Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 266

Đợi người kia làm loạn đủ rồi, bọn họ mới được đưa vào trong trướng lớn của Đại tướng quân.

Vết thương của Đại tướng quân dường như đã gần khỏi chỉ là tinh thần trông không được tốt lắm, giống như chỉ vừa qua một đêm đã già đi mười tuổi.

Khi nhìn thấy Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn, trong đôi mắt sâu thẳm của ông thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp, khiến người ta khó lòng đoán được ông đang nghĩ gì.

Người kia buông tay Võ Đại Hổ ra, hành lễ với Đại tướng quân, ôm quyền nói:

"Đại tướng quân! Phản tặc Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn đã bị ta bắt về! Xin Đại tướng quân xử trí theo quân pháp!"

Tống Thanh Hàn hơi lơ đãng, trong lòng vẫn tò mò không biết Tiêu Diễn đã bị đưa đi đâu.

Ngay từ lúc vào cửa, bọn họ đã bị tách ra làm hai nhóm. Về sau cũng không gặp lại, không biết đám người kia có trực tiếp thả Tiêu Diễn hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cảm thấy làm một nhân vật nhỏ bé cũng chẳng tệ, ít nhất sẽ không bị chú ý quá nhiều.

Nghe xong lời người kia, Đại tướng quân mặt không cảm xúc phất tay, ý bảo hắn đứng lên.

"Ta biết rồi, các ngươi lui xuống trước đi."

Khi ánh mắt ông dừng lại trên người Võ Đại Hổ, giọng nói bỗng trở nên ôn hòa:

"Lát nữa ngươi hãy nói rõ cho ta nghe chuyện ngươi đã trải qua ở đất Man Di."

Người kia thấy Đại tướng quân không những không lập tức xử chém Võ Đại Hổ, mà còn có vẻ muốn bỏ qua cho hắn thì lòng nóng như lửa đốt, sắc mặt cũng để lộ vài phần sốt ruột không yên.

"Đại tướng quân! Võ Đại Hổ giờ là phản tặc. Ngài tuyệt đối không thể ở riêng một chỗ với hắn!"

Đại tướng quân khẽ nhướng mày:

"Ý ngươi là nếu ta ở riêng với hắn, ta cũng sẽ biến thành phản tặc sao?"

Dù giờ ông đã trông già nua hơn trước nhiều, nhưng khí thế uy nghiêm vốn có vẫn không hề suy giảm. Người kia mấp máy môi mấy lần, cuối cùng không nói gì nữa, cúi đầu dẫn thủ hạ lui ra.

Đợi bọn họ đi rồi, Đại tướng quân mới hờ hững phất tay với Võ Đại Hổ, giọng nhẹ nhàng:

"Ngồi đi. Ta nghĩ chuyện các ngươi muốn nói, một chốc một lát cũng khó mà nói hết."

Võ Đại Hổ nhìn sang Tống Thanh Hàn. Cậu hiểu ý, gật đầu kéo hắn ngồi xuống một bên.

Giờ đây, cậu chính là "ngọn đèn soi đường" của Võ Đại Hổ - cậu nói ai tốt, hắn sẽ đối xử với người đó tốt; cậu nói ai xấu, hắn sẽ không nể nang. Chuyện này khỏi cần nghi ngờ.

Ngồi yên rồi, Tống Thanh Hàn bắt đầu kể lại chuyện mình đã trải qua, chỉ là vô thức bỏ qua việc cậu và Mặc Khắc đã đạt được thỏa thuận, vì chuyện này cho dù ai nghe cũng sẽ thấy khó chịu, dù biết rõ cậu chỉ làm vậy để sống sót.

Nghe xong, trên mặt Đại tướng quân hiện vẻ trầm ngâm, ông gật đầu với Võ Đại Hổ:

"Còn ngươi?"

Lời của Võ Đại Hổ càng đơn giản hơn, dù sao hắn cũng không có ký ức trước kia, chỉ cần kể đại khái chuyện giữa hắn và Ô Tản là được.

Nghe xong lời cả hai, Đại tướng quân im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói:

"Tin tức từ bên Man Di truyền tới là một người trong các ngươi đã thành phò mã của Quận chúa Man Di, một người trở thành hoàng hậu Man Di chuẩn bị xuất giá. Cả hai chuyện đều là sự thật. Thế nên tình cảnh hiện tại của các ngươi còn nguy hiểm hơn các ngươi nghĩ."

Thấy ông rõ ràng thiên về phía mình, Tống Thanh Hàn không nhịn được nói:

"Đại tướng quân, ngài biết rõ nhân phẩm của bọn ta mà. Nếu thật sự muốn phản bội, bọn ta đã chẳng trở về, vì cứ ở lại bên đó bọn ta vẫn có thể sống an nhàn."

Cậu liếc nhìn đôi mắt trong sáng của Võ Đại Hổ, giọng dịu xuống:

"Huống hồ Đại Hổ thật sự đã mất trí nhớ, hoàn toàn không thể tiết lộ bất cứ tin tức nào về Thanh Mộc. Còn ta chỉ là kẻ đổ bô, lại càng không thể biết chuyện cơ mật."

Đợi cậu nói xong, Võ Đại Hổ chậm rãi hỏi:

"Đại tướng quân định xử trí bọn ta thế nào?"

Lúc này giải thích nhiều cũng chẳng ích gì, huống chi Đại tướng quân không phải không tin bọn họ, mà là không thể khiến người khác tin họ được.

Ông nhìn Võ Đại Hổ với vẻ thương tiếc, cúi đầu suy nghĩ, rồi lại lấy giọng uy nghiêm của một vị thống soái nói:

"Các ngươi phản bội là sự thật. Cho dù có trăm ngàn lý do cũng không thể che giấu. Nhưng niệm tình công lao trước kia của Võ Đại Hổ ta chỉ cách chức các ngươi, đưa đến doanh thương binh dưỡng sức."

Đây không phải là hình phạt nặng đối với hai người. Nhưng trước khi nhận lời, Võ Đại Hổ bất chợt nói:

"Đại tướng quân không thấy lạ sao? Vì sao cả quân xung phong lại rơi vào cục diện tử trận?"

Thân hình Đại tướng quân khựng lại, ánh mắt trầm xuống:

"Ngươi chẳng phải đã mất trí nhớ rồi sao? Sao còn nhớ việc của quân xung phong?"

Võ Đại Hổ không hề bị khí thế của ông áp đảo, điềm tĩnh đáp:

"Ta từng nghe kể lại, từ góc nhìn của kẻ ngoài cuộc, cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng Ô Tản chưa từng tiết lộ cho ta nên ta chỉ có thể hỏi thẳng Đại tướng quân."

Thấy vẻ mặt hắn không giống đang giả vờ Đại tướng quân gõ nhẹ lên tay ghế, rồi hạ giọng:

"Ngươi đoán đúng. Thanh Mộc có nội gián."

Tống Thanh Hàn hơi ngẩn người, không ngờ ông lại thẳng thắn thừa nhận, còn sẵn sàng bàn bạc trực tiếp với Võ Đại Hổ.

Võ Đại Hổ thấy phỏng đoán của mình chính xác, ngón tay gõ lên bàn:

"Đã tìm ra chưa?"

Đại tướng quân khẽ thở dài, lắc đầu:

"Kẻ đó ẩn náu rất sâu. Ta tạm thời chỉ khoanh vùng được vài người, chưa thể xác định chính xác."

Nghe vậy, Võ Đại Hổ trầm giọng:

"Sao không lợi dụng ta?"

Ông hơi sững lại, cau mày suy nghĩ rồi hỏi:

"Ý ngươi là..."

Võ Đại Hổ thu tay về, ánh mắt lóe sáng:

"Bọn họ không phải nghi ngờ ta đang liên lạc với Man Di sao? Vậy thì cứ khiến điều đó thành sự thật trong mắt họ đi."

Đại tướng quân lập tức hiểu ra, nhưng vẫn thấp giọng:

"Nhưng làm vậy sẽ rất nguy hiểm cho ngươi."

Võ Đại Hổ khẽ cười. Dù chỉ là một nụ cười rất nhỏ, Tống Thanh Hàn vẫn nhìn thấy được sự tự tin trong đó.

"Kẻ muốn giết người thì dù người làm gì cũng sẽ tìm cớ. Chúng ta chỉ đang giúp họ có lý do quang minh chính đại dể làm mà thôi."

Thấy hắn đã quyết tâm, Đại tướng quân vỗ nhẹ bàn, dứt khoát:

"Được. Vậy cứ làm như ngươi nói. Còn Tiểu Thạch Đầu cứ tạm thời để ở chỗ ta."

Tống Thanh Hàn hơi ngẩn ra, cúi nhìn Tiểu Thạch Đầu vừa ngủ no giấc giờ lại đang ngáp dài. Nghĩ ngợi giây lát, cậu véo nhẹ má nhóc, rồi đặt vào tay Đại tướng quân, dịu giọng:

"Vậy, làm phiền Đại tướng quân."

Bình Luận (0)
Comment