Nhanh vậy mà đã đưa con đao thứ hai tới rồi sao? Hơn nữa còn sắc bén đến thế?
Tống Thanh Hàn khẽ lắc đầu, chắc chắn nói:
"Không phải do Tiêu Diễn làm."
Võ Đại Hổ ngẩng mắt nhìn cậu một cái, thu tay lại, xoay người bưng hai cái bát, đem thứ bên trong đổ vào bô, giọng thản nhiên:
"Chưa chắc. Nếu y buộc phải làm thế thì cũng không phải là không thể."
Tống Thanh Hàn hơi khựng lại, lập tức hiểu ý hắn, nhíu mày:
"Ngươi nói... có người uy h**p y?"
Đổ xong, Võ Đại Hổ đưa hai cái bát trống ra ngoài trả lại cho hai kẻ kia. Thấy họ sững sờ, hắn bình tĩnh nói:
"Ngon lắm, thay ta cảm ơn Tiêu Diễn đại nhân."
Hai người kia liếc nhau, môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng, bưng bát rời đi.
Làm xong việc, Võ Đại Hổ trở lại trong trướng, nói với Tống Thanh Hàn:
"Có thể là thế, cũng có thể không. Chúng ta cứ gặp y sẽ rõ."
Tống Thanh Hàn đứng dậy, hơi nghi hoặc:
"Bây giờ sao?"
Võ Đại Hổ suy nghĩ rồi lắc đầu:
"Không phải lúc này. Thứ họ đợi chính là lúc này, nên chúng ta phải nhẫn nại."
Tống Thanh Hàn gật đầu, chưa kịp nói gì thì thấy Võ Đại Hổ cắm con dao găm vào ống giày, liền hỏi theo phản xạ:
"Ngươi định đi đâu?"
"Đi săn. Không thể để ngươi đói được."
Hắn nói như thể đó là chuyện đương nhiên. Câu nói ấy khiến trong lòng Tống Thanh Hàn dâng lên một tia ấm áp, nhưng ngay sau đó lại là lo lắng:
"Ở đây săn cái gì? Chung quanh toàn là đống xác chết."
Không ngờ Võ Đại Hổ nắm lấy tay cậu, giọng khẽ:
"Ai nói là phải ra ngoài săn? Ngay đây cũng được."
Trước khi Tống Thanh Hàn kịp phản ứng, hắn đã kéo cậu đi, vòng vèo một hồi rồi dừng trước gian bếp đang bốc hơi nghi ngút.
Võ Đại Hổ buông tay, đi thẳng vào trong. Lúc này Tống Thanh Hàn mới hiểu "đi săn" mà hắn nói là gì, không khỏi bật cười khe khẽ.
Một lát sau, Võ Đại Hổ trở ra với một đống thức ăn trong tay, toàn là bánh ngọt tinh xảo, rõ ràng là phần dành riêng cho các cấp tướng lĩnh.
Thấy cậu lộ vẻ lo lắng, hắn khẽ trấn an:
"Đừng sợ. Ta chỉ lấy phần vốn thuộc về chúng ta, họ không dám nói gì."
Nếu như thân thể không mang thai, Tống Thanh Hàn sẽ chẳng ngại cùng hắn ăn chút đồ đơn giản, bởi lương thực ở tiền tuyến vốn đã eo hẹp. Nhưng giờ trong bụng cậu còn có đứa nhỏ, cậu có thể không ăn, song đứa nhỏ thì phải ăn, lại phải ăn cho tốt nữa.
Vì thế, cậu không nói gì thêm, chỉ nhận bánh từ tay hắn rồi chậm rãi ăn.
Hai người vừa ăn xong, bên ngoài lại có người tới tìm, lần này là tìm Tống Thanh Hàn.
"Tống đại phu, họ bảo y thuật của ngài là tốt nhất, mau qua xem huynh đệ ta thế nào đi."
Tống Thanh Hàn vén rèm trướng, thấy vẻ mặt lo lắng của người kia không giống giả vờ, liền xoay người cầm lấy túi thuốc bên mình:
"Nói xem đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Nếu là bệnh tật thông thường, hẳn là khi vừa mở rèm cậu đã thấy bệnh nhân. Việc không di chuyển được chứng tỏ tình trạng không hề nhẹ.
Người kia liếc thấy Võ Đại Hổ thì sững lại một thoáng, hơi cúi đầu:
"Võ đại nhân..."
Thấy sắc mặt Võ Đại Hổ chẳng hề biến đổi, người ấy như chợt hiểu ra điều gì, thử dò hỏi Tống Thanh Hàn:
"Võ đại nhân... thật sự mất trí nhớ sao? Ta cứ tưởng là giả..."
Tống Thanh Hàn khẽ nhướng mày, trầm giọng:
"Vì sao? Hai người từng quen biết à?"
Cậu là phu lang của Võ Đại Hổ, nhưng quân lính dưới tay hắn cụ thể gồm những ai, cậu chưa từng rõ. Ngược lại, nếu bắt Võ Đại Hổ đoán xem cậu từng cứu ai, e rằng hắn cũng chẳng biết.
Đó là cách họ sống chung – hỗ trợ lẫn nhau, nhưng không xen vào việc của nhau.
Người kia hơi do dự rồi gật đầu:
"Trước đây... ta là phó tướng của Võ đại nhân..."
Vũ Lâm Vệ vốn không có chức phó tướng, vậy chỉ có thể là hắn được Võ Đại Hổ chọn ra khi huấn luyện binh sĩ sau khi vào quân doanh.
Tiếc là mắt nhìn người của Võ Đại Hổ cũng không tốt lắm. Người này không hay châm chọc hắn như số đông, nhưng cũng chẳng toàn tâm tin phục như Tiêu Diễn.
Dĩ nhiên cũng không thể so bì, bởi Tiêu Diễn từng cùng họ kề vai chiến đấu sinh tử, còn người trước mặt chẳng biết gì cả.
Ý nghĩ ấy chỉ thoáng qua, Tống Thanh Hàn hỏi tiếp:
"Vậy người bệnh kia cũng là thuộc hạ cũ của Võ đại nhân?"
Vừa nói vừa đi, người kia "Ừ" khẽ:
"Đúng, là binh sĩ trẻ nhất trong đội chúng ta."
Võ Đại Hổ nghe vậy vẫn không biểu lộ gì, ánh mắt người kia liền thoáng u ám:
"Trước kia, Võ đại nhân rất thương nó..."
Tống Thanh Hàn bỗng nảy sinh chút tò mò:
"Vậy khi biết Võ đại nhân trở về, nó phản ứng thế nào?"
Người kia cười khổ, ngập ngừng, rồi dứt khoát đáp:
"Nó đứng về phía Võ đại nhân vô điều kiện. Lần này bị thương... là do đánh nhau với kẻ lén nói xấu Võ đại nhân."
Tống Thanh Hàn khẽ gật, thầm nghĩ cũng may Võ Đại Hổ không thương nhầm người. Nếu đứa nhỏ đó cũng giống đám kia thì họ chẳng cần đi chuyến này.
Nửa nén hương sau, cả ba tới một nơi như thao trường.
Giữa sân có một người nằm bất động, quanh đó là mấy binh sĩ nét mặt lo lắng, miệng xì xào bàn tán. Thấy người dẫn đầu tới, mắt họ sáng lên, nhưng khi nhìn thấy Võ Đại Hổ phía sau, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái.
Võ Đại Hổ đi đến gần, họ theo phản xạ đứng thẳng, lí nhí chào:
"Võ đại nhân..."
Hắn gật đầu, sắc mặt không đổi, thấy Tống Thanh Hàn đã ngồi xuống bắt tay vào việc, liền chủ động phụ giúp.
Nhưng khi thấy hắn dùng gần nửa bình rượu để khử trùng dao mổ, Tống Thanh Hàn chỉ biết dở khóc dở cười:
"Ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đứng đó thì hơn, ta sợ lát nữa dao cũng bị ngươi bẻ gãy mất thôi."
Có lẽ nhận ra mình chỉ làm vướng tay vướng chân Võ Đại Hổ đành đứng yên, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt lặng lẽ quét khắp đám người xung quanh.