Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 273


Mấy người kia trầm mặc một lúc, không biết có phải do thấy bầu không khí yên ắng này khiến người ta khó chịu hay không, cuối cùng vẫn nhịn không được mà liếc nhìn nhau, như muốn thăm dò tâm tư đối phương.

Rốt cuộc, có một người khẽ ho một tiếng, chủ động mở miệng với Võ Đại Hổ:

"Vết thương của Võ đại nhân đã tốt hơn chưa ạ?"

Võ Đại Hổ trầm ngâm một lát, hơi nghiêng đầu, để lộ vết sẹo mổ xẻ vòng quanh đỉnh đầu, chậm rãi nói:

"Không hẳn là tốt nhưng cũng chẳng tính là xấu."

Nhìn thấy vòng sẹo bao quanh hộp sọ ấy, ánh mắt mọi người lại rơi xuống con dao phẫu thuật trong tay Tống Thanh Hàn, như chợt hiểu ra chuyện gì, sắc mặt lập tức biến đổi, kinh ngạc chỉ vào đầu hắn:

"Đại nhân, ngài... ngài vậy mà lại..."

Thấy hắn gật đầu, ánh mắt bọn họ lập tức thoáng chút thương hại, những hoài nghi cuối cùng cũng tan biến. Có người thấp giọng thì thào:

"Chả trách Võ đại nhân mất trí nhớ, đầu đã bị mở ra rồi, không mất trí mới là lạ... Giờ còn nói năng bình thường được đã là khôngtệ rồi ."

"Phải đó, ta còn thấy cổ ngài ấy cũng có vết thương, không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực. Đáng tiếc..."

"Có thể sống sót là tốt rồi. Huynh đệ quân xung phong chết biết bao nhiêu người, thật sự đáng thương."

"......"

Võ Đại Hổ nghe một lát, bỗng mở miệng:

"Lúc ấy các ngươi tuy không ở trong quân xung phong, nhưng chắc cũng nhìn thấy đại khái quá trình? Có thể nói cho ta nghe một chút không?"

Mọi người ngẩn ra, liếc nhìn nhau rồi lần lượt lên tiếng:

"Võ đại nhân đi ở hàng đầu, vừa vào một khu vực, không biết sao lại bỗng nhiên ngã khỏi ngựa, ngay sau đó bị Man Di bao vây."

"Những huynh đệ khác của quân xung phong cũng tương tự, có người bị hất ngã, có người không, những ai không ngã thì đều bị coi như bia sống mà bắn chết."

"Về sau chúng ta thấy tình hình không ổn nên rút quân, nhưng nghe người dọn chiến trường nói, khu vực đó có dấu vết của dây thừng, có thể là bọn Man Di đã giăng bẫy sẵn."

"Giăng bẫy từ trước?" - Võ Đại Hổ hơi nhướng mày, giọng điệu khó đoán:

"Có nhiều người biết về lộ tuyến của chúng ta sao?"

Thấy bọn họ lắc đầu, hắn biết đám này cũng chẳng rõ nội tình, địa vị vẫn quá thấp.

Nhưng hắn cũng chẳng bận tâm, bởi chừng ấy thông tin đã đủ để hắn tìm ra vài manh mối.

Tống Thanh Hàn cẩn thận khâu lại vết thương cho người bị thương, băng bó xong mới bất chợt ngẩng đầu hỏi:

"Tiêu Diễn cũng thuộc quân xung phong sao?"

Mọi người lại lắc đầu, lần này rốt cuộc cũng chịu trả lời:

"Không phải."

Tay Tống Thanh Hàn khựng lại, sắc mặt hơi kỳ lạ:

"Vậy y cùng phe với các ngươi?"

Chưa đợi họ đáp, cậu đã tự biết câu trả lời, khẽ lẩm bẩm:

"Vậy y là người của đơn vị nào?"

Lời ấy dường như cũng gợi nhắc cho Võ Đại Hổ, hắn trầm ngâm một lát, rồi thấp giọng:

"Lần sau gặp y sẽ rõ."

Đợi Tống Thanh Hàn thu dọn xong, người nằm trên đất cũng chậm rãi mở mắt. Thấy Võ Đại Hổ, ánh mắt cậu lính trẻ thoáng co rút mang vẻ khó tin:

"Võ đại nhân... Ngài... lẽ nào ta... ta vẫn còn sống?"

Nhìn quanh một vòng, cậu ta nuốt xuống câu suy đoán vớ vẩn, vô thức hỏi lại.

Những người khác gật đầu, ra hiệu cho cậu nhìn về phía Tống Thanh Hàn, giải thích:

"Là phu lang của Võ đại nhân – Tống đại phu, đã cứu ngươi."

Quả nhiên, thằng bé này còn nhỏ tuổi, vừa thấy Tống Thanh Hàn, hai gò má đã đỏ ửng, ngượng ngập nói:

"Cảm... cảm ơn Tống đại phu, cảm ơn Võ đại nhân..."

Tống Thanh Hàn gật nhẹ, đứng ra phía sau Võ Đại Hổ, giống như dặn dò con cái:

"Lần sau người ta nói gì thì mặc họ nói, miệng là của họ, cứ xem như không nghe thấy."

Cậu lính trẻ biết mình đánh nhau vì Võ Đại Hổ là chuyện cả hai đều đã rõ, bèn gãi đầu bối rối:

"Nhưng... Võ đại nhân rõ ràng không phải người như thế, ta không chịu được khi thấy người ta nói xấu ngài..."

Võ Đại Hổ lại chủ động lên tiếng:

"Không sao, bị nói vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào. Nhưng mỗi giọt máu ngươi đổ ra khi đánh nhau sẽ đều là máu thật."

Nghe vậy, cậu lính lập tức ngoan ngoãn gật đầu:

"Vâng, Võ đại nhân. Sau này ta sẽ cẩn thận. Nếu ngài có việc gì cần dùng đến ta, ta nhất định vào dầu sôi lửa bỏng, chết cũng không từ!"

Lời vừa dứt, mấy người xung quanh cũng không thể giả vờ như không nghe, đồng loạt quỳ xuống:

"Nếu Võ đại nhân có việc cần, huynh đệ chúng ta cũng nguyện muôn chết không từ!"

Võ Đại Hổ khẽ gật, phất tay:

"Đứng lên đi. Quả thực ta có một việc muốn nhờ các ngươi."

Mọi người ngạc nhiên, dường như không nghĩ hắn sẽ thật sự mở miệng. Nhưng lời đã nói ra chẳng khác nào bát nước hắt đi, lúc này họ ngoài việc lắng nghe cẩn thận thì chẳng còn cách nào khác, chỉ mong việc hắn nhờ sẽ không quá khó.

Chỉ có cậu lính trẻ là mặt mày rạng rỡ, siết chặt nắm đấm, hớn hở:

"Cuối cùng cũng có thể làm gì đó cho Võ đại nhân rồi! Xin ngài cứ nói!"

Khóe mắt Võ Đại Hổ thoáng ánh lên nụ cười nhạt, giọng trầm xuống:

"Không phải chuyện gì khó. Chỉ cần thỉnh thoảng đi ngang qua trướng của Tiêu Diễn, chú ý xem có động tĩnh bất thường nào không, rồi báo lại cho ta."

Nghe xong, mọi người lập tức thở phào, ôm quyền:

"Vâng, đại nhân!"

Nhưng cậu lính trẻ lại thấy không vừa ý, gãi đầu:

"Chỉ vậy thôi sao? Chỉ là theo dõi? Một mình ta cũng làm được mà. Võ đại nhân... chẳng lẽ Tiêu Diễn có vấn đề?"

Võ Đại Hổ khẽ lắc đầu, giọng trầm thấp:

"Không thể để một người canh quá lâu được. Các ngươi thay phiên nhau, cố gắng đừng để người khác chú ý. Còn mục đích thật sự thì các ngươi không cần hỏi."

Cậu lính nghe vậy liền im, biết nói nữa là vượt khuôn, ngay lập tức ngậm miệng, tiễn mắt nhìn Võ Đại Hổ cùng Tống Thanh Hàn rời đi.

Đi xa rồi, Tống Thanh Hàn mới mở lời:

"Ngươi lo có người ra tay với Tiêu Diễn hay ngươi nghi Tiêu Diễn chính là kẻ có vấn đề?"

Võ Đại Hổ trầm ngâm:

"Có lẽ là cả hai."

Hai người quay về xử lý thương thế cho đám lính trong doanh thương binh, đến khi trời tối thì lần lượt đón Gia Nghi và cậu lính trẻ tới báo tin.

Gia Nghi quả thật y như Tống Thanh Hàn đã căn dặn, chỉ nghe ngóng toàn mấy chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi, nhưng may là đầy đủ, nên Tống Thanh Hàn nhanh chóng bỏ qua cho y.

Còn cậu lính trẻ vì phụ trách riêng việc theo dõi Tiêu Diễn nên thông tin thu được tỉ mỉ hơn, khiến cả hai càng thêm nghi hoặc.

Gộp lời của hai bên lại thì Tiêu Diễn dường như đang bí mật tiếp xúc với nhóm người của tổ trưởng trại ngựa?

Chờ họ rời đi, Võ Đại Hổ bỗng nhìn Tống Thanh Hàn, khẽ hỏi:

"Ngươi thấy thế nào?"

Bình Luận (0)
Comment