùng vẫy, giọng gắt gao:
"Ngươi muốn làm gì?! Ta sẽ bẩm báo với chủ thượng! Thả ta ra! Ta tự uống!"
Nhưng Ô Tản dường như chẳng nghe, ánh mắt lóe sáng, môi mím thành một đường thẳng, động tác nhanh như gió, từng thìa từng thìa ép cậu nuốt xuống.
Đến khi bát cạn đáy, y mới buông tay, nhìn gương mặt Tống Thanh Hàn nước mắt nước mũi lẫn lộn, bộ dạng chẳng còn ra hình người, khóe môi y khẽ nhếch, giọng nhẹ mà ẩn chứa chút khoái ý:
"Lúc trước ngoan ngoãn uống chẳng phải tốt hơn sao? Giờ thì nhớ kỹ rồi chứ? Hy vọng lần sau đừng bắt ta động tay. Lát còn phải tắm, phiền chết đi được."
Dứt lời, y thu lại biểu cảm, đặt bát rỗng vào tay tên hạ nhân không dám ngẩng đầu, rồi sải bước ra ngoài.
Tống Thanh Hàn ngã ngồi xuống đất, hai tay điên cuồng móc cổ họng, cố nôn thứ vừa uống ra. Nhưng đó là nước đâu phải đồ ăn, đã trôi vào bụng thì vô ảnh vô tung, dù có cố đến mấy cũng chỉ nôn ra dịch vàng đắng nghét.
Nỗi bất lực khiến ánh mắt cậu thoáng mờ mịt. Cậu tưởng, sau khi để lộ khả năng mổ xẻ, dù không được đãi ngộ đặc biệt thì ít nhất cũng được tôn trọng đôi phần. Nhưng hóa ra trên đời vẫn có kẻ làm việc chẳng đoái hoài hậu quả, chỉ cầu khoái ý bản thân.
Chỉ không rõ, thứ Ô Tản bắt cậu uống... rốt cuộc là gì. Nghe khẩu khí của y e là sẽ không chỉ có mỗi lần này.
Chờ một hồi, thấy cơ thể tạm thời chưa có phản ứng khác thường, cậu trầm mặt, đứng dậy, nhìn Tiểu Thạch Đầu đang ngủ say, khẽ đặt con sát bên Võ Đại Hổ, rồi một mình bước ra khỏi trướng.
Đi ngang qua trước trại tù binh, cậu bỗng khựng lại, khóe mắt bắt gặp một nhóm người vội vã đi qua. Lặng lẽ tránh sang bên, ánh mắt dừng thật lâu nơi thứ họ đang khiêng. Là một cái cáng thô sơ, bên trên rõ ràng có người.
Tim khẽ rung, cậu lặng lẽ bám theo, vòng vèo qua mấy lối, cảnh sắc dần hoang vắng. Cậu hơi ngập ngừng, phân vân có nên tiếp tục hay không.
May thay, đám người kia sớm dừng lại, hất tấm vải trắng trên cáng, đổ người xuống đất, tiện tay ném luôn vải phủ lên người ấy.
Xong việc, họ quay về, vừa đi vừa thúc giục nhau:
"Mau lên, bẩn chết được, về tắm cái đã."
Đợi tiếng bước chân xa dần, Tống Thanh Hàn mới chậm rãi tiến tới. Cách chưa tới mấy bước, mùi tử thi thối rữa đã xộc vào mũi khiến cậu ngay lập tức muốn nôn.
Dùng khăn tay bịt chặt mũi, cậu cúi xuống, vén lớp vải trắng.
Người kia rõ ràng mới chịu hành hình, máu từ vết thương vẫn rỉ ra, thảm không nỡ nhìn.
Tống Thanh Hàn do dự giây lát, rồi đặt tay lên ngực đối phương. Cảm nhận nhịp tim yếu ớt, tim cậu trĩu nặng. Không nghĩ ngợi thêm nhiều, cậu kéo người ra, trải vải xuống đất, để hắn nằm ngửa lên trên.
Dao mổ lúc nào cũng mang theo bên người, nhưng thuốc khử trùng thì không. Về lấy sẽ quá muộn, lại dễ gây chú ý, đến lúc đó thì khó mà ra tay cứu người.
Cậu cắn răng lẻn vào một lều trống gần đó, trộm một cây nến, hơ qua dao để tạm khử trùng rồi lập tức bắt tay vào việc.
Cậu cố tránh chạm tay trần vào cơ thể người bị thương, nhưng trong tình cảnh này, tránh sao cho hết. Cuối cùng, khi không còn băng gạc sạch, cậu đành xé vạt áo trong để quấn vết mổ.
Máu đã nhuộm đỏ cả gương mặt người kia, khiến cậu không thể nhận ra dung mạo, song từ những vết chai dày trên tay, cậu đoán hắn là người tập võ lâu năm.
Hoàn tất những gì có thể làm, Tống Thanh Hàn khẽ nói:
"Phần còn lại...phải tùy vào chính ngươi rồi."
Cậu gấp lại tấm vải, lấy phần thừa che lên người đối phương để tránh bị phát hiện, rồi đưa mắt quan sát xung quanh. Thấy không ai chú ý, cậu cất dao, dùng tay áo che máu dính trên người, nhanh chóng rời đi.
Chỉ là khi quay lại lều của Võ Đại Hổ, thấy những dấu vết còn in trên mặt đất, cậu mới chợt nhớ ra mình ra ngoài là để làm gì, khóe môi không khỏi hiện lên một nụ cười khổ. Cậu nhanh chóng tự mình lau rửa sạch sẽ, rồi ôm lấy Tiểu Thạch Đầu đã tỉnh dậy và đang quẫy đạp vào lòng, khép mắt nghỉ ngơi.
Nếu Võ Đại Hổ mà tỉnh lại thì tốt biết bao... Nếu Ô Tản còn đến thêm hai lần nữa, cậu thực sự không dám tưởng tượng mình có còn gắng gượng nổi hay không nữa...