Trận chiến ở tiền tuyến, Tống Thanh Hàn, Thư Lạc hay những người khác cũng chẳng giúp gì được. Dù muốn cứu chữa binh lính bị thương thì cũng phải đợi đánh xong trận này mới bắt đầu được.
Vết thương của đại tướng quân đã được xử lý xong, bọn họ cũng không cần thiết phải ở lại nữa. Huống chi, nếu cần người trông nom thì chỉ một mình thủ lĩnh quân y cũng đủ. Vì vậy, Tống Thanh Hàn liếc mắt ra hiệu cho Thư Lạc, hai người nhanh chóng rời khỏi trướng của đại tướng quân.
Thủ lĩnh quân y nhìn bóng lưng bọn họ, muốn nói một câu giữ lại cũng chẳng thốt nên lời. Dù sao Tống Thanh Hàn vốn không thuộc quyền quản lý của hắn, còn Thư Lạc cho dù thuộc quyền quản lý, hắn cũng chẳng quản nổi.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ cái chức vụ này của mình quả thật là mệt mỏi quá, chẳng bằng hai kẻ không có bất kỳ chức vụ gì kia, tiêu dao tự tại hơn nhiều.
Ra khỏi trướng, Tống Thanh Hàn nói với Thư Lạc:
"Ngươi đi dò xem tên Man Di kia đang ở đâu, lát nữa chúng ta cùng lẻn vào."
Thư Lạc ngẩn ra, nghi hoặc nhìn Tống Thanh Hàn:
"Ngươi định làm gì? Chẳng lẽ còn biết khám nghiệm tử thi? Hay là... nghi hắn chưa chết?"
Tống Thanh Hàn bị trí tưởng tượng của y chọc cười, bình tĩnh đáp:
"Không khám nghiệm tử thi, cũng không ra thêm đòn gì đâu. Chúng ta chỉ tới xem thôi, coi như mở mang tầm mắt, dù sao ta cũng chưa từng thấy nội gián trông ra sao."
Nghe vậy, Thư Lạc lại cảm thấy cũng có lý, liền gật đầu:
"Được, vậy ta đi hỏi. Ngươi ở đây đợi ta."
Thư Lạc vốn từng lăn lộn ở tầng lớp dưới, tuy sau khi vào doanh trại thương binh không mấy khi đi lại bên ngoài, nhưng vẫn rất rành mánh khóe kết giao. Chẳng mấy chốc y đã quay lại, ngoắc tay gọi Tống Thanh Hàn. Khi Tống Thanh Hàn lại gần, y thần bí giới thiệu:
"Đây là con trai của người cháu ngoại của ông chú họ bên làng kế của ta, toàn là người quen cả. Hắn đồng ý cho chúng ta vào xem một chút, nhưng đừng làm khó người ta, trong vòng một nén nhang phải ra ngoài."
Người kia há miệng như muốn nói "một nén nhang" với "xem một chút" chênh nhau hơi xa, nhưng chưa kịp nói thì Tống Thanh Hàn đã cướp lời:
"Được, vậy chúng ta đừng chậm trễ, kẻo tiểu huynh đệ đây lo lắng."
Nói rồi, hai người lập tức vén rèm lều, bước nhanh vào bên trong.
Bọn họ đi quá nhanh khiến người kia không kịp đưa tay cản. Đến khi hoàn hồn thì đã thấy hai người đang đứng quanh xác chết, tỉ mỉ quan sát.
Đồng đội của hắn liếc sang, người kia xua tay, giọng không mấy thiện cảm:
"Cho họ nhìn một chút cũng chẳng sao, dù sao cũng là người chết rồi. Các ngươi đừng nói ra ngoài, lát nữa về ta mời rượu."
Mấy người kia cũng không nói gì, dù sao suy nghĩ của bọn họ cũng giống nhau cả thôi. Chỉ là một cái xác, chỉ cần hai sinh nam này không sợ hãi, dù có muốn xem cả một ngày trời bọn họ cũng sẽ chẳng ý kiến gì.
Lúc này, Thư Lạc chỉ vào thi thể:
"Tên Man Di này trông có vẻ không giống với mấy kẻ kia lắm."
Ánh mắt Tống Thanh Hàn lóe lên, lẩm bẩm:
"Tất nhiên là không giống, đây là một tên con lai..."
Thi thể dưới đất vẻ mặt bình thản, đường nét trên gương mặt vẫn mang nét đặc trưng của người Man Di, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn thấy khác biệt, dung mạo mềm mại hơn nhiều.
Sự khác biệt này không thể lấy lý do co cứng tử thi để giải thích, nên khả năng duy nhất là hắn không phải người Man Di thuần chủng.
Con lại dây vào chuyện này? Chẳng lẽ đây là do đám người Mục Hãn Mặc làm?
Tống Thanh Hàn nghĩ đến thông tin họ thu được khi ở đất Man Di: phe Mục Hãn Mặc đã bắt đầu tấn công Man Di, vì vậy Mặc Khắc mới để lại Ô Tản một mình, tự đem quân đi chi viện hậu phương, hơn nữa đi lâu như vậy.
Theo lý thì lúc này Mục Hãn Mặc đang bận nhất, sao lại rảnh tay xen vào chuyện của Thanh Mộc?
Trừ phi... chuyện này đối với bọn họ có ý nghĩa vô cùng quan trọng.
Tống Thanh Hàn chống cằm, đang suy nghĩ thì Thư Lạc bỗng nói:
"Ngoài kia đánh dữ quá, không biết không có Đại tướng quân chúng ta còn thắng nổi không."
Câu nói ấy như một chiếc chìa khóa, lập tức mở tung ổ khóa trong đầu Tống Thanh Hàn. Cậu buông tay, kinh ngạc nói:
"Ta hiểu rồi!"
Nói xong liền đi nhanh ra ngoài. Thư Lạc vội đuổi theo:
"Ngươi hiểu cái gì? Đừng lại gần chiến trường chứ, dễ bị vạ lây lắm, ngươi còn đang mang thai đấy!"
Nhưng Tống Thanh Hàn như không nghe thấy, sải bước về hướng tiếng giết chóc vang lớn nhất, chỉ đến khi gần chạm rìa chiến trường mới dừng lại.
Thấy cậu nhìn chằm chằm vào trung tâm, Thư Lạc nhìn theo, vừa thấy Võ Đại Hổ dũng mãnh chém giết, lập tức tỉnh ngộ:
"Thì ra ngươi lo cho phu quân à. Yên tâm, hắn lợi hại vậy chắc chắn sẽ không sao đâu."
Lời này thực ra chỉ để an ủi, bởi Thư Lạc cũng hiểu, chiến trường vô tình, mạnh đến mấy cũng có thể lật thuyền.
Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua thì từ bên hông Võ Đại Hổ bất ngờ lao ra một đại hán cầm đại đao, khí thế như muốn đồng quy vu tận, toàn thân tỏa ra ý chí quyết tử.
Thư Lạc há miệng "Á" một tiếng, rồi sực nhớ ra như vậy sẽ khiến Tống Thanh Hàn lo lắng hơn, vội đưa tay bịt miệng, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Võ Đại Hổ, chờ kết cục.
Võ Đại Hổ dường như cũng nhận ra ý đồ của đối phương, cầm đại đao xoay một vòng, hất văng kẻ đang quấn lấy hắn ra vài mét, xoay ngang đao đỡ thế công của đại hán, giao đấu ngang ngửa.
Thế trận trên chiến trường như rơi vào thế giằng co, xác người Thanh Mộc và Man Di ngày càng nhiều, không ai biết khi nào mới kết thúc.
Sắc mặt Tống Thanh Hàn càng lúc càng nặng nề, đến khi bắt gặp tia sáng bạc trong khóe mắt, cậu lập tức căng thẳng, theo phản xạ hét lên:
"Đại Hổ, cẩn thận!"
Một mũi tên bạc lao vụt qua bầu trời với tốc độ nhanh đến mức mắt thường khó mà nhìn rõ, nhìn hướng bay thì chính là chỗ Võ Đại Hổ và kẻ kia đang quần chiến. Nếu Võ Đại Hổ không kịp phát giác, mũi tên ấy hẳn sẽ không ngoài dự đoán mà xuyên thẳng vào tim hắn.
Thư Lạc cũng nhận ra cảnh này qua tiếng kêu của Tống Thanh Hàn, thấy Võ Đại Hổ đang quay lưng về phía mũi tên, hoàn toàn không hay biết, y chỉ cảm thấy tim mình như nhảy lên tới cổ họng, hận không thể dùng tay gạt phăng mũi tên ấy.
Còn một mét nữa là mũi tên sẽ xuyên vào ngực Võ Đại Hổ, Tống Thanh Hàn theo bản năng nhắm chặt mắt, tim đập dồn dập, như thể thế giới trong khoảnh khắc ấy đã ngừng lại.
Thình thịch... thình thịch...
"Võ đại nhân không sao!" - Giọng Thư Lạc vang lên, bàn tay y nắm chặt cổ tay Tống Thanh Hàn. Cậu giật mình mở mắt.
Chỉ thấy phía sau lưng Võ Đại Hổ xuất hiện một bóng người quen thuộc. Mũi tên bạc lúc này đã c*m v** ngực người ấy, y gượng cười, rút mũi tên ra, nhìn dòng máu đỏ tươi phun ra, khẽ thì thầm điều gì đó, rồi ngã xuống.