Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 276

Tay Tiêu Diễn khựng lại một chút, hắn nhanh chóng mặc xong áo ngoài, gãi gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu:

"Lang chủ, ngài đang nói gì thế? Ta không phải Tiêu Diễn thì ai là Tiêu Diễn? Ngài đang nghi ngờ có người giả mạo ta sao? Vậy ngài nhìn kỹ mặt ta xem."

Thấy y ghé sát lại, Tống Thanh Hàn theo bản năng lùi về sau một bước, khẳng định:

"Hoặc là nói, ngươi không phải người hôm đó ta đã cứu ở bãi tha ma, vậy tại sao ngươi lại lừa chúng ta?"

Võ Đại Hổ lặng lẽ bước lên chắn trước mặt Tống Thanh Hàn, bàn tay đưa ra chặn lại, ánh mắt nhìn Tiêu Diễn thoáng hiện vẻ cảnh giác.

"Ngươi không định hại chúng ta, chuyện này chúng ta biết rõ. Nhưng tại sao lại lừa chúng ta?"

Nếu không phải vì Tiêu Diễn chưa từng để lộ chút ác ý nào với bọn họ, Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Huống hồ, khi đó họ đang ở nơi đất khách, đối với người chủ động ra tay giúp đỡ, tự nhiên sẽ bớt đi vài phần đề phòng.

Tiêu Diễn dường như hiểu mình không thể tiếp tục che giấu, bèn khẽ thở dài, hơi cúi mắt, lộ ra vẻ buồn thương.

"Ta quả thật không phải người mà lang chủ đã cứu ở bãi tha ma hôm đó. Thực ra ta lén trốn ra từ trại tù binh, nhưng vì thủ đoạn không mấy quang minh, nên đã mượn luôn tên của hắn."

Tống Thanh Hàn hơi nhướng mày, tò mò hỏi:

"Là thủ đoạn gì?"

Nghe cậu hỏi vậy, mặt Tiêu Diễn lập tức đỏ bừng. Đường đường là một đại nam nhân bảy thước, vậy mà thoạt nhìn lại giống như đứa nhỏ vừa làm chuyện sai, lúng túng đến mức không biết nhìn vào đâu.

"Những kẻ đó... có không ít kẻ có sở thích kỳ quái. Ta cố tình tỏ ra nhún nhường, thấp giọng, để họ buông lỏng cảnh giác, rồi nhân cơ hội trốn thoát."

Như cảm thấy câu nói này vẫn chưa đủ khiến Tống Thanh Hàn tin tưởng, y lại bổ sung:

"Ta luôn ẩn núp giữa những lều trống, cho nên không bị ai phát hiện. Hôm đó, ta cũng chỉ tình cờ đang lẩn trốn bên ngoài, mới tận mắt thấy cảnh lang chủ cứu người."

Nói xong, sắc mặt y dần khôi phục bình tĩnh, như vừa trút xuống một gánh nặng, yên lặng nhìn Võ Đại Hổ và Tống Thanh Hàn.

Võ Đại Hổ cùng Tống Thanh Hàn liếc nhau, trên mặt không để lộ biểu cảm gì, khiến Tiêu Diễn không đoán được họ đang nghĩ gì.

Đúng lúc y còn thấp thỏm bất an, Tống Thanh Hàn bỗng mỉm cười, chậm rãi nói:

"Vừa hay ta biết cách phân biệt một người có từng bị xâm phạm hay chưa. Không bằng để ta xem chỗ đó có bị thương không, ta sẽ giúp ngươi chẩn trị đôi chút."

Lời vừa dứt, mặt Tiêu Diễn lập tức đỏ lựng như gan heo, theo bản năng ôm chặt lấy mông mình, vội vàng kêu lên:

"Không được! Việc này... việc này thật sự quá mức ép người! Ta thà để lang chủ và Võ đại nhân hoài nghi, cũng quyết không chịu nỗi nhục này!"

Thấy y căng thẳng như vậy, Tống Thanh Hàn khẽ bật cười, lắc đầu nói:

"Ta chỉ đùa thôi, chúng ta tin ngươi, cứ thả lỏng. Chỉ cần có thể sống sót trong điều kiện không làm những chuyện thương thiên hại lý thì đều đáng khích lệ, ngươi không làm gì sai cả."

Sắc mặt Tiêu Diễn dịu đi đôi chút, trong mắt thoáng qua một tia cảm kích, khẽ nói:

"Đa tạ lang chủ và Võ đại nhân, ta có một thỉnh cầu, không biết..."

Tống Thanh Hàn như đã đoán được y muốn nói gì, điềm tĩnh nói:

"Yên tâm, chúng ta sẽ không nói ra đâu."

Tuy Võ Đại Hổ không lên tiếng, nhưng bờ vai Tiêu Diễn rõ ràng thả lỏng xuống.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên tiếng thị vệ:

"Đại nhân, Đại tướng quân tìm."

Tiêu Diễn khựng lại một chút, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, do dự nói với Võ Đại Hổ:

"Võ đại nhân, ta..."

Võ Đại Hổ phất tay, thản nhiên nói:

"Ngươi đi làm việc đi, không còn chuyện gì khác thì chúng ta đi đây."

Ba người cùng nhau ra khỏi trướng, khi sắp bước ra ngoài, Võ Đại Hổ đột nhiên nói:

"Thức ăn ngươi tặng cho chúng ta rất ngon, đa tạ."

Bước chân Tiêu Diễn rõ ràng khựng lại, có chút ngượng ngùng nói:

"Không dám ạ, trong lòng ta, Võ đại nhân vĩnh viễn đều là đại nhân của ta."

Tiễn y rời đi xong, thấy ánh mắt thị vệ nhìn về phía mình và Võ Đại Hổ không mấy thiện cảm, Tống Thanh Hàn liếc hắn một cái, rồi theo Võ Đại Hổ quay về trướng của mình.

"Ngươi thấy thế nào?" - Đi được nửa đường, Tống Thanh Hàn bỗng mở miệng hỏi.

Võ Đại Hổ chắp tay sau lưng, sắc mặt nhạt nhẽo nói:

"Y đang nói dối."

Câu trả lời này không nằm ngoài dự liệu của Tống Thanh Hàn, bởi cậu cũng có cảm giác như vậy.

Tiêu Diễn sau khi bị bọn họ vạch trần lời nói dối đầu tiên, lập tức đưa ra lời nói dối thứ hai để bù đắp sơ hở, chỉ là, cho dù hoàn mỹ thế nào thì lời nói dối vẫn là nói dối.

Sau khi hai người quay về trướng, Tống Thanh Hàn nhìn Võ Đại Hổ thu dọn đồ đạc, một bộ dáng chuẩn bị đi làm một trận lớn. Nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.

Võ Đại Hổ chuẩn bị xong, quay đầu nhìn Tống Thanh Hàn đang bình thản nằm trên giường, bộ dạng như đã biết rõ hắn định làm gì, sắc mặt dịu xuống, khẽ nói:

"Ta đi rồi sẽ về ngay, hôm nay chắc là sẽ giải quyết xong chuyện này."

Tống Thanh Hàn gật đầu, đến khi thấy hắn vén màn trướng, cậu không nhịn được dặn dò:

"Ngươi cẩn thận, tuy Tiêu Diễn vẫn chưa biểu hiện sự ác ý, nhưng khó mà nói trước..."

Dù câu nói chưa dứt, Võ Đại Hổ đã hiểu ý, đáy mắt thoáng hiện một tia ý cười, chậm rãi nói:

"Ta biết, đợi ta về."

Để Tống Thanh Hàn ở một mình, hắn không yên lòng, nhưng vì việc sắp làm còn nguy hiểm hơn, nên đành phải chọn như vậy.

Có những chuyện, dù đã biến mất khỏi ký ức, nhưng hắn vẫn biết mình nhất định phải đi làm.

Sau khi Võ Đại Hổ rời đi, Tống Thanh Hàn nằm xuống, khẽ thở dài một tiếng, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Giấc ngủ này không hề yên ổn, khi thì mơ thấy Võ Đại Hổ mang thương tích trở về, khi lại mơ thấy hắn bị kẻ khác vây khốn bên ngoài, chẳng giấc mơ nào là tốt.

Tiếng ồn ào náo động cuối cùng đánh thức cậu, khi nghe rõ bên ngoài đang hô cái gì, sắc mặt cậu trở nên nghiêm trọng.

"Đại tướng quân bị tập kích đã ngất đi! Man Di bắt đầu đại quy mô tiến công rồi!"

"Mau, mau đi xem Đại tướng quân thế nào, nghe nói trên đất toàn là máu!"

"Kẻ tập kích Đại tướng quân đã chết rồi, cũng không biết hắn làm sao lọt vào được, khốn kiếp thật!"

"......"

Chẳng bao lâu, Thư Lạc hấp tấp vén màn trướng của Tống Thanh Hàn, kéo cậu dậy, giục giã nói:

"Lần này không có ngươi không được, ta không nhìn ra Đại tướng quân bị thương ở đâu..."

Tống Thanh Hàn dường như đã chuẩn bị sẵn, tay đeo bọc đồ nghề chắc chắn sau lưng, theo sát Thư Lạc nhanh chóng bước ra ngoài.

"Sao lại đột nhiên xảy ra tập kích, trướng của Đại tướng quân chẳng lẽ ai cũng vào được sao?"

Thư Lạc lắc đầu, vẻ khó hiểu:

"Ai mà biết chứ? Nghe nói lúc đó Tiêu Diễn đại nhân cũng ở đó, vậy mà y cũng không ngăn được tên Man Di kia, còn bị chém một nhát vào cánh tay nữa."

Bước chân Tống Thanh Hàn chững lại, đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi trong trướng của Tiêu Diễn.

Chẳng lẽ là y làm? Vết thương của Đại tướng quân...

Bình Luận (0)
Comment