Tiểu Thạch Đầu dường như vẫn còn chút ấn tượng với Đại tướng quân, chẳng hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn bật cười khanh khách.
Tống Thanh Hàn thầm cảm thấy may mắn vì Tiểu Thạch Đầu không sợ người lạ, nếu không thì bọn họ sao có thể thuận lợi đi đến tận đây.
Đại tướng quân cũng rất hài lòng với biểu hiện ấy, cúi đầu trêu đùa một lúc rồi nói:
"Các ngươi yên tâm, sẽ không tái diễn chuyện từng xảy ra ở đất Man Di nữa."
Thấy ông ngay cả chuyện Ô Tản dọa Tiểu Thạch Đầu cũng biết rất rõ, Tống Thanh Hàn ngầm giật mình.
Võ Đại Hổ thì chẳng nghĩ nhiều, hành lễ xong liền kéo tay cậu rời khỏi trướng.
Có lẽ vì trại thương binh vốn là đại bản doanh của Tống Thanh Hàn, nên tuy ánh mắt người trong trại nhìn họ có hơi kỳ lạ nhưng chẳng ai chỉ trỏ bàn tán gì.
Còn Thư Lạc sau bao ngày không gặp, vẫn y như cũ, lập tức chạy tới nắm lấy Tống Thanh Hàn, từ trên xuống dưới nhìn mấy lượt. Khi thấy cậu không bị thương tổn gì, y mới phấn khích nói:
"Ngươi thật lợi hại, ra vào đất Man Di như chốn không người. Muốn đi thì đi, muốn về liền về được luôn!"
Phong thái nghiêm nghị của thủ lĩnh quân y vừa mới dựng lên đã bị câu nói nhảm của Thư Lạc phá tan.
Hắn ho nhẹ, cố ra vẻ lạnh nhạt nhìn Tống Thanh Hàn và Võ Đại Hổ, trầm giọng nói:
"Các ngươi là kẻ mang tội cứ ở khu phía Đông, đừng tùy tiện đi lại, rõ chưa?"
Tống Thanh Hàn hiểu rõ cách bố trí trại thương binh, nên khi nghe hắn để họ ở khu Đông – vốn là nơi có điều kiện tốt nhất – thì khóe môi hơi cong lên, lễ phép nói:
"Rõ rồi, đa tạ đại nhân chỉ dẫn."
Quân y thủ lĩnh hơi nghiêng người tránh, khoát tay qua loa:
"Được rồi, đi rửa ráy đi, đừng làm bẩn mắt thương binh."
Thư Lạc thấy hắn cố biến việc tốt thành xấu thì bĩu môi, kéo tay Tống Thanh Hàn ra ngoài, vừa đi vừa vui mừng nói:
"Ngươi về là tốt rồi, ta mệt chết đi được. Cái lão già đó chẳng coi ta ra gì, chỉ thiếu nước treo củ cà rốt trước mặt để bắt ta quay như chong chóng thôi!"
Tống Thanh Hàn bật cười:
"Ngươi gọi hắn là lão già thì thôi, sao lại tự ví mình thành lừa? Ta mới đi mấy hôm đầu óc ngươi đã có vấn đề rồi à? Có cần ta mở ra xem thử không?"
Nghe vậy, Thư Lạc cảnh giác nhảy ra xa, ôm đầu:
"Không cần! Đầu óc ta rất tốt. Ngươi cứ xem cho Võ đại nhân ấy!"
Vừa nói, y vừa nhìn sang Võ Đại Hổ, nhưng khi thấy rõ vết mổ lờ mờ ẩn trên đầu hắn, lập tức giật bắn người, chạy ào tới cạnh Tống Thanh Hàn. Nếu không phải vì có ánh mắt sắc như dao của Võ Đại Hổ ngăn cản, Thư Lạc chắc đã thò tay ra sờ thử rồi.
"Trời đất... đây là... mở toàn bộ sao? Sao có thể chứ?! Mở cả đầu ra mà còn sống được sao?!"
Y theo bản năng lùi mấy bước, nhìn Võ Đại Hổ như nhìn thấy ma, mặt đầy kinh ngạc. Thấy Tống Thanh Hàn nhướng mày, y chỉ vào Võ Đại Hổ:
"Tống... Tống đại phu, chẳng lẽ là ngươi mổ sai nên mới khiến Võ đại nhân mất trí?"
Tống Thanh Hàn quả thực bội phục trí tưởng tượng phong phú ấy, liền rút dao mổ ra, cười nhạt:
"Ngươi có muốn thử xem ta liệu có mổ sai hay không không nào?"
Thư Lạc thấy ánh bạc lạnh lóe lên thì lập tức lùi một bước, xua tay lia lịa:
"Không không không! Ta tin, y thuật của Tống đại phu sao có thể mổ sai được! Nhưng Võ đại nhân có thể hồi phục không?"
Nghe vậy, Võ Đại Hổ không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Tống Thanh Hàn. Tống Thanh Hàn khựng lại, tránh ánh mắt hắn, khẽ nói:
"Hồi phục không được cũng chẳng sao, dù sao người thì vẫn là người ấy."
Tuy không nói thẳng ra nhưng cả Thư Lạc và Võ Đại Hổ đều hiểu, khả năng hồi phục ký ức gần như bằng không.
Thư Lạc thấy hơi tiếc, nhưng vì y vốn ít tiếp xúc với Võ Đại Hổ, lại là sau này mới biết cậu và hắn là một đôi, nên chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Huống hồ ngay cả Tống Thanh Hàn còn không để tâm thì y lại đi lo làm gì.
Còn Võ Đại Hổ, trong mắt hắn thoáng qua nét mơ hồ, rồi rất nhanh chóng đã biến thành kiên định. Khuôn mặt vẫn giữ vẻ trầm ổn, khiến người khác không sao đoán được hắn đang nghĩ gì.
Sau khi đưa họ vào một trướng riêng, Thư Lạc không ở lại, chỉ sai người mang nước nóng tới rồi rời đi.
Tống Thanh Hàn nhìn trướng trống trải, thầm nghĩ lần này đến tắm cũng phải có người "trông".
Nhưng ngoài dự đoán, Võ Đại Hổ lại rất chu đáo. Đợi nước nóng mang tới, hắn quay lưng lại, trầm giọng nói:
"Ngươi tắm trước đi, lát nữa ta dùng luôn, tắm xong thì để quần áo sang bên ."
Thái độ ấy khiến Tống Thanh Hàn thấy mới lạ - dù gì hai người cũng chẳng phải đôi phu phu già gì, nhưng chuyện thân mật đã chẳng ít. Giờ lại cứ như thuở mới gặp, có chút ngượng ngập.
Tống Thanh Hàn đang ngâm mình, nghĩ lát nữa hắn còn phải dùng lại nước này, liền định đứng dậy ra ngoài.
Không ngờ, có lẽ vì giữ một tư thế quá lâu hoặc do những ngày qua thiếu dưỡng chất, chân phải của cậu bỗng co rút dữ dội, khiến cậu không thể đứng vững.
Nghe tiếng "bõm" của nước vang lên, Võ Đại Hổ lập tức sải bước tới, đỡ lấy người đang ngã xuống, ánh mắt lập tức quét xuống cái chân phải cứng đờ ấy. Hắn nhíu mắt, bế cậu lên, đi thẳng tới giường.
Tống Thanh Hàn đau đến mức móng tay cắm sâu vào cánh tay hắn, máu rịn ra. Nhưng Võ Đại Hổ chẳng hề né tránh, một tay để mặc cậu bấu, tay kia chậm rãi xoa bóp chân cho cậu.
Nửa nén nhang sau, cơn co rút mới dịu lại. Tấm đệm dưới thân cũng đã ướt sũng, chẳng rõ là mồ hôi hay nước tắm còn sót lại.
Nhìn cơ thể mình tr*n tr**, Tống Thanh Hàn bỗng thấy ngượng, kéo một chiếc áo che lại, khẽ nói:
"Ngươi đi tắm đi, kẻo nước nguội."
Võ Đại Hổ nhìn cậu chằm chằm một lúc, bỗng đưa tay gạt mấy sợi tóc ướt bết trên trán ra sau, trầm giọng:
"Có chỗ nào khó chịu thì gọi ta."
Tống Thanh Hàn không dám nhìn hắn, cúi đầu đáp "Ừm", đợi hắn quay lưng đi mới khẽ thở phào.
Cậu vừa định thay tấm đệm ướt thì khóe mắt chợt liếc thấy tấm lưng trần rắn chắc của Võ Đại Hổ, cả người thoáng khựng lại.