Bốn người lại tiếp tục lên đường, nhưng người dẫn đầu lần này lại là Tiêu Diễn bởi Võ Đại Hổ vốn chẳng biết phải đi hướng nào.
Đến nước này rồi, Võ Đại Hổ cũng không cần giả vờ mất trí nữa, nên Tống Thanh Hàn hiểu ra những gì hắn thể hiện trước đó đều là thật. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác khó tả, như có một bức tường cao sừng sững chắn giữa hai người, mà cả hai lại chẳng ai có ý định phá bỏ nó.
Người vốn trầm lặng như Tiêu Diễn lúc này cũng thấy không khí có phần kỳ quái, bèn mở miệng tìm chuyện nói:
"Lang chủ, trước đây ngài chém người kia một nhát, hắn vẫn sống sót. Ta đã nói lang chủ không phải loại người bừa bãi giết kẻ vô tội rồi nhưng bọn họ vẫn chẳng tin."
Tống Thanh Hàn chỉ hững hờ gật đầu, đáp qua loa:
"Vậy thì tốt. Đừng bận tâm đến người khác. Giờ chúng ta về thẳng Thanh Mộc sao?"
Tiêu Diễn theo bản năng liếc Võ Đại Hổ một cái, thấy hắn không lên tiếng, mới khó xử nói:
"Về Thanh Mộc thì tất nhiên phải về, nhưng vì thân phận tù binh của chúng ta, e là sẽ rắc rối hơn đôi chút..."
Về điểm này, Thanh Mộc cũng giống như Man Di - đối với binh sĩ từng là tù binh, cách đối xử có thể nói là nghiêm khắc.
Dù họ bị bắt bất đắc dĩ, dù chưa từng để lộ chút tin tức quân sự nào nhưng chỉ cần từng ở lại đất địch rồi quay về, điều đó đã đồng nghĩa với phản bội.
Tống Thanh Hàn không hiểu rõ bên trong, thấy Tiêu Diễn khó xử bèn chần chừ hỏi:
"Vậy chúng ta phải quay lại đi hợp quân với đại đội sao?"
Thực ra trước đó cậu đã muốn hỏi, vì sao họ không đi theo sau quân đội Thanh Mộc. Nhìn thế trận Thanh Mộc đánh hừng hực khí thế thế kia, là biết trận này họ chắc chắn thắng.
Tiêu Diễn không tiện nói quá rõ, đành hàm hồ đáp:
"Không cần, chúng ta đi đường của mình, tránh làm vướng họ."
Tống Thanh Hàn mơ hồ gật đầu, quét mắt về phía Võ Đại Hổ, thấy hắn cứ ung dung ngồi trên lưng ngựa như khúc gỗ, không khỏi cau mày:
"Ngươi rốt cuộc nghĩ thế nào? Sao lại đột nhiên ra tay cứu bọn ta? Tin lời chúng ta rồi à?"
Vừa nói đến đây, hình ảnh Võ Đại Hổ nói lời tình tứ với Ô Tản lại hiện lên trong đầu cậu. Cơn buồn nôn lập tức dâng trào, khẽ gập người nôn khan.
Võ Đại Hổ vừa định mở miệng lại thấy cậu như thế, bỗng thúc ngựa lại gần, đưa tay ôm lấy Tiểu Thạch Đầu đang ngủ say, nhét vào tay Tiêu Diễn vẫn chưa kịp phản ứng còn mình thì trực tiếp bế Tống Thanh Hàn sang đặt nghiêng lên lưng ngựa.
Tống Thanh Hàn sững sờ, ngơ ngác nhìn gương mặt hắn, buột miệng nói:
"Ngươi nhớ ra rồi?"
Võ Đại Hổ cúi đầu liếc cậu một cái, bất ngờ vỗ mạnh vào mông con ngựa của Tống Thanh Hàn, khiến nó giật mình phi về một hướng khác.
"Cũng đến lúc nên làm nhiễu tầm mắt bọn họ rồi."
Thấy giọng điệu hắn vẫn lạnh nhạt như thế, Tống Thanh Hàn liền biết mình lại là mặt nóng áp vào mông lạnh, trong lòng bức bối, rúc vào lòng Võ Đại Hổ, nhắm mắt lại bất mãn nói:
"Ngươi lấy Tiểu Thạch Đầu đi làm gì? Tiêu Diễn đâu có biết chăm con."
Người bị gọi tên - Tiêu Diễn - liếc nhìn bàn tay trái đang cứng đờ của mình, ngượng ngùng gãi đầu, vừa định giải thích thì nghe Võ Đại Hổ lạnh giọng:
"Nó nặng quá, đè ngươi không thoải mái."
Tiêu Diễn cẩn thận cân lại Tiểu Thạch Đầu nhẹ như không trong tay, chẳng hiểu sao lại cảm thấy mình không nên lên tiếng vào lúc này.
Tống Thanh Hàn hừ lạnh, cố tình lờ đi việc cơ thể mình quả thực đã thấy dễ chịu hơn, giọng gắt gỏng:
"Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta!"
Võ Đại Hổ thong thả đi sau Tiêu Diễn, thấy y thỉnh thoảng ngoái đầu lại nhìn bên mình thì hờ hững đáp:
"Ta là mất trí, không phải mất óc. Ai tốt ai xấu ta vẫn phân biệt được."
Nghe hắn vừa trả lời vừa châm chọc mình, Tống Thanh Hàn tức đến bật cười, nhướng mày:
"Ồ? Không mất óc thì sao còn cùng Ô Tản tình nồng ý mật? Không phải nói thấy y bị thương là đau lòng sao? Thế nào lại quay ngoắt đặt dao lên cổ y rồi? Hừ, đàn ông!"
Tiêu Diễn vừa mới điều chỉnh xong tư thế bế Tiểu Thạch Đầu, nghe thấy câu này liền cảm thấy mình lại bị vạ lây, theo bản năng thúc ngựa chạy nhanh hơn, kéo giãn khoảng cách với Võ Đại Hổ.
Võ Đại Hổ thì chẳng mấy để tâm, cúi đầu liếc Tống Thanh Hàn, thấy ánh trăng rọi xuống khiến đôi má cậu càng thêm ửng hồng, hắn liền thuận tay gạt mấy sợi tóc rối ra sau tai cậu, chậm rãi nói:
"Nếu ta không dây dưa với y thì y sẽ đi dây dưa với ngươi."
Lời vừa dứt, thân thể Tống Thanh Hàn như hóa đá, cứng đờ lại, đôi mắt dõi thẳng vào Võ Đại Hổ.
Chỉ là, vẻ mặt hắn vẫn bình thản như gió thoảng, khiến người ta khó đoán lời ấy là thật hay giả.
Một lúc lâu sau, ngay khi Võ Đại Hổ tưởng cậu sẽ không hỏi gì thêm, Tống Thanh Hàn bỗng mở miệng:
"Vậy tức là ngươi và Ô Tản, ngay từ đầu đã là giả?"
Về vấn đề này, Võ Đại Hổ thừa nhận không chút do dự, gật đầu:
"Y trông có vẻ quyền thế, muốn giữ được thế chủ động, trước tiên ta phải được y tin tưởng. Mà y lại rất thích ăn kiểu đó."
Tống Thanh Hàn bật cười, nhớ tới bộ dạng thần hồn điên đảo của Ô Tản, liếc hắn đầy ẩn ý:
"Thì ra ngươi là loại người này. Không mất trí thì ta đã chẳng biết."
Dứt lời cậu hơi khựng lại, chợt nhận ra hồi mới đến đây, cách Võ Đại Hổ đối xử với mình cũng chẳng khác gì hắn đối xử với Ô Tản.
Chẳng qua là đối phương thích gì, hắn liền thuận theo cái đó, cứ như tắc kè đổi màu.
Hiểu ra điều này, sắc mặt cậu lập tức khó coi, lạnh giọng:
"Vậy giờ ngươi cũng đang định lấy lòng ta để được ta tin tưởng?"
Võ Đại Hổ nhanh chóng lắc đầu, điềm nhiên đáp:
"Không cần lấy lòng, vì ngươi vốn đã rất tin ta."
Tống Thanh Hàn nghẹn lời, nhận ra mình thật sự chẳng tìm được câu phản bác. Nhưng bảo cậu cứ thế bỏ cuộc, không đấu võ miệng với Võ Đại Hổ, thừa nhận mình thua kém một bậc thì cậu lại chẳng cam lòng, đành kiếm chuyện gây sự:
"Trước đây thì tin nhưng từ giờ thì không tin nữa. Ai biết được ngươi có phải đang cùng Ô Tản diễn một màn "gián điệp kép" cố tình theo chúng ta về Thanh Mộc để giúp bọn Man Di giành thắng lợi hay không chứ?"
Dù Võ Đại Hổ không hiểu "gián điệp kép" là gì, nhưng câu cuối của Tống Thanh Hàn thì hắn nghe rõ, liền cau mày, tựa hồ đang suy tính cách giải quyết.
Tiêu Diễn tuy đã giãn khoảng cách, nhưng tai vẫn vểnh lên nghe không sót một chữ. Thấy Võ Đại Hổ im lặng hồi lâu, Tiêu Diễn cảm thấy mình nên lên tiếng, bèn nói:
"Lang chủ, nếu Võ đại nhân muốn giúp Man Di, thì ở lại còn tốt hơn về đó. Dù sao đại nhân cầm quân đánh trận giỏi như thế mà."