Tiêu Diễn nhanh chân đi đến bên Tống Thanh Hàn, thấp giọng hỏi:
"Lang chủ không sao chứ?"
Tống Thanh Hàn nhìn Võ Đại Hổ thật lâu, thấy hắn hoàn toàn không liếc về phía mình, trong lòng không khỏi dâng lên một tia mất mát. Nhưng cậu biết giờ không phải lúc để giận dỗi, bèn khẽ gật đầu với Tiêu Diễn, nhẹ giọng đáp:
"Không sao, chúng ta qua đó đi."
Mặc Khắc trơ mắt nhìn Tống Thanh Hàn và Tiêu Diễn đi vòng ra sau lưng Võ Đại Hổ ngay trước mắt mình, sắc mặt âm trầm:
"Giờ có thể thả Ô Tản ra rồi chứ?"
Võ Đại Hổ đưa con dao trong tay về phía trước, giọng nhàn nhạt:
"Cho chúng ta ba con ngựa, không yên tâm thì có thể phái một người theo. Chờ ra ngoài mười dặm rồi ta chắc chắn sẽ để y lại."
Ô Tản chớp lấy cơ hội, mặt mũi dữ tợn quát:
"Võ Đại Hổ, đồ lừa đảo! Ngươi dám lừa ta bấy lâu. Ta phải giết ngươi! Chủ thượng! Đừng lo cho ta. Giết bọn chúng báo thù cho ta đi! Á..."
Y vừa định vùng vẫy thì Võ Đại Hổ đã tiện tay điểm mấy huyệt ở cổ tay và đầu gối, Ô Tản lập tức mềm nhũn như bùn nhão, ngoài cái miệng còn có thể mấp máy ra thì toàn thân không nhúc nhích được nữa.
Sắc mặt Mặc Khắc biến đổi không ngừng, dường như đang cân nhắc đề nghị ban nãy của Ô Tản.
Dùng mạng của thống soái tam quân để đổi lấy tính mạng cả nhà Võ Đại Hổ là đáng hay không đáng?
Võ Đại Hổ liếc về sau, như nhận ra điều gì, không cho Mặc Khắc thêm thời gian suy nghĩ. Tay hắn xiết vào cổ Ô Tản thêm một phần, giọng trầm xuống:
"Ta đếm tới ba... cùng lắm tất cả chúng ta đều ở lại đây."
Mặc Khắc quét mắt nhìn doanh trại đang giao chiến kịch liệt, trong lòng trầm hẳn xuống. Hắn phất tay, ánh mắt lóe lên một tia hiểm độc khi nhìn thấy Võ Đại Hổ và những người khác xoay người lên ngựa.
Ô Tản hắn nhất định phải cứu, còn người của Võ Đại Hổ... cũng phải giết!
Võ Đại Hổ lên ngựa, thấp giọng dặn Tiêu Diễn:
"Chăm sóc tốt cho y, đi thẳng về hướng nam hai mươi dặm rồi gặp nhau."
Tiêu Diễn hơi sững ra nhưng ngay lập tức hiểu ý, gật đầu đáp, rồi kéo dây cương ngựa của Tống Thanh Hàn chọn một hướng ít người mà phá vòng vây.
Đồng tử Mặc Khắc co lại, biết Võ Đại Hổ đã đoán ra ý đồ của mình, siết chặt nắm đấm, nghiến giọng:
"Võ Đại Hổ, đêm nay ngươi đừng hòng đi đâu!"
Tống Thanh Hàn theo sát sau lưng Tiêu Diễn, chờ khi xung quanh đã không còn bóng người mới nhịn không được hỏi:
"Võ Đại Hổ có ý gì? Sao hắn không đi cùng?"
Tiêu Diễn không giảm tốc, bởi y biết người của Man Di có thể đuổi theo bất cứ lúc nào. Nhưng y vẫn tranh thủ trả lời:
"Võ đại nhân lo Mặc Khắc sẽ giở trò phái người âm thầm bám theo chúng ta, chờ ta thả Ô Tản thì sẽ bất ngờ tập kích. Nên ngài ấy cố ý chia quân làm hai, ít nhất bảo đảm được an toàn cho bên này."
Lời này chẳng khiến Tống Thanh Hàn yên lòng hơn. Cậu ngoái đầu nhìn lại, khẽ nói:
"Vậy hắn thì sao? Chỉ riêng Ô Tản thôi cũng sẽ không tha cho hắn rồi."
Tiêu Diễn im lặng, dường như không biết phải đáp thế nào. Dù sao đây là lựa chọn của Võ Đại Hổ, y không phải Võ Đại Hổ, chỉ có thể tôn trọng chứ không đoán được suy nghĩ của hắn
Tống Thanh Hàn thấy y không nói, cũng không gặng hỏi nữa. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu mở miệng:
"Ta chưa từng gặp ngươi... ngươi vào đất Man Di từ khi nào?"
Tiêu Diễn hơi ngẩn ra, dường như không nghĩ là Tống Thanh Hàn lại không nhớ mình. Nhưng khi nhớ lại cảnh hôm đó, y cũng hiểu cậu không nhận ra mình là bình thường. Y hạ giọng đáp:
"Hồi bẩm lang chủ, ngày đó ở bãi tha ma, là lang chủ đã cứu mạng ta."
Lần này đến lượt Tống Thanh Hàn sững người. Người cậu cứu ở bãi tha ma không nhiều, nhưng cũng không ít, làm sao biết Tiêu Diễn là ai?
Cậu ngẫm nghĩ rồi thử hỏi:
"Là vị mà ta đã trùm tấm vải trắng...?"
Thấy Tiêu Diễn gật đầu, Tống Thanh Hàn thở ra một hơi, thần sắc hơi kỳ quái:
"Vậy mấy người sau đó, cũng là ngươi đưa đi?"
Tiêu Diễn khẽ "Ừm", cung kính nói:
"Sau khi rời bãi tha ma, ta suýt bị người Man Di phát hiện. Gấp quá nên chạy đến tìm Võ đại nhân. Không ngờ Võ đại nhân hoàn toàn không nhận ra ta, nhưng thấy tình thế nguy cấp thì thuận miệng bảo ta làm thị vệ thân cận của ngài ấy. Ô Tản tuy có bất mãn nhưng cũng không nói gì, chỉ sai người đi điều tra thân phận của ta."
"Đến khi biết ta ra từ trại tù binh, y liền hạ lệnh từ nay về sau phải chắc chắn tù binh chết hẳn mới được kéo ra ngoài."
Tống Thanh Hàn cuối cùng cũng như chợt hiểu ra tại sao mấy lần sau đó mình tới bãi tha ma chỉ toàn gặp xác chết.
Đã hỏi đến đây, cậu dứt khoát đem thắc mắc trong lòng nói ra hết:
"Còn vị đại phu kia là sao? Ngươi làm sao biết Ô Tản muốn cho ta uống thuốc phá thai? Theo lý, y sẽ không cho ai biết chuyện này mới đúng."
Tiêu Diễn trầm ngâm một lát rồi đáp chậm rãi:
"Là vị đại phu đó tự tìm đến Võ đại nhân. Chuyện phá thai cũng là do hắn ta nói. Về động cơ... theo lời hắn, hình như Ô Tản giết cả nhà hắn, lấy cớ là bọn họ phản quốc. Nhưng thực tế là vì người nhà hắn đã vì ngài mà lén báo tin cho Mặc Khắc."
Tống Thanh Hàn ngẩn người, trong đầu hiện lên gương mặt đã mơ hồ.
Người đó... đã bị Ô Tản giết sao?
Trong lòng cậu có chút khó chịu, nhưng giữa họ vốn không có quá nhiều tiếp xúc, nói đau buồn thì cũng hơi quá.
Chỉ là cậu không ngờ, chuyện "ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết*" lại thực sự xảy ra trên chính người cậu.
Nếu hôm đó cậu không nhờ người đó dẫn Tiểu Thạch Đầu đi cưỡi ngựa, liệu kết cục có khác không?
Tống Thanh Hàn khẽ thở dài, ôm Tiểu Thạch Đầu chặt hơn, thầm quyết định khi đến nơi an toàn sẽ dập đầu ba cái tạ ơn cứu mạng cho Tiểu Thạch Đầu.
Hai mươi dặm, nói xa thì không xa, vó ngựa không ngừng phi nhanh, chớp mắt đã tới điểm hẹn.
Nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Võ Đại Hổ.
Tính nết Tiêu Diễn vốn trầm ổn, song trong tình cảnh này cũng khó tránh nóng ruột, liên tục hướng mắt nhìn về phương bắc. Nếu không phải vì lo Tống Thanh Hàn và Tiểu Thạch Đầu ở đây không an toàn thì có lẽ y đã phóng ngựa quay lại tìm.
Y tin vào bản lĩnh của Võ Đại Hổ, nhưng đối phương đông người, hơn nữa hắn đang mất trí, không biết có ảnh hưởng đến võ công hay không. Nếu có... thì tình cảnh của hắn chắc chắn không ổn.
Tống Thanh Hàn trái lại còn bình tĩnh hơn cả Tiêu Diễn. Cậu yên lặng nhìn về phía xa, thấy một chấm đen dần lớn lên thì khẽ nói:
"Đến rồi."
Tiêu Diễn căng thẳng đứng bật dậy, tay đặt lên chuôi đao, chuẩn bị tình huống xấu nhất sẽ rút ra ngay.
May thay, chấm đen kia càng lúc càng rõ thành dáng Võ Đại Hổ. Hắn vừa tới nơi, thấy hai người thì ghìm cương, trầm giọng nói:
"Đi thôi, chỗ này không nên ở lâu."
---------------------------------------------------------
*"Ta không giết Bá Nhân, nhưng Bá Nhân lại vì ta mà chết*" - "我不杀伯仁,伯仁却因我而死" (wǒ bù shā Bó Rén, Bó Rén què yīn wǒ ér sǐ)
Điển cố này liên quan đến Vương Đôn (王敦) và Lục Tốn (陆逊), hoặc trong một số sách kể là Vương Đôn và Lục Cơ (陆机), thời Tây Tấn.
Vương Đôn và Bá Nhân vốn là bạn bè hoặc đồng liêu. Vương Đôn không hề trực tiếp giết Bá Nhân. Nhưng vì mưu tính, quyền lực hoặc hành động của Vương Đôn, Bá Nhân bị liên lụy, cuối cùng chết.
Từ đó, câu này trở thành thành ngữ chỉ một người tuy không trực tiếp ra tay hại, nhưng hành động hoặc quyết định của họ đã gián tiếp khiến người khác phải chết.