Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 275

Hai tên kia thấy Võ Đại Hổ uống gọn sạch sẽ, lập tức buông tay, mặt mày thoáng ngẩn ra.

Bọn họ liếc nhau, rồi lại bắt đầu kiếm chuyện từ chỗ khác.

"Ngươi vì sao lại uống phần của y? Chẳng lẽ không biết đây là Tiêu Diễn đại nhân ban cho hai người các ngươi sao? Ngươi định chống lại lệnh của Tiêu Diễn đại nhân à?"

Võ Đại Hổ đặt chiếc bát trống xuống, vẻ mặt vô tội:

"Uống một bát thì ta vẫn đói, mà phu lang ta lại chưa có cảm giác muốn ăn nên ta uống luôn bát kia. Có vấn đề gì sao?"

Chính vì không có vấn đề gì nên hai tên ấy mới càng bực bội, hung hăng trừng mắt với hắn một cái rồi quay lưng bỏ đi.

Chờ bọn chúng đi khỏi, Tống Thanh Hàn liền lo lắng nhìn hắn, gõ nhẹ ngón tay vào bát, giọng khẽ:

"Thật sự không sao chứ? Nếu thấy khó chịu phải nói với ta ngay."

Võ Đại Hổ thấy trong ánh mắt cậu ẩn chứa nét bất an, bỗng vươn tay nắm lấy tay cậu, chậm rãi nói:

"Thật sự không sao. Có ngươi bên cạnh, ta thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?"

Tống Thanh Hàn hơi đỏ mặt, như nhớ tới chuyện ấm áp đêm qua, khẽ ho một tiếng để che giấu.

Làm xong việc chăm sóc thương binh, thấy mặt trời vẫn còn cao, Võ Đại Hổ nói:

"Đến lúc đi gặp Tiêu Diễn rồi."

Không hiểu sao, Tống Thanh Hàn cảm thấy giọng hắn lúc nói câu này hơi trầm xuống, giống như khoảng lặng trước cơn bão. Nhưng cậu không hỏi gì, chỉ khẽ gật đầu, bước theo hắn về phía trướng của Tiêu Diễn.

Vừa tới nơi, lính gác trước cửa trông thấy liền cau mày:

"Các ngươi tới làm gì?"

Ai chẳng biết Tiêu Diễn đang ngồi đúng chỗ của Võ Đại Hổ trước kia. Nhỡ đâu hắn nghĩ quẩn muốn gây sự thì sao?

Tống Thanh Hàn nhận ra người lính này, lúc trước khi đổ bô vẫn còn chuyện trò được vài câu, vậy mà bây giờ đã thành người xa lạ.

Võ Đại Hổ chẳng để tâm đến thái độ cảnh giác ấy, bình thản nói:

"Chúng ta đến tạ ơn Tiêu Diễn đại nhân đã cứu mạng ở đất Man Di. Phiền ngươi vào bẩm báo một tiếng."

Người lính bán tín bán nghi, nhưng vẫn gật đầu:

"Đợi ở đây, ta vào hỏi ý đại nhân."

Chưa đầy nửa khắc, hắn ra ngoài không biểu lộ cảm xúc:

"Đại nhân cho gọi, vào đi."

Khi Võ Đại Hổ bước ngang qua, người kia hạ giọng đe:

"Nếu dám manh động..."

Chưa kịp để hắn nói hết, Tống Thanh Hàn đã lên tiếng:

"Ngươi thấy một thụ sinh đang mang thai thì có thể manh động được gì?"

Tên lính theo bản năng liếc xuống bụng cậu, thấy đã nhô rõ, liền á khẩu.

Tiêu Diễn thấy họ còn đứng ngoài, tự mình ra mời vào, giọng đầy áy náy:

"Mấy người kia giờ ta cũng chẳng quản nổi. Việc nhiều quá, chẳng biết ai lại muốn đẩy ta vào vị trí này..."

Hắn định mời Võ Đại Hổ lên ngồi chủ vị, nhưng đối phương xua tay, đứng ngay giữa trướng:

"Giờ ta chỉ là người thường, không hành lễ đã là vượt khuôn phép rồi, những thứ khác khỏi cần."

Nghe vậy, ánh mắt Tiêu Diễn thoáng ảm đạm, thở dài:

"Rõ ràng là cố ý... Ta còn được thăng chức, vậy mà Võ đại nhân lại..."

Nói tới đây, y như sực nhớ điều gì, vội lấy từ ngực ra một tờ giấy Tuyên, nhìn quanh cảnh giác rồi mới mở ra, đưa cho Võ Đại Hổ, hạ giọng:

"Võ đại nhân, đây là mấy cái tên ta ghi lại mấy hôm nay, đều là những kẻ nhảy nhót dữ nhất. Ngài chẳng phải nghi ngờ bên chúng ta có nội gián sao?"

Võ Đại Hổ nhận lấy, lướt nhanh qua rồi lập tức trả lại, trầm giọng:

"Đã do ngươi tìm ra thì để ngươi lo. Ta giờ chỉ người thường thôi."

Tiêu Diễn hơi sững, chần chừ cất tờ giấy, khuyên:

"Ngài đừng lo, đại tướng quân sẽ tìm cách rửa sạch oan khuất. Nghe nói Mặc Khắc đang chuẩn bị đại chiến, biết đâu ngài có thể lấy công chuộc tội?"

Võ Đại Hổ vẫn không mảy may dao động:

"Dù Đại tướng quân mạnh mấy cũng khó cưỡng miệng lưỡi quần thần. Không sao, ở doanh thương binh, ta lại thấy dễ chịu hơn."

Tiêu Diễn càng nghe càng nóng ruột, không kìm được bước đến gần, hạ giọng:

"Nếu không có Võ đại nhân, trận này thắng hay bại còn chưa chắc. Vì dân ở hậu phương, ngài nhất định phải ra trận."

Trong lúc hai người qua lại, Tống Thanh Hàn đã lặng lẽ quan sát khắp gian trướng. Cậu bỗng hỏi:

"Tiêu Diễn, trước đây ngươi ở doanh nào?"

Tiêu Diễn khựng lại, gượng cười:

"Ta vốn ở doanh Nhất. lang chủ hỏi vậy để làm gì?"

Tống Thanh Hàn lắc đầu, giọng mang ý sâu xa:

"Người doanh Nhất nói chưa từng gặp ngươi. Ta chỉ tò mò thôi... Võ Đại Hổ đã mất trí nhớ, nên ta đành hỏi ngươi."

Nghe vậy, Tiêu Diễn gãi đầu, vẻ nghi hoặc:

"Sao họ lại nói thế nhỉ? Có lẽ vì ta ít nói chuyện nên họ quên mất."

Không khí trong trướng chợt đặc quánh lại. Khi Tiêu Diễn định lái sang chuyện khác, Tống Thanh Hàn bất ngờ nói:

"Ngươi có thể cởi áo ngoài ra, để ta xem vết thương của ngươi đã lành thế nào không?"

Cả người Tiêu Diễn thoáng cứng lại, nét mặt cũng dần thu lại, khẽ đáp:

"Không hay lắm đâu... Vết thương của ta gần như khỏi rồi, không phiền lang chủ nữa."

Tống Thanh Hàn vẫn kiên quyết:

"Cho dù là gần khỏi, nhưng nếu chưa lành hẳn vẫn có thể tái phát. Để ta xem đi, Võ Đại Hổ sẽ không để ý đâu."

Tiêu Diễn nhìn sang Võ Đại Hổ, ánh mắt cầu khẩn, nhưng đối phương chỉ thản nhiên gật đầu:

"Đúng, ta không để ý. Cho y xem đi, ta cũng lo cho sức khỏe của ngươi."

Thấy cả hai dồn ánh nhìn vào mình, Tiêu Diễn khẽ thở dài, xoay lưng lại, chậm rãi cởi áo, để lộ thân thể chi chít vết sẹo.

Tống Thanh Hàn khép mắt, lục tìm trong ký ức về ngày ở bãi tha ma.

Người cậu cứu nhiều vô kể, thường thì cậu không để tâm đặc điểm của từng người, nhưng chỉ cần là vết thương qua tay mình, cậu tự tin mình sẽ nhận ra.

Một lát sau, cậu mở mắt, ánh nhìn trở nên sắc bén:

"Ngươi không phải Tiêu Diễn."

Bình Luận (0)
Comment