Cuộc Sống Điền Viên Hạnh Phúc Của Tiểu Tây Y

Chương 277

Trong doanh trại lúc này hỗn loạn hơn cả lần Đại tướng quân bị thương trước đây. Dù lần đó ông cũng bị thương nặng, nhưng là ở trên chiến trường còn lần này lại xảy ra ngay tại đại bản doanh của ông, tính chất hoàn toàn khác.

Ánh mắt mọi người nhìn nhau đều tràn đầy cảnh giác, như thể đối phương chính là nội gián mà người Man Di cài vào từ lâu.

Khi nhìn thấy Tống Thanh Hàn, có kẻ trí nhớ tốt đã ngay lập tức chỉ tay:

"Y chẳng phải vừa từ đất Man Di trở về sao? Chắc chắn là y đã truyền tin cho chúng, nếu không thì làm sao bọn Man Di lại nắm rõ bố trí của chúng ta như lòng bàn tay như vậy chứ?"

Trướng của Đại tướng quân vốn không quá nổi bật, xung quanh bố trí cũng chẳng khác gì những nơi khác. Nhưng muốn lặng lẽ đến được đó mà tránh khỏi tai mắt mọi người thì lại không hề dễ dàng, nếu không quen thuộc nơi này thì tuyệt đối không thể thuận lợi tiến vào.

Nghe vậy, Thư Lạc trợn mắt dữ tợn, quát lớn:

"Nhìn cho rõ vào! Trước đây người cứu Đại tướng quân là y, bây giờ người đi cứu Đại tướng quân cũng là y. Y rảnh rỗi lắm hay sao mà tự rước thêm rắc rối vao người? Hơn nữa, các người đã bao giờ thấy y đi lang thang bên ngoài chưa?"

Trước đây ngay cả khi đi đổ bô ban đêm, Tống Thanh Hàn cũng rất ít khi ra ngoài, huống chi bây giờ một là đang mang thai, hai là đang chịu tội.

Mấy người kia dường như còn định nói gì nữa, nhưng gương mặt Gia Nghi bất ngờ xuất hiện trước họ, khoát tay:

"Mau tránh ra, đừng chắn đường người khác. Lỡ chậm trễ việc cứu chữa Đại tướng quân, các ngươi chịu nổi trách nhiệm không?"

Lời Gia Nghi nói quả nhiên có tác dụng. Bọn họ liếc nhau, dù trên mặt vẫn thoáng chút không cam lòng nhưng cuối cùng cũng ngoan ngoãn tản ra.

Tống Thanh Hàn hơi nhướng mày, có chút bất ngờ trước sự giúp đỡ của Gia Nghi.

Gia Nghi thì chẳng thấy có gì, còn tỏ ra lấy lòng, ghé sát cậu liếc nhìn xung quanh rồi hạ giọng:

"Ta vừa nghe ngóng được, tên Man Di kia hình như là trà trộn theo bên cạnh Tiêu Diễn mà vào. Ngoài ra không có ai khác vào trướng Đại tướng quân."

Tin tức này cực kỳ quan trọng. Tống Thanh Hàn gật đầu trầm ngâm. Thấy y nhìn mình với ánh mắt mong chờ, như chợt nhớ ra điều gì, Tống Thanh Hàn cười như không cười:

"Ngươi lo là ta bị mắng xong sẽ tức giận mà kéo ngươi xuống nước à?"

Thấy Thư Lạc nhìn về phía này, Gia Nghi vội giơ tay ra hiệu "suỵt", nhỏ giọng:

"Ta thật sự là người tốt, đâu có chuyện kéo ai xuống nước chứ. Chúng ta sẽ ổn thôi, Đại tướng quân cũng vậy."

Bộ dạng ấy khiến Tống Thanh Hàn càng thấy buồn cười, giống như một kẻ lưu manh bỗng hóa thành bồ tát sống vậy.

Nhưng giờ cậu không rảnh trêu chọc Gia Nghi. Y khoát tay:

"Chúng ta phải đi rồi. Ngươi tự lo cho cẩn thận, ai biết được bọn Man Di có còn đồng bọn ẩn nấp trong này không?"

Nghe vậy, Gia Nghi bỗng thấy lạnh sống lưng, nghĩ tới cảnh mình khi nãy ngang nhiên dò la tin tức, trong lòng thầm kêu hỏng bét. Nếu đồng bọn của Man Di biết là mình tiết lộ tin thì chẳng phải là tìm đường chết sao?

Tống Thanh Hàn nhìn thấu ý nghĩ của y, khẽ cười hài lòng rồi cùng Thư Lạc rời đi.

Người trước lều Đại tướng quân đều nhận ra Tống Thanh Hàn, dù ánh mắt vẫn còn đôi chút dò xét nhưng cũng không nói gì cản trở, để mặc Thư Lạc dắt cậu vội vàng vào trong.

Lúc này, thủ lĩnh quân y đã có mặt, đang nhắm mắt bắt mạch cho Đại tướng quân.

Khi Thư Lạc và Tống Thanh Hàn bước đến, hắn buông tay, lắc đầu với vẻ nghiêm trọng:

"Không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mất máu quá nhiều, tạm thời chưa thể tỉnh lại."

Tống Thanh Hàn lập tức cúi xuống kiểm tra vết thương. Khi thấy vết chém ở vùng bụng ngang hông, sắc mặt cậu có chút kỳ lạ.

Không ngờ Thư Lạc cũng nhận ra, kinh ngạc nói:

"Đã có thể chém trúng chỗ này, sao không chém cao hơn một chút? Như vậy Đại tướng quân đã có thể mất mạng rồi."

Thấy thủ lĩnh quân y trừng mắt, Thư Lạc vội ho khan, biết mình lỡ lời, liền chữa lại:

"Ta chỉ thấy lạ thôi, chứ không mong Đại tướng quân chết. Theo lý mà nói, kẻ đã lọt vào được trướng của Đại tướng quân thì võ công hẳn rất giỏi, sao lại ra tay như vậy chứ? Có phải còn nguyên do khác không?"

Chưa kịp để thủ lĩnh quân y mắng, Tống Thanh Hàn đã "Ừ" một tiếng, đồng tình:

"Đúng, hẳn là có lý do khác."

Hai người cùng nói vậy, thủ lĩnh quân y cũng khó mà phản bác. Hơn nữa càng nghĩ hắn càng thấy có lý, chỉ là không muốn thừa nhận ngay trước mặt họ.

Tống Thanh Hàn nhanh chóng chuẩn bị dụng cụ, bắt tay vào phẫu thuật cho Đại tướng quân.

Ca mổ không khó, chẳng bao lâu cậu đã thu dọn xong, đứng dậy nói với thủ lĩnh quân y:

"Xong rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi là được."

Thủ lĩnh quân y thấy cậu giải quyết nhanh gọn việc vốn phiền toái với mình thì khẽ cười khổ, gật đầu.

Vì trong trướng toàn người quen, Tống Thanh Hàn cũng không kiêng kỵ, thản nhiên quan sát xung quanh. Khi thấy vết máu trên đất, cậu bỗng nghĩ ra điều gì, liền hỏi:

"Chẳng phải nói là Tiêu Diễn cũng bị thương sao? Y đâu rồi? Có cần băng bó không?"

Mấy vệ binh định quát cậu vô lễ, nhưng nghe vậy lại thấy cậu chỉ làm đúng trách nhiệm của một thầy thuốc nên đáp:

"Tiêu Diễn đại nhân đã ra trận chỉ huy quân rồi."

Nói xong, người đó ngập ngừng một chút, ánh mắt khó hiểu nhìn Tống Thanh Hàn:

"Còn mang theo cả Võ đại nhân."

Tống Thanh Hàn khẽ chấn động, không hiểu sao trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng nếu bảo cậu nói rõ thì lại không thể.

Thư Lạc dường như cũng nhận ra cậu lo lắng, bèn liếc nhìn quanh rồi đổi đề tài:

"Còn tên Man Di đã chết kia thì sao? Ai giết rồi?"

Đám vệ binh đưa mắt nhìn nhau, như cân nhắc có nên nói hay không. Cuối cùng, thấy Thư Lạc tò mò quá, họ vẫn giải thích:

"Hắn đang được đặt riêng trong một lều khác, chờ Đại tướng quân tỉnh lại có thể sẽ kiểm tra. Còn về người giết hắn, chắc là Tiêu Diễn đại nhân."

Tống Thanh Hàn đưa tay xoa cằm, cảm thấy vài chuyện đã dần hiện rõ.

Kẻ có thể bất ngờ đả thương Đại tướng quân, cuối cùng lại chết trong tay Tiêu Diễn?

Thấy trên mặt mọi người không hề có vẻ nghi ngờ, Tống Thanh Hàn tạm thời giữ kín suy nghĩ này.

Có lẽ không phải họ không nhận ra, mà vì chiến sự với người Man Di đến quá gấp gáp, họ chẳng có thời gian hay tâm trí để nghĩ nhiều. Lúc này, bất cứ ai có thể ra trận dẫn quân đều là vô giá.

Bình Luận (0)
Comment